Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Trước Yêu Sau: Rước Được Chồng Giàu Sụ Nhờ Hôn Ước

Chương 9: Bánh thanh đoàn đậu đỏ hoa hồng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Đối mặt với khách hàng khó tính, Giang Uyển Nhu không ngại mở laptop, lấy ra tài liệu nghiên cứu chi tiết để giải thích:

"Thứ nhất, thực phẩm chế biến sẵn của chúng tôi được khử trùng trong quá trình nấu ở nhiệt độ cao. Thứ hai, chúng tôi sử dụng công nghệ đông lạnh nitơ lỏng độc quyền, sử dụng nhiệt độ thấp siêu nhanh để ức chế sự sinh sôi của vi sinh vật trong môi trường nhiệt độ thường, đảm bảo an toàn thực phẩm ở mức độ cao nhất."

"Vậy ý em là hoàn toàn không sử dụng chất bảo quản?" Lục Già Nam tỏ vẻ rất hứng thú.

"Đúng vậy, với công nghệ hiện tại của chúng tôi, thực phẩm có thể được bảo quản mà không cần chất bảo quản thêm."

"Nhưng, đun nóng trước rồi đông lạnh, nóng lạnh liên tục, làm thế nào giải quyết vấn đề thất thoát chất dinh dưỡng?" Lục Già Nam xoay bút trong tay, chỉ vào màn hình.

"Điểm bán của thực phẩm chế biến sẵn là sự tiện lợi, chắc chắn không thể tươi ngon bằng đồ ăn nấu tại chỗ. Tuy nhiên, dựa trên công nghệ độc quyền của công ty mẹ ở Hoa Kỳ, chúng tôi có sức mạnh tuyệt đối về mặt chống oxy hóa chất dinh dưỡng." Giang Uyển Nhu đầy tự tin.

"Gà thăn cung đình, bò kho, sườn rang tỏi, tôm rim ba vị." Lục Già Nam lần lượt điểm qua các món ăn trên màn hình: "Đều là những món ăn gia đình cơ bản nhất. Vậy còn những món cao cấp hơn thì sao?"

"Cao cấp?"

"Em cũng biết, nhà hàng Như Viên chủ yếu phục vụ món ăn Hoài Dương, vốn đã rất khó làm. Mức độ này có thể sản xuất hàng loạt được không?"

"Cái này thì..." Giang Uyển Nhu lưỡng lự, nhìn sang quản lý Tiền bên cạnh: "Với công nghệ hiện tại của chúng tôi, quả thực không thể đạt được."

"Có lẽ không ai có thể đạt đến trình độ đó." Quản lý Tiền lắc đầu: "Đây cũng là nỗi đau của chúng tôi trong ngành kỹ thuật."

Khi mới sang Anh, Lục Già Nam vẫn là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước. Không vào bếp thì đương nhiên chỉ có thể ăn ngoài thường xuyên, nhưng chưa đầy bao lâu, sau khi liên tục bị tra tấn bởi hamburger, khoai tây chiên, khoai tây nghiền và bít tết, dạ dày và tâm hồn anh gần như sụp đổ.

Sinh ra trong một gia đình kinh doanh nhà hàng, từ nhỏ anh chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện ăn uống, vì vậy anh đã hình thành thói quen khẩu vị cực kỳ kén chọn và vị giác nhạy cảm. Ở London không thiếu nhà hàng Trung Quốc, chủ yếu là món Tứ Xuyên và Quảng Đông, nhưng các món Hoài Dương mà anh quen ăn từ nhỏ lại rất ít.

Gia đình chỉ nghĩ đến việc cho anh đi du học ở các nước tư bản chủ nghĩa lâu đời để được giáo dục tinh hoa của giới quý tộc, nhưng không ngờ rằng ở bên kia bờ đại dương, anh ngày ngày chỉ nghĩ đến thịt viên đầu sư tử, lươn xào nấm, thịt kho bạch kim, thịt đông pha, cá lóc kho tàu, sứa xào dầu, miến xào lươn, v.v., và thậm chí cả bánh ngọt của thương hiệu lâu đời Giang Nam Đạo ở Hải Châu.

Lục Già Nam nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy đĩa trước mặt, bên trong là chiếc bánh thanh đoàn dở dang chưa kịp ăn trước khi họp, hỏi Giang Uyển Nhu: "Bánh thanh đoàn của Giang Nam có hạn sử dụng là mấy ngày? Ba ngày?"

"Một ngày." Cô trả lời: "Cửa hàng của chúng tôi hấp và bán trong ngày, không để qua đêm."

"Đúng vậy, nguyên liệu tươi ngon vẫn là tốt nhất."

Bánh đậu đỏ của Giang Nam Đạo đều được xào thủ công, độ thoát nước không bằng máy, sau khi nấu ở nhiệt độ cao, độ ẩm chưa được sấy khô sẽ được kí©h thí©ɧ trở lại, cộng với tỷ lệ mỡ lợn rang vừa phải tan chảy, tạo nên vị ngọt ngào, béo ngậy mà không ngán.

Nhìn qua mặt cắt, có thể thấy nhân đậu đỏ mịn như cát chảy, để gần hai tiếng vẫn giữ được màu sắc bóng bẩy.

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta cũng nên cáo từ." Tổng giám Thẩm nhìn vào điện thoại, đã gần 5 giờ chiều: "Cảm ơn mọi người."

"Tôi không biết hai vị có cảm nghĩ gì về phương án kỹ thuật mà chúng tôi đưa ra ngày hôm nay?” Lục Già Nam không đưa ra câu trả lời chính xác, bên ngoài mặt tổng giám đốc Kiều không tiện trực tiếp thúc ép đối phương đưa ra câu trả lời, chỉ tính toán dây dưa qua lại.

"Hiện tại, chúng tôi mới bắt đầu lên ý tưởng phát triển thực phẩm chế biến sẵn, đang trong giai đoạn lập kế hoạch ban đầu và cần khảo sát thêm tính khả thi của phương án." Lục Già Nam lịch sự nhưng khéo léo đưa đẩy, từ đầu đến cuối vẫn không tiết lộ thêm gì .

"Tổng giám đốc Kiều, quản lý Tiền và cô Giang, không dám giấu, cụ thể còn phải chờ chúng tôi về Hải Châu bàn bạc với ban lãnh đạo tập đoàn." Tổng giám Thẩm cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn.

"Tất nhiên, tất nhiên. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, quý công ty cũng hoan nghênh liên hệ với bộ phận nghiên cứu và phát triển của chúng tôi bất cứ lúc nào." Quản lý Tiền đứng dậy tiễn khách.

"Vâng, tôi thực sự còn rất nhiều điều muốn hỏi, hẹn gặp lại lần sau." Lục Già Nam gật đầu.

"Lục tổng, tối nay anh có rảnh không? Hay là chúng ta đi ăn tối cùng nhau?" Giám đốc Kiều nổi tiếng là người nhanh nhẹn và quyết đoán, một khi có ý tưởng gì đó, anh ta luôn quyết đoán, sợ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

"Xin lỗi, tôi đã có hẹn tối nay, hẹn ngày dịp khác."

Thấy tổng giám đốc Kiều tỏ vẻ nghi ngờ, như thể anh đang tìm lý do lảng tránh, Lục Già Nam lại bổ sung: "Bạn gái tôi ở Thượng Hải, hôm nay từ Hải Châu chạy đến, cũng muốn gặp cô ấy."

"Ôi, vậy là tôi quá đột ngột rồi." Giám đốc Tiêu mới nhẹ nhõm: "Dành thời gian cho gia đình, điều đó đương nhiên, đương nhiên."

Nhóm thực phẩm Azil đưa Lục Già Nam và Tổng giám Thẩm đến tận cổng công ty, bắt tay chào tạm biệt.

Giang Uyển Nhu trở về văn phòng dọn dẹp sơ qua, cũng vội vã tan làm.

Chưa đến bãi đỗ xe, đã thấy một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đi đến dừng lại trước mặt cô.

Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, quay sang người lái xe hỏi: "Ai là bạn gái anh?" Nói xong lại quay đầu nhìn vào trong xe: "Tổng giám Thẩm đâu?"

"Anh ấy đi taxi đến ga tàu cao tốc, xe để lại cho tôi. Vậy tôi nên gọi em là gì, bà xã? Hôn thê? Hình như không ổn lắm."

"Nói bạn bè là được rồi?"

"Em không thấy tổng giám đốc Kiều của các em tỏ vẻ không tin sao? Nếu không nói là bạn gái, anh ấy chắc chắn sẽ còn tiếp tục khuyên."

"Cũng đúng, tổng giám đốc Kiều của chúng tôi có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh."

"Có vẻ như anh ấy vẫn chưa biết em sắp nghỉ việc?"

"Quản lý Tiền còn chưa kịp báo cáo, tôi lại không phải là các quản lí cấp cao, thông thường không có nhiều cơ hội gặp gỡ với tổng giám đốc"

"Ừm, hai người cũng không có vẻ thân thiết lắm."

"Nói về người khác làm gì, anh thực sự không biết tôi làm việc ở đây?"

"Nếu biết thì tôi còn có đặt chỗ ăn xa vậy làm gì? Tìm một nơi gần đó để có thể nói chuyện không phải tốt hơn sao."
« Chương TrướcChương Tiếp »