Tuyệt vọng là cái gì?
Mạn Mạn còn quá nhỏ nên không thể nào lý giải được, nó chỉ biết khóc mà nói “Mẹ con không cần con”.
Nếu mang câu này đi hỏi Diêu Thạc thì ông ta nhất định sẽ nở một nụ cười châm chọc mỉa mai, sau đó nói xóc nói xiểm ân cần thăm hỏi IQ EQ của người ta một lượt, cuối cùng lẻ loi một mình lặng lẽ ra ban công hút điếu thuốc nhìn người đi đường, nhìn đám trẻ, cô độc gặm nhấm tâm tình.
Tuyệt vọng chính là… không nhìn thấy hi vọng.
Sinh mệnh một ngày lại một ngày tiêu hao, tuổi già như tằm ăn rỗi nuốt trôi tất cả kiêu ngạo của ông. Ông cảm thấy cuộc sống ngày càng sóng gió mà mình thì mỗi lúc một héo mòn, đôi khi bừng tỉnh khỏi cơn mộng giữa đêm khuya, ông đều thấy bản thân như một con sâu mất đi vỏ cứng và sức mạnh, mềm oặt đến nỗi tùy tiện có thể bị người ta bóp chết.
Trên thế giới ngập tràn thấp thỏm lo âu, nhưng mà ông đã không còn sức lực để mà không e không sợ. Cây đại thụ tăng lên mỗi vòng tuổi sẽ cao lớn thêm một tầng, mà mỗi khi cái già cỗi in hằn lên từng mạch máu từng sợi tóc của con người thêm một vòng, thì tương lai lại càng hẹp đi, càng vô vị.
Nhưng đây là chuyện không cách nào thay đổi. Có một nữ tác gia từng viết: Anh đang còn trẻ? Không sao cả, qua hai năm nữa sẽ già thôi.
Nhìn từ góc độ này, bản thân sinh mệnh chính là một quá trình tuyệt vọng mà không thể nào tránh khỏi. Con người ta bị buộc phải sinh ra, gian nan lớn lên, từng chút từng chút trở nên cao lớn trưởng thành. Khi anh buộc thế giới này công nhận nó có một phần nhỏ nhoi của anh thì có thể tính là anh đã thành công, nhưng cũng chính lúc anh đạt được nó thì cũng là khi nó bắt đầu trôi đi mất, đúng là một trò đùa ác biết bao nhiêu.
Nếu hỏi Hà Hiểu Trí vấn đề này, nó sẽ nói với bạn một cách rất trìu tượng: Khi ‘Ác ma’ chiếm giữ thân thể nó rời đi, mỗi thời mỗi khắc đều là Thiên Đường. Mà khi nó nhớ ra Ác ma kia còn có thể trở về, chưa từng rời xa nó, những khoảnh khắc bình tĩnh chỉ tồn tại như những khe hở nhỏ, đó chính là tuyệt vọng.
Câu hỏi khó trả lời nhất trên thế giới chính là ‘Vì sao lại là ta?’, vì sao người thống khổ lại là ta? Vì sao mỗi người bọn họ đều vui vẻ sung sướиɠ như thế?
Người mắc chứng uất ức giống như đang sống với thị giác của loài chó, toàn thế giới trong mắt họ đều chỉ có ba màu đen, trắng và xám tro, không thể nào trốn thoát nổi, đến một cọng rơm cứu mạng cũng không có. Đó là loại thống khổ không thể dùng ngôn ngữ giải thích, không thể dùng lý trí chiến thắng, không thể dựa vào bản thân khống chế. Nó khiến cho người ta muốn lao mình xuống khỏi tòa nhà cao, muốn chấm dứt kiếp sống này.
Đêm nay trừ những người hoàn toàn thức trắng, còn lại đều như bị một loại sóng điện não liên tuyến ảnh hưởng tới, trên bầu trời thành thị bao phủ một tầng mây đen tối nặng nề.
Vừa có chút tiếng động, Hoàng Cẩn Sâm đã tỉnh giấc. Gã được huấn luyện nhiều năm tạo thành tâm trí cực kì kiên định, vừa tỉnh thì thấy Khấu Đồng không biết dậy lúc nào, đang cau mày đứng bên cửa sổ.
“Thế nào?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Không biết nữa.” Khấu Đồng vén rèm lên, ánh trăng lại không rọi xuống, “Tình huống gì thế… cứ cảm thấy như có cái gì mất khống chế ấy.”
Đúng lúc này thì mẹ Khấu gõ cửa. Vào phòng, cô kể lại chuyện Mạn Mạn nằm mơ một lần rồi đi. Đến khi cô đã rời đi, Khấu Đồng mới ngồi trở lại đầu giường: “Lão Diêu bật đèn, trong phòng Hà Hiểu Trí có tiếng động. Bọn họ đều bị ảnh hưởng… không biết chỗ Tần Cầm xảy ra chuyện gì.”
“Em thì sao?” Hoàng Cẩn Sâm chỉ quan tâm mỗi vấn đề này thôi.
Khấu Đồng day day mi tâm: “Vừa rồi tôi không ngủ, không hiểu sao cứ có dự cảm không lành.”
Hoàng Cẩn Sâm cúi người châm thuốc nhét vào miệng hắn: “Yên tĩnh một lát rồi đi ngủ đi.”
Gã xoa xoa tóc Khấu Đồng, xúc cảm cũng không mềm mại như khi nhìn thấy: “Vẫn không ngủ được thì cho tôi làm một lần, đảm bảo em cho em thích đến mức ngủ thẳng đến trưa luôn.”
Khấu Đồng nhận ra mình đang bị thả dê thì có cảm giác rất là mới mẻ. Vì thế hắn dựa vào đầu giường híp mắt nhìn gã, như cười như không, nhìn ra ảo giác Hoàng Nhị Béo há miệng chảy dãi ròng ròng trông khôi hài hết biết.
Nhớ lại thì trừ khoảng thời gian tâm tình có chút bất ổn sau khi biết sự thật về Hạt Giống ra, tên đàn ông này luôn mang theo chút khôi hài rất phá cách.
Tâm lý không thể tồn tại vượt ra ngoài sinh lý, khi vấn đề nghiêm trọng đến mức thành bệnh thì nhất định là có liên quan đến tổn thương hệ cơ quan thần kinh rồi.
Ít nhất, Khấu Đồng cảm thấy huấn luyện nghiêm khắc về mặt sinh lý sẽ đẩy khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của con người lên một tầm cao mới___ tên họ Hoàng vô tư như ruồi này chính là một ví dụ điển hình đây.
Đến lúc Hoàng Cẩn Sâm bị đồng hồ sinh học gõ tỉnh lần nữa thì phát hiện trong phòng vẫn còn tối om om. Cơ hồ ngay lập tức, gã ý thức được chuyện không ổn mà lật người rời giường nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đẩy vai Khấu Đồng: “Nè, em dậy đi, nhìn ra ngoài kìa.”
Khấu Đồng thì không có thứ được gọi là đồng hồ sinh học. Chỉ cần trời vẫn còn tối thì cơ chế sinh lý của hắn se phán đoán là mình còn có thể yên tâm ngủ ngon, lúc bị kéo tỉnh còn mơ hồ lấy mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Hoàng Cẩn Sâm mấy cái: “Ngoan, đừng làm ồn.”
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Xong rồi, bà xã biến thành con heo rồi, gã nghĩ bụng____ Đương nhiên là chỉ nghĩ chứ còn lâu mới dám nói ra.
Hoàng Cẩn Sâm bình tĩnh thò tay vào trong chăn cấu một nhát lên thắt lưng của Khấu Đồng. Khấu Đồng giật bắn mình như con cá chết bị chích điện, híp mắt cố thích ứng hồi lâu mới hỏi: “Làm sao đấy?”
“Em xem xem mấy giờ rồi.”
Khấu Đồng vớt cái đồng hồ báo thức để đầu giường, ấn đèn huỳnh quang lên dòm thử rồi sững cả người: “Bảy giờ… bây giờ là buổi sáng hả?”
Bảy giờ sáng, cho dù là giữa mùa đông khắc nghiệt đêm dài ngày ngắn thì bên ngoài cũng không thể tối om như thế. Lúc này ngoài trời như vẫn còn nằm giữa đêm khuya, không có sao, không có trăng, thậm chí… không có cả gió.
Ánh mắt Khấu Đồng lập tức tỉnh táo lại: “Mặc quần áo vào, đừng kinh động những người khác, chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người nhanh nhẹn thay quần áo rón rén ra phòng khách, sau đó chui ra ngoài.
Đèn trong hành lang nhà Khấu Đồng cảm ứng âm thanh, hơn nữa còn rất nhạy. Bình thường đừng nói là tiếng bước chân cố tình nện trên mặt đất, ngay cả tiếng quần áo ma sát cũng có thể làm sáng đèn hai tầng nhà trên dưới. Thế mà hai người bọn họ ra đến nơi, đèn lại không sáng.
Khấu Đồng vỗ tay, vẫn không sáng.
“Cắt điện.” Hắn nói nhẹ như không.
“Thế máy tính của em…” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Không sao, pin có thể chống đỡ được hai tiếng đồng hồ, số liệu sắp phân tích xong rồi.” Khấu Đồng nói xong còn liếc Hoàng Cẩn Sâm một cái đầy thâm ý, “Nếu không phải anh vào quấy rối thì nói không chừng chúng ta đã ra ngoài rồi ấy.”
“Ây dà… tôi sai rồi!” Hoàng Cẩn Sâm giậm chân đấm ngực, “Nếu tôi nhịn một chút thì bây giờ không khéo đã chuyển được hết hành lý sang nhà em rồi!”
Đã tối lửa tắt đèn chả trông thấy gì, Khấu Đồng vấp một phát tí nữa thì lộn cổ xuống cầu thang. Hắn vội ho một tiếng: “Vợ yêu, từ từ rồi khắc đến. Dù không có mũ phượng khăn voan, tôi cũng sẽ tìm kiệu tám người khiêng rước anh về, anh thật sự không cần… đói khát như vậy đâu.”
Hoàng Cẩn Sâm ấn cổ họng: “Quỷ sứ!”
Khấu Đồng trầm mặc một lát: “Đừng… đừng… eo tôi nhũn cả ra rồi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi tòa nhà, cả thành phố không có một ngọn điện, không khí dường như đều đặc quánh cả lại, một cọng gió cũng im re.
Toàn bộ âm thanh đều lặng phắc, một con tàu đêm tình cờ đi qua đỗ lại ven đường, Khấu Đồng cúi người bám vào cửa kính, phát hiện bác tài gục đầu ngã sang một bên như đang ngủ say.
“Bác tài, bác tài?” Khấu Đồng gõ gõ cửa sổ, người ở bên trong không phản ứng.
Người trong thành phố đều bất tỉnh nhân sự, hết thảy ánh sáng như bị thứ gì đó hút đi, giữa ngã tư đường mênh mông, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người thì không còn động tĩnh gì khác.
Giống như… nơi này đã biến thành một thành phố ma tĩnh mịch.
Hoàng Cẩn Sâm không hề cợt nhả nữa. Hai người nhìn nhau, đều nghĩ rằng có lẽ tiểu vũ trụ của Tần Cầm bùng nổ quá đà, thành ra nổ tan tung tóe luôn rồi.