"Sao vậy?" Dương Thư Lẫm đã ăn nửa cái bánh ngọt, vừa nhai vừa hỏi: "Ăn rất ngon nha."
"Không sao hết." Giang Uyển Nhu buồn buồn nhìn chiếc hộp: "Em chia cho anh một nửa đó."
Lục Già Nam lấy trong hộp một cái bánh, tách ra thành làm hai, cắn một miếng trước, sau đó giơ một nửa cái bánh bên miệng Giang Uyên Nhu: "Ừ, có hơi cứng một chút, là vị kem."
Giang Uyển Nhu cầm lấy tay của anh, cắn một miếng bánh. Có một chút vị việt quất, chua ngọt của trái cây hòa quyện với vị đậu xanh trong vỏ bánh, vừa vặn không ngấy: "Vị cũng tạm được."
Dương Thư Lẫm lười biếng ngồi xem hai người này, vô cùng ngạc nhiên. Đây là Giang Uyên Nhu luôn cách xa con trai ba mét sao? Đây là ông anh trai luôn hờ hững, không muốn nói chuyện với con gái ư?
“Cậu sao vậy?" Giang Uyển Nhu thấy cô vẫn nắm nửa cái bánh, mắt nhìn vào tay của Lục Già Nam, cho rằng cô muốn ăn nửa cái bánh kia: "Không phải trong tay cậu còn nửa cái bánh sao?"
Bình thường Dương Thư Lẫm đã quát to cãi lại. Thế nhưng nhìn một cái cô ấy cảm giác mình như một cái bóng đèn, ngồi đây cản trở.
Đại khái còn nguyên nhân nữa, là vì cô ấy thấy trong mắt Giang Uyển Nhu có ánh sáng quen thuộc, lâu rồi cô ấy chưa thấy cô như vậy.
“Ây ya.” Cô ấy kịp phản ứng, nhét nửa cái bánh trong tay vào miệng: "Vừa ăn bánh vừa nhìn người khác tình cảm thật thơm nha."
Trí nhớ của bản thân còn tốt đấy, cô ấy tự nghĩ.
Nghỉ hè năm cô lên cấp hai, 12 tuổi Dương Thư Lẫm lần đầu tiên đến nhà dì ở Hải Châu, xung quanh toàn người lạ. Bình thường không sợ người lạ nhưng căn phòng quá rộng khiến trong lòng cô hồi hộp, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe mẹ và người phụ nữ cô ấy gọi là dì khóc lóc với nhau, tim của cô ấy đập nhanh hơn.
Liếc vào bên trong, cô ấy thấy góc phòng khách, có hai đứa trẻ cùng tầm tuổi cô, đầu dựa vào cùng một chỗ, không biết đang nhìn cái gì.
“Mẹ, mẹ.” Cô ấy lắc tay mẹ, nhỏ giọng hỏi, "Con có thể đi qua đó xem không?"
Dì thấy bộ dáng hồi hộp của cô ấy, yêu thương xoa đầu, "Con đến đó chơi cùng hai đứa đi, đó là anh trai con, tên thì con sẽ khó nhớ, gọi A Viên đi."
“Còn một người là chị gái à?"
"Ừ, gọi là Đoàn Đoàn. Con đi tìm chị gái, chị gái có nhiều đồ ăn ngon."
Dương Thư Lẫm như được mệnh lệnh, từ trên ghế salon nhảy lên, chạy hướng về góc khuất.
"Anh A Viên, dì bảo em tìm anh chị."
Lục Già Nam ngẩng đầu nhìn cô bé xa lạ, vừa liếc nhìn bên cạnh Giang Uyển Nhu.
Giang Uyển Nhu khẽ đẩy anh: "Anh dịch ra một chút."
Một bên đẩy, một bên nhích sang một chút, cô vỗ vỗ bên cạnh sạch sẽ: "Em ngồi ở đây."
Dương Thư Lẫm quay người đặt mông ngồi xuống, kẹp ở giữa hai người, ánh mắt chớp chớp: "Chị Đoàn Đoàn, anh chị vừa ăn gì?"
"Em thấy rồi à?"
"Em vừa ngồi xuống đây, ngửi thấy mùi đồ ăn."
"Vậy thì em đoán một chút nhé? Đoán đúng thì chúng ta cùng ăn."
"Là bánh đậu xanh." Dương Thư Lẫm vẻ mặt đắc ý.
"Có phải em nhìn lén không?" Lục Già Nam ngồi cách xa dịch lại một chút.
"Em không có nhìn lén."
"Vậy thì làm sao em biết?" Giang Uyển Nhu móc hai cái bánh đậu xanh từ trong lòng.
"Nhà em có đủ loại hạt đậu, mùi vị em đều nhớ rõ." Dương Thư Lẫm nhìn chăm chú vào tay Giang Uyển Nhu.
Giang Uyển Nhu đưa một cái trong số đó: "Cho em."
"Anh không ăn, các em ăn đi." Lục Già Nam chuẩn bị đứng dậy.
"Anh ơi chờ một chút." Giang Uyển Nhu gọi anh: "Em và anh chia một cái, há miệng."
Cô bóc vỏ giấy gói đậu xanh, để lộ ra một nửa bánh đậu xanh, đưa qua.
Lục Già Nam cắn một nửa.
—---
"Mẹ, đổi phòng làm việc cho con đi." Giang Uyển Nhu ôm cánh tay đứng ở
Giang Ngọc Cần trước bàn làm việc.
"Làm sao vậy?" Trước mặt Giang Ngọc Cần chất đầy chứng từ, máy tính gần như bốc khói, trong ngoài Giang Nam Đạo đều do một tay bà quản lý: "Cha và mẹ tìm phòng làm việc ánh sáng tốt nhất, dành riêng cho con. Như thế nào, con vẫn không vừa lòng?"
"Vừa lòng vừa lòng, hay mẹ bảo cha đổi phòng cho con đi?"
Giang Ngọc Cần lúc này mới dừng động tác, một đôi mắt xếch theo tròng kính ngước lên: "Cha con đâu?"
Giang Uyển Nhu giơ lên ngón tay chỉ bên trái vách tường, ngay bên cạnh là phòng làm việc của cô: "Ngay bên kia."
“Không đổi." Hứa Chính Phàm đúng lúc cầm đĩa hoa quả đã rửa sạch đứng ở cửa, gặp Giang Uyển Nhu đang ở bên trong, đi tới đặt đĩa trái cây vào tay Giang Uyển Nhu: "Cha không đi tìm con là được chứ gì."
"Đã nói rồi, nếu con quay lại, cha liền dọn đến phòng làm việc ở cuối tầng một." Giang Uyển Nhu tức giận cầm đĩa trái cây ra ngoài, trên đường lại quay lại, đặt đĩa trái cây trên bàn, ngắt lấy chùm nho bên trên: "Con vừa ăn bữa nhẹ, không đói bụng."
"Được được được, cha đảm bảo không quấy rầy con làm việc."
Trước khi tạm nghỉ việc, Giang Uyển Nhu đã tưởng tượng đủ loại không thể làm quen với công việc gia đình. Duy chỉ có cùng cha mẹ làm cùng một công ty được đặc biệt ưu đãi, không có trong dự đoán của cô.
Từ lúc tám rưỡi sáng đến văn phòng đến giờ, vẫn chưa tới nửa ngày, Hứa Chính Phàm đã ba lượt đi ngang qua văn phòng của Giang Uyển Nhu, làm cho người ta không khỏi hoài nghi ông có phải đã sớm thả lưới câu cá không.
Lại là bàn giao hợp đồng lao động, là người lao động Giang Uyển Nhu đã ký tên vào phần ký danh, nhân sự soạn thảo hợp đồng, ba bản giống nhau, nhân sự giữ một bản, đưa Giang Uyển Nhu một bản, còn có một bản giao cho sở lao động lập hồ sơ.