Chương 1: Ngày sinh nhật mười tám tuổi

Mười tám tuổi, hôm nay là sinh nhật tuổi thứ mười tám của Dương Cơ Uyển, đại tiểu thư của Dương gia. Thế nhưng... Cuộc sống của cô chẳng mấy hạnh phúc bởi lẽ từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, ba cô thì luôn không quan tâm đến cô, mặc cho mẹ kế cùng em gái hành hạ, đánh đập, sai bảo. Hôm nay tuy là sinh nhật, là ngày cô bước vào thế giới của người lớn nhưng buồn thay... Sinh nhật năm nay với cô chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có lòng hận thù cùng sự phản bội, dối trá.

Ngày 17/6, ngày thi cuối cấp của Dương Cơ Uyển đồng thời cũng là ngày sinh nhật của cô. Thi xong, ngay lập tức cô bắt taxi chạy thẳng tới sân bay. Hôm nay là ngày bạn trai của cô, Liêu Tống ra nước ngoài du học. Họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, Liêu Tống luôn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, vậy nên từ năm mười tuổi, Dương Cơ Uyển đã đem lòng mến mộ Liêu Tống, dần dần thứ tình cảm trở thành tình yêu.

Vào hai năm trước, Liêu Tống chủ động tỏ tình với Dương Cơ Uyển và sau đó họ chính thức trở thành người yêu.

Tại sân bay, trời bắt đầu đổ mưa, Cơ Uyển không đem theo dù nên đành chạy mưa để kịp gặp người mà mình yêu nhất. Trước nhà ga sân bay, Liêu Tống đang đứng đó, đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt có vẻ căng thẳng.

Lúc ấy, Cơ Uyển cứ ngỡ là anh đang đợi cô, cô nở nụ cười hạnh phúc rồi chạy thật nhanh trong cơn mưa để được gặp anh, để được ôm lấy anh. Nào ngờ...

Nụ cười trên môi Cơ uyển chợt tắt dưới làn mưa xối xả, chân dường như không thể bước thêm được nữa, khóe mắt đã cay cay.

Trước mắt cô là cảnh tượng Liêu Tống ôm Dương Tuyết Hoa vào lòng, nở nụ cười ấm áp mà anh thường dành cho cô, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của Dương Tuyết Hoa. Dường như lúc đó cô chẳng nghe thấy họ nói gì vì cô đứng cách họ khoảng năm mươi mét, tiếng mưa cũng che mất âm thanh có vẻ đang âu yếm lẫn nhau của hai người họ.

Dương Cơ Uyển định tiến lên để nghe lời giải thích của Liêu Tống vì cô nghĩ chắc là cô hiểu lầm thôi, Liêu Tống không phải người như vậy, anh ấy rất tốt.

Nhưng...

Vừa nhích chân được một chút, lòng Cơ Uyển dâng lên một hồi đau đớn, cái cảm giác lúc ấy khiến cho tim cô như thắt lại, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, nước mắt tuôn rơi hòa làm một với nước mưa.

Hai... hai người họ... đang hôn nhau. Một nụ hôn nồng cháy... nhưng nó không phải dành cho cô... mà dành cho cô em gái của cô, Dương Tuyết Hoa. Từ trước tới giờ, anh ta còn chưa cả động chạm vào người cô. Vậy mà...

Dưới làn mưa xối xả, hình ảnh một cô gái mặc đồng phục học sinh đứng trước nhà ga, bàn tay siết chặt lại, đôi mắt ngập tràn niềm đau khổ, mái màu đen ướt sũng, những giọt lệ cứ thế rơi, hòa mình vào nước mưa mà lăn xuống đất. Ánh mắt đau khổ đó hướng về đôi nam nữ đang hôn nhau triền miên rồi dần dần buông lỏng.

"Ting"

Một dòng tin nhắn gửi đến trong điện thoại Cơ Uyển. Cô lấy mở tin nhắn ra, là tin nhắn của Liêu Tống.

"Anh lên máy bay rồi. Em thi xong thì cứ về nhà đi. Yêu em." Kèm theo đó là biểu tượng hình trái tim.

Thật nực cười! Một sự dối trá, lừa gạt. Thì ra từ trước tới nay cô đều bị anh ta lừa gạt, thì ra là vậy. Cô khẽ ngửa mặt, nở nụ cười khổ, mặc cho những hạt mưa rơi thẳng vào mặt.

Dương Cơ Uyển lúc này đầu óc đã giữ được tỉnh táo, cô bước về phía trước, tiến đến chỗ đôi nam nữ đang ân ái kia.

Liêu Tống đang cười vui vẻ bỗng quay lại thì nhìn thấy Dương Cơ Uyển người ướt sũng đang tiến tới, đôi mắt đỏ hoe ánh lên tia phẫn nộ, đôi tay nắm chặt.



"Tiểu Uyển! Sao em lại tới đây?" Liêu Tống vội buông Dương Tuyết Hao ra, chạy tới chỗ Cơ Uyển.

"Tránh ra." Cơ Uyển lấy tay gạt Liêu Tống ra, lạnh lùng cất giọng.

Nhận thấy được sự bất thường trong giọng nói cùng ánh mắt của Dương Cơ Uyển, Liêu Tống khựng lại đôi chút.

"Bốp"

Liêu Tống quay lại, chứng kiến cảnh Dương Cơ Uyển tát một phát vào mặt Dương Tuyết Hoa. Vì sự căm tức kia nên cô dùng lực khá mạnh, khiến cho Dương Tuyết Hoa ngã ngay xuống đất, cô ta lấy tay ôm mặt, trừng mắt lớn nhìn Cơ Uyển. Ánh mắt Cơ Uyển lạnh tựa như băng nhìn Dương Tuyết Hoa.

Liêu Tống thấy Dương Tuyết Hoa ngã xuống đất liền chạy tới đỡ cô ta dậy.

"Sao? Anh đau thay cô ta à?" Cơ Uyển cười lạnh.

"Em bị làm sao vậy? Tại sao em lại đánh Tuyết Hoa? Cô ấy đâu làm gì em." Liêu Tống đỡ Dương Tuyết Hoa đứng dậy, hơi lớn tiếng.

"Bốp"

Một bạt tay nữa rơi vào má Liêu Tống. Cơ Uyển lần này ra tay còn mạnh hơn lần trước khiến anh ta có chút đau đớn.

"Chị bị điên à?" Dương Tuyết Hoa trừng lớn mắt.

"Đây là lần cuối cùng tôi gặp anh. Chúng ta từ nay chấm dứt. Đồ dối trá!" Cơ Uyển tháo chiếc vòng tay đang đeo ra, ném thật mạnh xuống đất, khiến cho mấy viên đá vỡ tan tành.

"Em có ý gì?"

"Bấy lâu nay anh vẫn luôn lừa gạt tình cảm của tôi, tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải để tôi chìm trong mộng rồi tự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới? Tại sao lại nói anh yêu tôi? Anh yêu tôi hay là yêu Dương Tuyết Hoa?" Dương Cơ Uyển không kìm chế được cơn tức mà gào lên.

"Anh..."

"Liêu Tống yêu tôi. Tôi cũng yêu anh ấy. Tôi và anh ấy yêu nhau được một năm rồi." Liêu Tống chưa kịp trả lời câu hỏi của Dương Cơ Uyển thì Dương Tuyết Hoa liền ôm lấy Liêu Tống, mặt đầy ủy khuất.

"Ha! Vậy mà tôi đã bị lừa dối suốt hơn một năm nay. Được rồi! Nếu hai người đã yêu nhau như vậy thì chúc các người hạnh phúc." Giọng Cơ Uyển có chút nghẹn ngào.



Dứt lời, Cơ Uyển liền không kìm được nước mắt, quay người bước đi. Dường như cô chẳng nghe thấy tiếng Liêu Tống gọi cô rồi tiếng Dương Tuyết Hoa níu kéo Liêu Tống. Lúc này cô chỉ cảm thấy mình thật thảm hại, bước đi trong cơn mưa lạnh lẽo.

Bên đường, dưới gốc cây lớn, một chiếc Bugatti màu xanh lam đậu ở đó. Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng người nhỏ bé của cô gái mặc đồng phục, hai bàn tay vẫn cứ siết chặt đi trong làn mưa.

***

Biệt thự Dương gia...

"Bốp"

"Mày lại dám đánh Tuyết Hoa, xem tao trừng trị mày thế nào."

Một người phụ nữ nạt nộ, mặt vô cùng tức giận, phía sau bà ta là vẻ mặt đầy đắc ý của Dương Tuyết Hoa. Dưới nền nhà, Dương Cơ Uyển toàn thân ướt sũng đang nằm bất động.

"Đừng tưởng giả ngất là tao sẽ tha cho mày." Người đàn bà tiếp tục quát lớn, dùng chân đá Dương Cơ Uyển.

"Có chuyện gì vây?" Một người đàn ông trung niên bước vào từ cửa.

"Ba, hôm nay chị Cơ Uyển đánh con, còn nói con cướp người yêu của chị ấy. Nhưng rõ ràng là Liêu Tống không có tình cảm với chị mà chị cứ dứt khoát không buông tha cho anh ấy." Dương Tuyết Hoa chạy lấy ôm người đàn ông, mặt đầy ủy khuất, nước mắt cũng tuôn ra.

"Dương Thành. Ông xem xem đứa con gái của ông này. Đánh tiểu Hoa ra nông nỗi này." Người phụ nữ kia cáu gắt.

"Được rồi! Đừng om sòm lên nữa." Dương Thành lớn tiếng, quay ra chỗ người hầu: "Đưa đại tiểu thư lên phòng."

"Tôi vẫn còn chưa trị nó." Người phụ nữ kia lớn tiếng.

"Đủ rồ! Hoàng Yên Châu, dù gì nó cũng là con gái tôi. Ngày mai cho nó sang Anh để khỏi phải phiền phức nữa." Dương Thành bất lực ngồi xuống ghế sofa. Dù sao thì ông ta cũng còn chút tình cha con. Thấy Dương Cơ Uyển ướt sũng nằm dưới nền nhà, ông ta cũng có chút đau xót.

"Ông cho nó sang Anh? Ông cho nó đi gặp mẹ chứ gì? Ông vẫn còn chưa quên người đàn bà đó chứ gì?" Hoàng Yên Châu chỉ tay vào mặt Dương Thành.

"Đủ rồi. Bà đừng làm khó tôi nữa." Dương Thành quát lớn.

------

Sáng hôm sau, Dương Cơ Uyển trong tình trạng sốt cao lên chuyến bay sang Anh quốc. Đi theo cô cũng chỉ có một người hầu mà ả ta lại là tay sai của Hoàng Yên Châu nên mặc kệ Cơ Uyển sống chết ra sao.