Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Trước Yêu Sau: Rước Được Chồng Giàu Sụ Nhờ Hôn Ước

Chương 19: Nồi lẩu sữa đậu nành bò hầm (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“À, em cầm bát đưa cho anh.” Giang Uyển Nhu hoàn hồn, kìm nén mong muốn nông nổi đưa tay sờ đầu Lục Già Nam.

“Không sao, tôi không ghét bỏ em.” Lục Già Nam không muốn uống một ngụm canh mà cũng khó khăn như vậy, tiếp tục đưa tay phải nắm lấy cái thìa trong tay Giang Uyển Nhu, uống một ngụm.

“Thời gian có hạn, nguyên liệu có hạn, hôm nay thử một chút như thế này thôi.” Khi Giang Uyển Nhu đang nói, Lục Già Nam không buông bàn tay cô xuống ngay lập tức.

“Ừ, vừa tốt.” Lục Già Nam gật gật đầu, “Khẩu vị của em cũng nhạt.”

Cô đặt chiếc bát sứ trong tay trái xuống, đỡ lấy cánh tay trên của anh trong áo sơ mi với ngón tay hơi lạnh, nhân tiện đẩy anh về phía bàn ăn, muốn để anh ngồi xuống ghế.

Một bước tiến, một bước lùi, Giang Uyển Nhu không nhìn thấy phía trước, không cẩn thận đã giẫm vào chân của Lục Già Nam, hai bên đều lay động một chút.

“Chậm một chút.” Nhìn thấy cô lảo đảo, Lục Già Nam lập tức buông cái thìa bên tay phải, đưa tay ôm lấy eo của cô, tay trái đỡ lấy mép bàn để lấy sức, trực tiếp ngồi lên bàn ăn.

Giang Uyển Nhu nắm chặt cánh tay của Lục Già Nam để không bị ngã, vì anh đột nhiên ngồi xuống nên theo quán tính cô lao vào vòng tay của anh. Cô đang suy nghĩ lúc này nên đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, hay là mắng anh trước để xoa dịu sự xấu hổ, hai giây vừa trôi qua.

Nhiệt độ cơ thể của Lục Già Nam qua áo sơ mi, rất ấm. Giang Uyển Nhu đột nhiên rất không muốn rời xa, thậm chí còn muốn ôm đối phương.

Đột nhiên ý thức được sự vô liêm sỉ của bản thân, cô vội vã đứng dựng trong chốc lát, nhanh trí chỉ vào tay của Lục Già Nam vẫn đang chống đỡ mép bàn: “Tay của anh.”

Anh giơ tay trái lên, xòe ra trước mặt Giang Uyển Nhu đóng mở nhẹ nhàng, các khớp xương rất rõ ràng: “Em nói, tối nay em ổn chứ?”

Nguyên nhân của sự việc lần thứ hai có thể là do Lục Già Nam không buông tay, nhưng Giang Uyển Nhu không nhịn được hoài nghi sâu sắc vừa rồi là do bản thân căn bản cũng không mong muốn thoát ra, màu đỏ đã nổi lên trên má cô.

“Anh ngồi xuống ăn cơm.” Giang Uyển Nhu đỡ anh ngồi xuống ghế một lần nữa, “Tối nay em có trách nhiệm đến cùng, anh ngoài ăn cơm thì cái gì cũng không cần đυ.ng tới.”

“Còn có cái này.” Lục Già Nam cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra, cúi đầu nhìn xuống ngực, “Có phải là được in bởi lớp trang điểm của em không?”

Giang Uyển Nhu lúc đó chỉ muốn bất tỉnh tại chỗ.

Son môi và kem nền và nhiều thứ được in trên áo sơ mi của Lục Già Nam, chẳng lẽ bản thân vừa vùi đầu vào đó? Cô đã suy sụp như một kẻ say rượu.

Trên mạng trước đó nhìn thấy một ông chủ in mĩ phẩm lên lưng người khác vì thang máy quá đông, còn cười đến đau bụng. Không nghĩ tới, đằng sau mỗi cảnh chết chóc đều có rất nhiều máu và nước mắt.

“Anh cởi ra đi.” Giang Uyển Nhu vừa nói vừa xòe tay ra với lấy, “Bây giờ em sẽ đi giặt, có thể giặt được.”

Nhìn Giang Uyển Nhu có vẻ như sắp khóc, Lục Già Nam bỏ vẻ mặt vui đùa đi, vội vàng ngắt lời: “Tôi đói rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé.”

Ngày thứ nhất thì chân tay lúng túng, những ngày sau thật lo ngại.

Giang Uyển Nhu là người cuối cũng ngồi vào bàn ăn yên ổn mệt mỏi sau một lúc dằn vặt, nhai kỹ thịt bò matsusaka chất lượng cao, nhưng không có vị ngọt, hoàn toàn không có tinh thần hào hứng ăn cơm như mọi ngày.

May sao tay trái của Lục Già Nam không tổn thương tới, không ảnh hưởng tới tay phải dùng bát và đũa.

Giang Uyển Nhu liếc anh một cái, hình như dáng vẻ uống canh không linh hoạt lắm, phản ứng lại, múc đầy một bát canh thịt bò và súp, nhấc thìa đưa lên miệng anh, “Nào, mở miệng ra đi.”

“Không sao, tôi có thể tự làm được.”

“Em nói rồi, hôm nay anh ngoài ăn cơm cái gì cũng không cần làm.”

Giang Uyển Nhu không có ý định bỏ xuống.

Lục Già Nam nhìn cô cười bình thản nhưng lại bộc lộ sự bướng bỉnh, hơi hơi nuốt nước bọt, cẩn thận mở miệng.

Những món ăn ngon khiến anh thư giãn, “Cảm ơn em khi đã là người nấu cơm cho tôi.”

“Người nấu cơm?” Giang Uyển Nhu nheo mày, “Đó là cách anh gọi vợ của mình sao?”

“Vợ…” Lục Già Nam suýt nữa bị nghẹn súp, đột nhiên ho mấy tiếng.

Giang Uyển Nhu đứng lên, dùng tay ra sức vỗ lưng anh, “Anh chậm một chút”

“Vợ?”

“Không phải sao?”

“Nói như thế nào là không sai.” Lục Già Nam lấy khăn giấy từ tay Giang Uyển Nhu, lau khóe miệng.

“Nếu như chúng ta có giấy chứng nhận, nhất định là vợ chồng hợp pháp.”

Giang Uyển Nhu nghiêm túc, “Trong giới hạn năng lực, em sẽ cố gắng hết sức đảm nhận trách nhiệm làm vợ.”

Gia đình cũng đã nhận tiền và sính lễ, bây giờ lại được sống miễn phí trong biệt thự của Lục Già Nam, tự tay nắm lấy gia đình, Giang Uyển Nhu vẫn có chút áy náy. Từ nay về sau sống chung trong một mái nhà, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thấy, dù sao cũng phải có quan hệ tốt.

“Em đừng để tâm quá nhiều, cũng đừng có áp lực” Lục Già Nam không quan tâm, “Ở trước mặt ông nội tôi làm tốt là được, thời gian khác thoải mái một chút đi.”

Tháng trước, khi nhận được danh thϊếp từ tay ông nội, nhìn thấy tên là Giang Uyển Nhu, trong lòng trở nên nhẹ nhõm.

Trong ấn tượng có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn tính tình đạm mạc, luôn có vẻ thiếu quan tâm những thứ xung quanh, sẽ không ríu rít làm người khác đau đầu.

Chỉ là không biết đối phương sẽ có thái độ gì. Nếu cuộc nói chuyện thất bại, không chừng mỗi ngày ông nội phải niệm lời nguyền rủa anh.

Không nghĩ tới, Giang Uyển Nhu mở miệng hỏi sính lễ là bao nhiêu. Lục Già Nam khi đó rất vui. Nhưng vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, căn bản đều không phải là vấn đề. Chỉ cần anh không bị đạo đức gia đình và tình cảm ràng buộc, bao nhiêu tiền anh cũng bằng lòng, dù sao tự do vẫn là vô giá.

Giang Uyển Nhu đằng này được cầm hai ngàn vạn, còn không cần làm gì, rõ ràng phải vui vẻ mới đúng. Nhưng cô nghe Lục Già Nam an ủi, lại không nói gì.

Cô ngồi lại vào ghế, không cầm đũa lên nữa.

“Em sao thế?”

“Không có gì, tôi ăn no rồi.”

“Trong bát em vẫn còn rất nhiều mà.”

“Đột nhiên không muốn ăn, có thể là mệt rồi.”

“Vậy em nghỉ ngơi trước đi, bát đũa ngày mai dì tới thu dọn sau.”
« Chương TrướcChương Tiếp »