“Con không ngạc nhiên.” Dựa trên sự hiểu biết của cô về ông nội, Giang Uyển Nhu chắc chắn 100% đây là ý của ông ấy.
“Cái gì?” Mọi người nhìn chằm chằm vào cô.
“À, con không có ý gì cả, con chỉ nghĩ nó giống với phong cách của ông ngoại thôi.”
Lục Già Nam, người im lặng kể từ khi lấy danh thϊếp ra cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ừm, tôi đã tra cứu trên mạng, luật pháp không có quy định nào về giá trị hôn ước thuở nhỏ, nó chỉ mang tính ràng buộc về mặt đạo đức thôi. Nói cách khác, nếu hai bên không đồng ý thì hợp đồng hôn nhân này sẽ bị vô hiệu vì vi phạm nguyên tắc tự do hôn nhân.”
“Nếu cả hai bên đều đồng ý thì sao?”
“Vậy thì dù có mảnh giấy này hay không, ta vẫn sẽ kết hôn, không sao cả?”
“Cho nên nhìn thế nào đi nữa, đây cũng chỉ là một mảnh giấy vụn thôi.”
“Hợp đồng hôn nhân, có thể là giấy tờ vô dụng. Nhưng, vì đó là thư viết tay của ông Giang nên tôi vẫn muốn cho cô xem.”
“Kế thừa truyền thống.” Giang Uyển Nhu nhẹ nhàng lẩm bẩm, tưởng tượng tâm trạng của ông ngoại cô khi ông viết những lời này.
“Phải, đây là thời đại của tự do yêu đương.” Bố hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta dù là cha mẹ, cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của con cái được.”
“Loại hôn ước này có dùng sính lễ không?” Giang Uyển Nhu ngẩng đầu, khẽ thở ra một hơi xanh rờn.
Trong sự im lặng, giọng nói của Lục Già Nam vang lên: “Em thấy bao nhiêu là phù hợp?”
***
Giang Ngọc Cần không tiện nổi giận trước mặt người ngoài. Khách quý vừa rời đi, bà lập tức đóng cửa lại chuẩn bị gia pháp.
Chữ đầu tiên của chữ Hỉ còn chưa viết xong, Giang Uyển Như lại dám hỏi thẳng người ta sính lễ bao nhiêu.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là đứa cháu trai có vẻ ổn định của nhà họ Lục hoá ra lại là một người không có chừng mực, tùy tiện hứa hẹn một tấm ngân phiếu hai ngàn vạn.
Vợ chồng nhà họ Lục không ngờ cọ trai mình đột nhiên làm ra chuyện này, đồ ăn cũng chưa kịp ăn, vội vã kéo Lục Gia Nam cáo từ, một màn kịch cũng kết thúc trong lặng lẽ.
“Giang Uyển Nhu, con nói rõ ràng xem, con và Lục Gia Nam đang giở trò gì vậy?” Giang Ngọc Tần đập mạnh lên bàn trà, đến mức lòng bàn tay cũng đau.
“Con nghĩ thoả thuận này không lỗ đâu.” Sắc mặt của Giang Uyển Nhu vẫn như thường lệ.
“Thoả thuận sao?!” Đáng tiếc, bà không phải là đàn ông, không thể động tay mà chỉ trừng mắt: “Gia đình chúng ta kinh doanh nhỏ, không bán con gái!”
“Con chỉ tiện miệng hỏi, đâu phải thật sự đòi tiền họ.” Giang Uyển Nhu vẫn bình tĩnh nói: “Đây không phải là một cách để hiểu lòng thành của bọn họ sao.”
“Con bé này, có chuyện gì không thể bàn riêng à?” Giọng điệu tức giận của Giang Ngọc Cần dịu đi một chút.
“Con chỉ cố ý hỏi thử thôi, vừa nghe đã rút lui thì chúng ta không cần quan tâm chuyện đó nữa.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Người ta nói sẵn sàng đưa cho con hai ngàn vạn sính lễ rồi kìa.”
“Đó chỉ là thành ý cơ bản nhất thôi.”
“Cơ bản nhất sao?” Bà trợn mắt nhìn con gái mình’ “Con gái, con không được quá tham lam đâu.”
Giang Uyển Nhu có một thói quen xấu vô hại. Cô thích đổ tiền riêng ra đếm khi không có việc gì làm. Mặc dù nhà họ Giang không bao giờ thiếu vật chất, nhưng không hiểu sao, từ nhỏ cô dường như đã có cảm giác khủng hoảng bẩm sinh, mỗi khi lo lắng đều phải đếm hết tiền riêng và tiền tiêu vặt của mình.
Trước đây, ông ngoại thường đùa rằng cô sinh ra là để làm kinh doanh. Nhưng mẹ cô lo con gái lớn lên sẽ bị những ân huệ nhỏ nhặt của người khác dụ dỗ nên bà luôn cố gắng hết sức để hỗ trợ cô con gái duy nhất của mình.
Ban đầu bà nghĩ rằng con gái bà sẽ thi tuyển đại học và nộp đơn vào chuyên ngành tài chính giúp trau dồi các khái niệm về kinh tế. Không ngờ, con bé lại bí mật chuyển sang chuyên ngành thực phẩm ít tiềm năng về tiền bạc.
“Nhà máy cũ và cửa hàng cũ của chúng ta thực sự rất cần vốn.” Giang Uyển Nhu bào chữa.
“Nhà họ Lục không thiếu tiền, hai ngàn vạn cũng chỉ đủ mua một căn nhà ở Thượng Hải thôi.” Hứa Chính Phàm cố gắng giải quyết ổn thoả, “Quả thực là cơ bản mà.”
“Nhưng người ta vì sao lại chọn nhà chúng ta?” Trên mặt Giang Ngọc Cần tràn đầy nỗi lo lắng.
“Dù sao bọn họ cũng là người tới cửa trước, cũng không phải chúng ta cầu xin họ.” Giang Uyển Nhu không để tâm.
“Con có thích thằng bé đó không?” Giang Ngọc Cần bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của Giang Uyển Nhu.
“Con không quen anh ta, cũng không thể nói được là con có thích anh ta hay không.” Giang Uyển Nhu lập tức dội một gáo nước lạnh vào người bà, “Nhưng chẳng phải hai nhà là bạn cũ của nhau sao? Cũng coi như là hiểu rõ nhau.”
Giang Uyển Nhu đã được sắp xếp làm con gái nuôi của chú Lục và dì Vân từ khi còn nhỏ. Mặc dù lúc còn nhỏ, cô không hiểu tình bạn giữa những người lớn nhưng Tuy rằng tình cảm giữa người lớn, cô còn nhỏ không thể hiểu rõ, nhưng mỗi dịp lễ Tết, quà cáp nhận được chưa bao giờ thiếu.
Thêm vào đó, thế hệ này của nhà họ Lục đều là con trai, con gái lại càng quý. Dì Vân mỗi lần thấy cô đều yêu thích không rời.
Từ điểm này có thể thấy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không đến mức quá khó.
“Nếu sau khi kết hôn phát hiện không thích hoặc không phù hợp thì làm sao? Khi đó không còn đường lui nữa.”
“Người thích ăn uống chắc cũng không tệ lắm đúng không mẹ?”
“Con nghe thấy lời ngụy biện này ở đâu thế?” Giang Ngọc Cần cau mày.
“Dù sao con cảm thấy ông ngoại sẽ không hại con.” Giang Uyển Nhu nghiêm túc nói.
“Nếu hai nhà kết thông gia cũng không phải chuyện gì xấu mà bà.” Hứa Chính Phàm cũng đổi phe.
Sau khi lo xong đám tang của ông ngoại, kỳ nghỉ lễ Thanh Minh cũng kết thúc, đã đến lúc trở lại làm việc.
Một ngày trước khi khởi hành, Giang Uyển Nhu dậy sớm đi một chuyến đến cửa hàng chính của Giang Nam Đạo trên phố Bài Lâu. Cô nhờ đầu bếp bánh ngọt ở đó làm một mẻ bánh thanh đoàn mới. Cô định mang chúng về Thượng Hải phát cho đồng nghiệp của mình ở văn phòng.
Mặc dù cô hiếm khi tham gia các bữa tiệc trà buôn chuyện với các đồng nghiệp và nổi tiếng là một người đẹp lạnh lùng, nhưng mỗi lần từ quê về Thượng Hải, cô đều mang theo những món bánh theo mùa do nhà mình sản xuất.
Hầu hết các đồng nghiệp trong nhóm R&D đều là những người thực sự sành ăn. Họ ăn vì R&D và R&D vì đồ ăn, tuy không nói bằng lời nhưng họ luôn ưu ái đồng nghiệp R&D này, một đồng nghiệp biết chia sẻ và có năng lực.