Xe dừng ở bãi đất trống trước tầng một, Lục Già Nam giúp Giang Uyển Nhu lấy bánh hỷ ra khỏi xe, đưa cô đến trước cửa thang máy.
“Bên trong phải có thẻ mới có thể vào, để ở đây đi, cảm ơn anh.”
“Vậy tôi đi về trước, có việc gì cứ gọi tôi.” Lục Già Nam tiến nửa người vào trong thang máy, giúp Giang Uyển Nhu ấn tầng 12 rồi đóng cửa lại, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Giang Uyển Nhu đếm số hộp quà, giống như vác một bao gạo.
Những lúc như vậy, có chồng cũng không tồi.
“Lấy cái gì vậy?” Đồng nghiệp đi ngang qua thấy Giang Uyển Nhu cầm mấy hộp quà chất cao như núi trên tay, chạy nhanh tới giúp.
“Bánh hỷ.”
“Ai tặng cô nhiều như vậy?”
“Không phải cho tôi, là cho mọi người.”
“Là ai vậy? Ai kết hôn, tại sao tôi không biết?” Đồng nghiệp đặt mấy hộp quà lên bàn Giang Uyển Nhu, đứng một bên hỏi.
“Cảm ơn, vất vả rồi.” Giang Uyển Nhu nói lời cảm ơn, một bên lại lắc tay: “Ừm, đơn giản mà nói, tôi kết hôn.”
“Cái gì?!” Toàn bộ văn phòng bùng nổ, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi đều bừng tỉnh.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị vây lại hỏi chuyện, nghe được động tĩnh, giám đốc từ trong văn phòng đi ra: “Cái gì vậy? Đi làm cũng có thể hưng phấn như vậy?”
“Giang Uyển Nhu cô, cô ấy kết hôn!”
“Cái gì?” Giám Đốc lớn tiếng phát ra làm cho mọi người đều kinh hãi, ý thức được bản thân là cấp trên, lập tức thêm vào một câu: “Chúc mừng nha.”
Anh ta làm như đã hiểu, nặng nề gật đầu: “Hóa ra còn có nguyên nhân như vậy, quả thực không giữ được người.”
“Chồng cô làm nghề gì? Quen biết thế nào?” Lãnh đạo xuất hiện cũng không làm giảm mức độ hóng chuyện của các đồng nghiệp.
“Anh ấy, chắc là kinh doanh thực phẩm đi.” Giang Uyển Nhu tinh tế tưởng tượng, mới phát hiện chính mình cũng không biết Lục Già Nam mỗi ngày làm gì: “Trong nhà giới thiệu.”
“Người nơi nào vậy?”
“Cũng ở Hải Châu.”
“Ồ ồ, là đồng hương nha, khá tốt.” “Khi nào tổ chức hôn lễ vậy? Đến lúc đó chúng ta đến Hải Châu đi.” Mồm năm miệng mười, mỗi người nói một câu làm chuyện này càng lan rộng.
“Ngại quá, buổi chiều tôi còn một cái thực nghiệm, mọi người nhận bánh đi.” Giang Uyển Nhu phát bánh hỷ cho đồng nghiệp xung quanh: “Chờ tôi trở lại chúng ta lại nói tiếp nha.”
Đồng nghiệp nhanh nhẹn nhận hộp quà, chờ Giang Uyển Nhu làm xong thực nghiệm, có lẽ đã đến giờ tan làm .
Trở lại xe, Lục Già Nam mới phát hiện trong lúc vội vàng, Giang Uyển Nhu làm rơi một hộp bánh hỷ, không biết có phải quên cầm hay không.
Chuỗi cửa hàng nhà họ Giang có lịch sử lâu đời hơn 150 năm, đời đời nhà họ đều là người Hải Châu lâu năm. Nếu không phải hôm qua cha mẹ Giang Uyển Nhu đưa bánh hỷ đến nhà, anh thực sự không biết còn có thể như vậy.
Dựa theo phong tục ở Hải Châu, hôm trước nhà trai phải đưa bánh hỷ cho nhà gái, nhà gái lại phân phát bánh hỷ cho thân thích, ý là trước tiên báo cho mọi người tin tức kết hôn, nhưng bánh hỷ này nhà gái lại không thể ăn.
Lý do cũng chỉ là, nghe nói là sợ tân nương sẽ ăn luôn không khí vui mừng của chính mình , còn trở nên tham ăn, da mặt dày, cuộc sống hôn nhân không thuận lợi. Xem ra, có lẽ đều là mê tín thời phong kiến, tân nương không phải nên có chút không khí vui mừng sao.
Tuy Lục Gia cũng đi theo con đường kinh doanh thực phẩm, ông nội cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng mấy cô con gái cố tình không tiếp tục phát triển ở ngành thực phẩm.
Trước kia cha sắp xếp, Lục Già Nam bị đưa ra nước ngoài học tập gần mười năm. Đừng nói anh, cha anh cũng không rõ tại sao ông nội kinh doanh ăn uống lại chú trọng học tập.
Nhưng cứ theo truyền thống không nhất định sẽ tốt, những thứ hiện đại không nhất định xấu.
Giống như hiện tại tập đoàn thực phẩm, lợi nhuận chủ yếu đến từ việc bán thực phẩm cũng giảm, đến nỗi việc dựa vào công ty Hoài Dương để làm giàu, khiến ông nội từ bếp trưởng cũng lui về, tuy rằng đánh chiêu cuối, nhưng dần dần cũng trở thành hình thức kinh doanh cạnh tranh, lợi nhuận sát sao, đứng cuối trong chuỗi công ty của tập đoàn Như Viên
Chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay ông nội giao cho ngay khi Lục Già Nam về nước, đúng là làm người ta buồn bực.
Lần trước tới công ty thực phẩm Azil, ngoài ý muốn gặp được Giang Uyển Nhu đang làm việc, trước kia chỉ biết ăn, hiện tại còn có thể nghiên cứu phát minh đồ ăn, cũng coi như là được như ước nguyện.
Nghĩ đến Giang Uyển Nhu lập tức muốn từ chức, là người ngoài cuộc Lục Già Nam đều cảm thấy tiếc. Sau này nếu có thể để cô làm nhận viên của mình, cũng có thể xem là một lần thành công.
Đến nỗi tiệm bánh Giang Nam Đạo, tuy là cửa tiệm lâu đời, nhưng đã là đèn sắp cạn dầu, hơn nữa gia chủ đương nhiệm là cha mẹ Giang Uyển Nhu, cũng không cần Giang Uyển Nhu làm chủ, cô không cần dồn tâm tư vào.
Hai ngàn vạn mua đứt năng lực và vị trí làm việc kiếm sống của cô, cũng không biết có lời hay không.
Giang Uyển Nhu vừa mới gọi anh “ chồng “ ở dưới sảnh công ty. Người này cũng quá liều lĩnh, không thể khinh thường, sau này sống chung chỉ sợ không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Mọi chuyện xảy ra đường đột khiến Lục Già Nam hoảng sợ, vô thức suy nghĩ miên man cả một đoạn đường.
Đầu tiên là bị bắt trở về nước, sau đó lại kết hôn theo sắp xếp, thậm chí hiện tại bắt đầu phải phát triển tình cảm. Cái này, ông nội chắc hẳn không có gì không hài lòng, cũng coi như bản thân hết bổn phận với ông. Sự việc sau này, anh phải tự quyết định.
Lục Già Nam dừng trước đèn đỏ ở ngã tư đường, cầm bánh hỷ lên, cái gì mà sớm sinh quý tử, cái gì mà trăm năm hòa hợp, tạm thời đều để qua một bên.
Hóa ra, Giang Uyển Nhu thích nhất là nhân mứt táo, anh nhớ kĩ. Chỉ tiếc, dựa theo tập tục xưa, cô dâu không thể ăn.
Chú rể Lục Già Nam cũng không thể ăn, anh bị dị ứng với quả hạch, đặc biết là hạch đào, vì vậy trong nhà gần như không dùng quả hạch.
Bán tín bán nghi, anh nhắn tin cho Giang Uyển Nhu.
【Nghe nói tân nương không thể ăn bánh hỷ, em đừng ăn vụng đấy.】