“Con khỏe hơn chưa? Già Nam khi về nói với bọn ta là con đã tỉnh, nên ta muốn đến thăm con. Tới bệnh viện rồi, bác sĩ lại nói con đã xuất viện hồi chiều, bọn ta tiện đường ghé qua đây luôn.” Chú Lục vẫn hiền từ như xưa, rất giống một vị Phật.
“À, con khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cha nuôi. Hiện tại con có thể ăn có thể ngủ, không có vấn đề gì cả.”
“Ngày đó con bỗng nhiên ngã xuống, dọa người khác sợ chết đi được.” Dì Vân nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Uyển Nhu, dẫn cô tới ghế sô pha ngồi xuống.
Không gian hơi hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở giữa dì Vân và Lục Già Nam.
“Cảm ơn hai người đã nhờ Già Nam đưa con tới bệnh viện, mọi người đều vất vả rồi ạ.” Giang Uyển Nhu khẽ gật đầu cảm ơn, im lặng dịch người về phía trước.
“À, con gái à.” Cha cô ngồi một bên lộ ra vẻ mặt khó xử mở lời. “Thực ra hôm nay cha mẹ nuôi của con tới là có chuyện muốn cùng con bàn bạc.”
“Tôi thấy có vẻ chuyện rất quan trọng, bà cứ nói thẳng với con bé đi.” Mẹ cô bưng trà và bánh ngọt từ trong phòng bếp đi ra, đặt khay lên bàn.
Giang Uyển Nhu liếc mắt nhìn hộp quà to nhỏ bên dưới chân, bình tĩnh hỏi. “Không phải là tới hỏi cưới đấy chứ ạ?”
Thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh, cô nghiêng đầu sang một bên hỏi Lục Già Nam. “Tôi đoán sai rồi à?”
Ba mấp máy môi, mẹ cũng dừng rót trà. Không ngờ cuộc nói chuyện lại bị gián đoạn bởi hai người trẻ tuổi, hai bên cha mẹ khẩn trương nhìn chằm chằm hai đứa con rồi nhường sân chơi.
“Mẹ.” Tay phải Lục Già Nam vượt qua Giang Uyển Nhu, duỗi ra trước mặt mẹ anh.
Dì Vân lúc này mới kịp phản ứng, lấy ra thứ gì đó từ túi xách, mở ra đặt trên bàn trà.
Mọi người sôi nổi vươn cổ, cẩn thận nghiêng người quan sát.
Một tấm danh thϊếp màu đỏ sẫm nằm trên khăn lụa, Giang Uyển Nhu cùng ba mẹ liếc mắt một cái liền nhận ra, trên đó là chữ viết của ông ngoại.
“Tôi mong cháu đích tôn đời thứ 80 của Lục gia Lục Già Nam cùng đích nữ đời thứ 70 của Giang gia kết tóc se duyên, theo gót cha ông, trăm năm hạnh phúc bên nhau.”
Mặt khác còn có ngày sinh của hai người, trùng một ngày không hơn.
“Theo gót cha ông?” Giang Uyển Nhu chỉ vào thành ngữ ở giữa.
“Chính là kế thừa gia nghiệp, bình thường ít được dùng đến.” Dì Vân giải thích.
Dịch sang tiếng phổ thông là mong Lục gia cùng Giang gia kết đàng sui gia.
“Lần này ông Giang đột ngột qua đời, quả thực khiến người ta đau buồn.” Chú Lục ngẩng đầu đánh giá bức ảnh gia đình treo đối diện tường, thở dài một hơi.
“Ông lão nhà chúng tôi mấy ngày nay đau thương vô cùng, cơm cũng không chịu ăn, tính tình kia của ông chắc mọi người cũng biết đến. Không sợ mọi người chê cười, nghe nói Uyển Nhu ở tang lễ ngất xỉu, ông vẫn luôn thúc giục bọn tôi ra ngoài, dặn dò nhất định phải tới nhìn xem con dâu tương lai có khỏe hay không.”
“Gượm đã, xác thật là ý của ông ấy. Nhưng mà mối quan hệ này lại không quá hợp lí?” Cha cô thử thăm dò ý muốn xoay chuyển thế cục.
“Chuyện này à, bọn tôi cũng hiểu lời nói đùa của ông ấy. Cùng lắm hai nhà chúng ta cũng là chỗ thân quen. Nhân dịp này bèn tới bàn bạc với hai người.” Dì Vân tiếp tục cò cưa.
Ông Lục và ông Giang đều là bạn tốt với nhau cả đời, quan hệ tốt đẹp đến mức có thể mặc cùng một chiếc quần. Cuối cùng, lần này ông Giang lại đột ngột rời xa nhân thế, ông Lục bị kí©h thí©ɧ cũng ngã bệnh, đặc biệt cho gọi Lục Già Nam ở nước ngoài trở về, bảo là lo lắng đến một ngày nào đó mình cũng ra đi, trước tiên muốn dặn dò về chuyện kế thừa gia nghiệp sau này.
“Trước kia lúc ba tôi trước khi qua đời cũng nhiều lần nhắc tới chuyện này. Chỉ là ông lớn tuổi rồi, đầu óc không minh mẫn, tôi cho rằng ông chỉ thuận miệng nói đùa thôi.” Mẹ cô đỡ trán, thái dương đau nhói.
Nếu không phải hôm nay nhà họ Lục tự mình tìm đến, Giang Ngọc Cần có lẽ đã sớm quên béng chuyện này. Bà mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nghe ông nói, hình như đã hơn một năm rồi.
Lúc ấy ông Giang Phùng Lâm đang ngồi trong viện phơi nắng, bỗng nhiên lớn tiếng gọi nhũ danh Đoàn Đoàn của Giang Uyển Nhu, hét lên rằng Đoàn Đoàn nên đính hôn với Viên Viên nhà ông Lục.
Những đứa bé nhà họ Lục cùng tuổi với Giang Uyển Nhu đều là con trai, sao lại gọi là Viên Viên?
Giang Ngọc Cần cho rằng ông bệnh đến hồ đồ, vốn không để chuyện này trong lòng.
Chỉ là sau khi nghe lại lần thứ hai. Cảm thấy quá tam ba bận, bà ngừng làm việc nhà, trịnh trọng hỏi ông ấy rốt cuộc Viên Viên là ai?
Giang Phùng Lâm tựa như rơi vào trầm tư, sau một hồi lâu mới đáp: “Là cháu đích tôn của ông Lục, Đoàn Đoàn cùng tuổi với thằng bé kia.”
“A Viên?”
“Đúng rồi, chính là thằng bé. Không phải nhà họ Lục kêu là Như Viên sao? Ông Lục nói, cháu đích tôn gọi là A Viên, cháu đích nữ gọi là A Như.”
Giang Ngọc Cần lần đầu mới biết ông Lục đặt nhũ danh cho Lục Già Nam là A Viên.
“Tốt quá rồi, cùng Đoàn Đoàn nhà chúng ta sẽ là Đoàn Đoàn Viên Viên.”
“Ba không được nói lung tung ở chỗ này đâu.” Nghe ông bịa đặt lung tung, Giang Ngọc Cần vội vã đi phơi quần áo mới giặt, quay người liền quên béng chuyện này.
Cho đến khi ở lễ tang, nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lục dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi tới viếng thăm, bà mới ý thức được lần cuối cùng bà gặp cháu đích tôn nhà họ Lục đã là nhiều năm trước, có lẽ là trước khi Lục Già Nam được đưa sang Anh du học.
Hiện tại gặp lại, Già Nam đã là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, cao cũng đến mét tám, mặc dù mặc đồ tang màu đen lại có thể nhìn ra thân hình cường tráng cao to.
Đi theo phía sau ba mẹ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều quy củ ngay ngắn, mái tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng không hề cẩu thả.
Lúc ấy, Giang Uyển Nhu quỳ gối bên cạnh quan tài để túc trực linh cữu, bị bà gọi qua chào hỏi vợ chồng nhà họ lục. Nhiều năm không gặp nhau hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành, cũng không còn là bộ dáng đối phương trong trí nhớ, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi lấy lệ.
Khoảnh khắc chạm mắt Lục Già Nam, bà mơ hồ nhớ tới những lời mê sảng ba mình nói.
Chỉ là đối phương cũng không hề nhắc tới chuyện này, bà cho rằng mọi chuyện cũng sẽ như vậy trôi qua.
Không nghĩ tới hôm nay ba người bọn họ lại chính thức đến nhà thăm hỏi, vợ chồng nhà họ Lục còn mang theo một mớ lý do thoái thác.