Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Trước Yêu Sau: Rước Được Chồng Giàu Sụ Nhờ Hôn Ước

Chương 17: Bánh hỷ mứt táo hạch đào (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Giang Uyển Nhu mở mắt ra lần nữa thì đã đến cổng lớn nhà Lục Già Nam, bị Lục Già Nam gọi dậy.

Cô mở định vị bản đồ ra, nhìn một chút vị trí trước mắt. Sau này cũng là nhà mình rồi, phải biết là ở khu nào chứ nhỉ.

Vị trí nhà mới ở phía nam Hải Châu, ở gần đây đang khai phá khu biệt thự Lâm Hồ, là một toà nhà kiểu tây chia ra làm hai tầng. Tiểu khu gần đây có công viên cây xanh to nhất toàn thành phố, lái xe 20 phút có thể đến Thái Hồ bên cạnh.

“Căn nhà này to bao nhiêu thế?” Giang Uyển Nhu dựa vào mắt thường quan sát vừa hỏi.

“Hai người ở không dùng hết được nơi này.” Lục Già Nam mở khoá vân tay ở cửa: “Một tầng chưa đến 200 mét vuông.”

Vậy hai tầng chính là 400 mét vuông. Giang Uyển Nhu ước lượng bên ngoài căn nhà, bên trong tối đen như mực.

Mở cửa sáng đèn, bên trong giống như không hề có hơi người. Đèn treo tường khổng lồ treo ở trên trần nhà, chiếu sáng quá nhiều phòng khách rộng rãi. Ngoại trừ đồ đạc cơ bản nhất trong nhà, nhìn có vẻ hoàn toàn trống rỗng.

“Em còn tưởng là việc trang trí đều là đồ đạc nhà mình mang theo đó.” Giang Uyển Nhu đón lấy va li từ trong tay Lục Già Nam. Hầu hết đồ đạc được gửi bưu kiện trước đấy đã về đến nơi, trong va li này hầu hết là đồ vệ sinh cá nhân sáng nay cần dùng đến.

“Lát nữa có lẽ em phải về nhà lấy đồ.” Trong nhà ngay cả dép lê kiểu nữ cũng không có, Giang Uyển Nhu mở vali ngay tại chỗ, lấy ra đôi dép lê trong vali của mình: “Trong đây hình như đồ gì cũng không có.”

“Ăn cơm trước đã, chút nữa đưa em về lấy sau.” Lục Già Nam bước vào phòng bếp.

“Có cơm?”

“Tôi nấu cơm.”

“Anh biết nấu cơm?”

“Nhà mở nhà hàng mà không biết nấu cơm, có phải hơi vô lý không?”

“Nhà em đoàn bán bánh, nhưng em không biết làm.”

“Em biết ăn là được.” Lục Già Nam cởϊ áσ khoác xuống, đi về hướng phòng bếp: “Em tự mình tùy tiện dạo ở tầng dưới tầng nhé, nhìn thử có đồ gì cần thêm vào, chút nữa ta cùng đi mua.”

“Được.” Cầu mà không được, Giang Uyển Nhu ngoan ngoãn gật đầu, tràn đầy niềm vui chạy đi rồi.

Theo cầu thang lên tầng hai, mấy cái cửa của các phòng đều mở toang ra. Cô đi xem từng cái, phòng bên ngoài cùng là thư phòng, tiếp đó là hai phòng ngủ cho khách, cánh cửa tiếp theo là một phòng sinh hoạt nho nhỏ, cánh cửa trong cùng đóng chặt.

Chắc là phòng ngủ chính rồi, Giang Uyển Nhu nắm chặt lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, vừa nãy ở dưới tầng cô ngại nói, lên tầng là muốn xem một chút nơi tối nay sẽ ngủ, càng không có mặt mũi hỏi Lục Già Nam tối nay có chia phòng ngủ không.

Cô rất thận trọng đến mở cửa, chạm vào công tắc trên tường, một tiếng “tách”, toàn bộ căn phòng đều bừng sáng.

Liếc mắt vòng qua một vòng, tiến vào tầm nhìn chính là trong góc bày ra một bàn trang điểm màu trắng, giống y như đúc trong phòng ngủ của Giang Uyển Nhu.

Cô choáng váng rồi, cho rằng bản thân vừa có một giấc mơ, bước gần qua cẩn thận quan sát. Không sai, góc bàn bên phải có một vết lõm bất thường, là ngày nào đó Giang Uyển Nhu đứng trước bàn trang điểm vô ý làm rơi vật nặng trong tay sau đó tạo ra vết đấy.

Sao anh ấy lại chuyển hết đồ nhà cô tới đây rồi? Giang Uyển Nhu đi vào căn phòng đó cùng tủ quần áo bên cạnh ngày trước, mở ra cánh cửa tủ rộng lớn, bên trong đã treo lên đầy ắp quần áo của chính cô, phù hợp với mùa và chất lượng sắp xếp theo thứ tự thích hợp.

Cô hơi do dự một chút, đóng lại cửa phòng ngủ, lại quay trở lại, mở ra một bên tủ đứng. Quả nhiên, nội y và qυầи ɭóŧ của cô bên trong được ngăn gọn gàng và ngăn nắp.

“Trời ạ!” Cô không nhịn được kêu lên một tiếng, bất ngờ ngồi xổm lên mặt đất, trái tim mạnh mẽ nhảy lên nhảy xuống vang lên âm hưởng trong l*иg ngực, không ngừng cảnh báo bản thân vội vàng giữ bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, truyền đến tiếng gõ cửa: “Giang Uyển Nhu, em ở bên trong hả?”

Giang Uyển Nhu vừa rồi ngồi xổm quá đột ngột, chỉ cảm thấy choáng đầu, cô mở miệng, không thể phát ra âm thanh nào.

Lục Già Nam ở bên ngoài cửa gọi hai tiếng: “Giang Uyển Nhu.”

Đúng lúc anh định giơ tay lên gõ cửa, Giang Uyển Nhu mở cửa ra một khe hở nhỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt, cảnh giác mà nhìn Lục Già Nam bên ngoài cửa: “Tìm em có chuyện gì?”

“Ở dưới tầng gọi mấy tiếng, em đều không phản ứng.”

“Nhà anh to quá.”

“Tôi muốn hỏi em có kiêng ăn hay không thể ăn gì không?”

“Không ăn tỏi, hành lá, tiêu xanh, hành tây, những thứ khác đều được.” Nói xong, cô liền muốn đóng cửa lại.

“À, chờ một chút.” Lục Già Nam duỗi tay lên giữ lấy khung cửa, sau đó bất ngờ không bắt kịp với tốc độ của Giang Uyển Nhu, bị kẹp đến tàn nhẫn, đau đến nỗi anh hít ngược một ngụm khí lạnh.

Giang Uyển Nhu cảm nhận được khung cửa giữ lấy cái gì đó, vội vàng lo lắng bối rối mở cửa ra, chỉ thấy Lục Già Nam trước mặt đang nhíu chặt mày vì đau.

“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Cô tiến lên một phen đỡ lấy đôi bàn tay anh đặt vào lòng bàn tay, nhìn ngón tay bàn tay phải đỏ ửng, lại sợ động vào chỗ đau của anh, thả cũng không được, không thả cũng không được, giương đôi mắt đáng thương nhìn anh: “Anh không sao chứ? Rất đau phải không?”

“Ừm, rất đau.” Lục Già Nam gật gật đầu: “Em vừa mới kết hôn đã cố ý làm hại chồng rồi.”

“Làm sao bây giờ?” Chỉ một câu nói đã khiến vành mắt Giang Uyển Nhu đỏ hoe, bộ dạng sắp khóc đến nơi: “Trong nhà có đá viên không? Em đi lấy đá đắp cho anh.”

Đang muốn buông tay, bị Lục Già Nam gọi lại: “Đợi một chút.”

“Sao thế?”

“Em đỡ lên trước, để tôi chậm chút.”

“Được.” Giang Uyển Nhu giống như nâng lên bảo bối được cống nạp, một cử động cũng không dám: “Anh vừa nãy làm gì lại đỡ cửa vậy?”

“A, tôi bị em kẹp đến vậy mà người sai vẫn là tôi sao.” Tay Lục Già Nam bị kẹp đau điếng mà mồm mép vẫn nhanh nhẹn như trước.

“Là em sai.” Giang Uyển Nhu nhìn đến ngón tay mảnh khảnh của Lục Già Nam có vẻ đã phồng lên, nhẹ nhàng thổi thổi: “Còn có cảm giác gì không? Không bị đau đến xương chứ? Anh cử động xem.”

“Anh giơ tay cao lên chút, phòng ngừa máu chảy ngược.” Giang Uyển Nhu nhẹ nhàng nhờ chạm cái tay đang giơ cao của Lục Già Nam: “Anh thả lỏng đi, trọng lượng ngón tay đặt trong tay em, không cần dùng hết sức.”

Lục Già Nam giơ đôi tay, đối với bên trong phòng ngủ thăm dò: “Em đang làm gì bên trong thế? Còn đóng cửa lại, làm chuyện xấu à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »