Giang Uyển Nhu theo giọng nói quay đầu lại, thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngơ ngác quay lại nhìn, trong đầu là một màn sương mù đang ngưng tụ lại.
Người đàn ông đứng dậy, bấm nút khẩn cấp trên bức tường.
Cô nheo mắt lại, chống chọi với ánh sáng chói lóa, cố gắng nhận ra chàng trai trẻ cao gầy đang mặc bộ quần áo màu đen phía trước, phát hiện ra đó là Lục Già Nam, người cô đã gặp ở nhà tang lễ.
“Sao anh lại ở đây? Đây là bệnh viện mà.”
“Em ngất xỉu trong nhà tang lễ, xe cấp cứu đã đưa em đến đây.”
“Nhà tang lễ?”
“Ừm.”
“Bố mẹ tôi thì sao?”
“Chú và dì quay về trông coi rồi, họ sẽ nhanh quay lại thôi.”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Giang Uyển Nhu cảm thấy miệng khô khốc, chật vật muốn đứng dậy.
“Cũng không lâu lắm, hơn ba tiếng.” Lục Già Nam nhấn công tắc thang máy của giường bệnh, đứng dậy khỏi ghế.
Anh một tay giữ đầu Giang Uyển Nhu, một tay giúp cô dựng lại chiếc gối phía sau.
“Đã qua ba giờ? Vậy ông ngoại của tôi…” Giang Uyển Nhu đứng thẳng dậy, cơ thể nghiêng về phía trước.
“Chú và dì đã đi tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng.”
Lục Già Nam cẩn thận cân nhắc lời nói.
Giang Uyển Nhu nắm chặt ga trải giường, móng tay đâm xuyên qua lớp bông vải ở mép bàn tay. Vì sức khỏe yếu cô đã không được gặp ông ngoại lần cuối, ngay cả việc đóng quan tài và hỏa táng cũng bỏ lỡ.
Sự hổ thẹn và áy náy giống như một cơn sóng lướt qua toàn thân cô, mũi không kìm được cảm giác khó chịu, nước mắt không ngừng rơi xuống khóe mắt.
Cô đưa tay lau mặt, gập gối lại rồi ôm chân, vùi đầu vào chân và không phát ra tiếng động.
Lục Già Nam cúi đầu nhìn thấy bờ lưng hơi run lên của cô: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Ngừng lại một chút, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô giống như đang dỗ một đứa trẻ ngủ, anh nói thêm: “Hơn nữa, nghe nói ông ngoại em qua đời rất thanh thản.”
Công tắc như được bật, tiếng nức nở của Giang Uyển Nhu đã biến thành tiếng khóc oà.
Cô y tá trẻ đẩy cửa đi vào, bối rối đứng sang một bên, sững sờ một lát rồi liền nhận ra việc cần làm, dùng giọng nói lớn lấn át tiếng khóc của Giang Uyển Nhu.
“Xin người bệnh chú ý sức khỏe, bác sĩ sẽ đến ngay. Tôi làm kiểm tra trước, người nhà có thể tránh ra một chút không?”
Có lẽ thuốc an thần trong bịch truyền nước đã phát huy tác dụng. Giang Uyển Nhu kiệt quệ cả thể chất và tinh thần sau khi trải qua mười giờ bay qua các khu vực và một đêm trông coi linh cữu ông, sau đó rơi vào tình trạng hôn mê liên tục mười hai giờ cho đến sáng sớm.
Khi tỉnh lại, bố mẹ đã đứng quanh giường bệnh.
Mẹ đang đắp chăn giúp cô, đầu ngón tay lạnh ngắt đã chạm vào chiếc cổ ấm áp của cô, khiến cô chợt tỉnh dậy.
“Bố mẹ về lúc nào vậy? Đã nghỉ ngơi chưa?” Giang Uyển Nhu dụi mắt, trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, làn da hơi khô nhói lên.
“Vừa về thôi.” Bố nắm bắt chủ đề nói: “Chúng ta về nghỉ ngơi rồi, đừng lo lắng.”
Cô gật gật đầu, yếu ớt nói: “Con muốn uống nước.”
Bố vội vàng đỡ cô dậy, cầm bình giữ nhiệt lên rót một cốc trà nóng: “Làm ướt cổ họng trước đã.”
Nước trà trong vắt, hương thơm ngọt dịu xộc vào mũi.
Giang Uyển Nhu hít vào một hơi khí nóng, uống một ngụm, giống như một người đang đi ở một nơi sa mạc hoang vu tìm thấy một dòng suối trong vắt, chợt tỉnh táo lại một chút: “Con đói rồi, muốn ăn bánh gạo.”
“Buổi sáng mẹ đã hầm cháo rồi, ăn chút gì nhẹ nhàng trước đã, bánh gạo không dễ tiêu hóa.” Mẹ ngồi ở mép giường, quay người lấy cháo nóng hổi trên tay người bố, dùng thìa trộn đều rồi đưa cho con gái: “Hôm nay xuất viện, buổi tối chúng ta sẽ về nhà ăn.”
“Biết con sẽ muốn ăn mà.” Bố lấy ra một hộp cơm thủy tinh một cách kỳ diệu, tự hào mở ra: “Không ngờ tôi vẫn hiểu được tâm tư của con gái mình.”
Những chiếc bánh gạo được cắt ra xếp ngay ngắn, đã được chiên qua dầu vàng rực rỡ, giòn bên ngoài mềm bên trong, mềm dẻo nhưng không dính răng. Bề mặt được phủ một lớp nước sốt hoa quế tự làm óng ánh, hương hoa nồng nàn đã trải qua một mùa đông tuyết, nhưng mùi vị ngọt ngào vẫn không giảm.
Ngửi được mùi hương, Giang Uyển Nhu không kìm được nuốt nước miếng.
“Ông chiên lúc nào thế?” Mẹ thậm chí còn không biết được chồng mình đã chiên bánh gạo đường quế mà con gái yêu thích khi nào.
“Lúc em dọn dẹp phòng cho con gái sáng nay, anh đã tranh thủ chiên một ít.” Bố đổ xiên tre ra xiên một miếng bánh: “Ăn từ từ thôi.”
Giang Uyển Nhu không khách sáo cầm lấy, vỏ giòn cùng với nước sốt hoa quế kết hợp với bánh gạo đường có nhân mềm mại cùng lúc kí©h thí©ɧ vị giác.
“Có phải là nước sốt hoa quế của ông ngoại không?” Nhai kĩ một lúc thì sẽ nếm được mùi vị.
“Con vẫn kén ăn như vậy, mẹ làm bánh, ông ngoại con làm nước sốt.”
Giang Uyên Nhu nuốt miếng bánh, ngửi ngửi rồi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp thủy tinh trong tay lên tủ.
“Sao thế? Không thích mùi vị này à?” Mẹ bối rối.
“Con muốn từ chức và quay về Hải Châu.” Giang Uyển Nhu ngẩng đầu lên.
“Con nói cái gì?” Bố kinh ngạc mở to hai mắt: “Con nói lại lần nữa đi?”
“Con nói, con muốn từ chức.” Cô lặp lại từng chữ một: “Sau đó quay về Hải Châu.”
“Vì sao từ chức? Ở Thượng Hải không phải rất tốt sao? Hải Châu giống như lòng bàn tay, quay trở về làm gì?” Lần này, bố nghe rõ ngay lập tức đặt hàng loạt câu hỏi.
“Hải Châu cũng không tồi.”
“Uyển Nhu à.” Mẹ thở dài: “Ông ngoại con chỉ tùy hứng nói thôi, con đừng coi đó là thật.”
Bố đưa tay về phía mẹ bày tỏ: “Anh nói này, đứa trẻ này chắc chắn đã nghĩ về chuyện này suốt thời gian qua.”
“Bố mẹ đừng hiểu lầm, không phải vì ông ngoại, là bản thân con muốn.” Giang Uyển Nhu dùng hai tay ngăn cản.
“Con biết ngành thực phẩm rất nhiều vất vả không? Bây giờ cũng chỉ còn vài cửa hàng và một nhà máy, bố và mẹ con vẫn lo liệu được. Đợi qua vài năm, chúng ta đều không làm được nữa, con suy nghĩ lại cũng không muộn.”