Chương 14: Bánh hỷ mứt táo hạch đào (3)

Không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, người nghe máy kêu lên một tiếng, hỏi: “Ngại quá, ngài có thể nói lại một lần không? Xác định là một nhà sao? Ngài họ gì? Được, xin chờ một chút.”

Dứt lời, cô ấy ấn chờ trên máy bàn, đề phòng thông tin truyền ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn sang hướng Giang Uyển Nhu: “Uyển Nhu, có người tìm cô, nói là chồng cô? Có phải gọi nhầm không? Cô muốn nghe không?”

Giang Uyển Nhu cầm microphone trên bàn: “Giúp tôi chuyển qua đây nhé.”

“Chuyện gì? Sao anh lại không gọi điện thoại cho em?”

“Gọi hai ba cuộc điện thoại, không ai bắt máy.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Lục Già Nam: “Hình như tôi quên thẻ căn cước ở chỗ em đúng không? Đi nửa đường mới phát hiện, có thể đến chỗ em lấy không?”

“Chờ một chút, để em tìm xem.” Giang Uyển Nhu vươn tay bên kia tìm trong xấp giấy chứng nhận Lục Già Nam đưa cho.

Quả nhiên là ở đây, thẻ căn cước của anh, lúc ấy không cẩn thận cầm nhầm rồi.

“Ừm, thẻ căn cước của anh đúng là ở chỗ tôi, anh đang ở trước của công ty sao? Đợi một chút để em xuống.”

Tắt điện thoại, Giang Uyển Nhu cầm lấy thẻ căn cước, lập tức đứng dậy.

“Uyển Nhu, cô lấy chồng khi nào?!” Đồng nghiệp ở phía sau lớn tiếng hỏi: “Không đúng, cô có bạn trai khi nào vậy?!”

“Tôi đi ra ngoài một chút, quay về lại nói.” Giang Uyển Nhu cười cười xin lỗi, nhấc tay: “Ngại quá, một lát sẽ trở về.”

“Của anh nè.” Giang Uyển Nhu duỗi tay, đưa thẻ căn cước cho Lục Già Nam: “Giữ cẩn thận, đừng làm mất.”

“Cảm ơn.”

“Em còn đang phân vân xem có nên thông báo với đồng nghiệp không, bây giờ thì tốt rồi, anh gọi một cuộc điện thoại mọi người đều biết em là phụ nữ đã kết hôn.”

“Tôi không nói, mọi người cũng sẽ biết thôi.” Lục Già Nam nâng tay phải Giang Uyển Nhu lên: “Dấu vật rõ ràng thế này mà.”

Giang Uyển Nhu không vui mở tay anh ra: “Nhưng anh cũng làm vậy rồi.”

“Tôi một không nói dối, hai không phóng đại, thực sự đều là miêu tả khách quan.” Lục Già Nam rõ ràng là đang tự biện hộ cho bản thân: “Ván đã đóng thuyền, còn có gì không thể nói sao?”

“Thực ra cũng không phải không thể nói.” Giang Uyển Nhu ý thức được mình đang phản ứng quá kích động, vội vàng giảng hòa: “Không phải em không chuẩn bị tốt tâm lý sao?”

“Cần chuẩn bị cái gì?”

“Hôm qua rốt cuộc em vẫn đang độc thân, hôm nay bỗng biến thành người đã kết hôn, em sợ đồng nghiệp bất ngờ.”

“Cũng chỉ có thế.”

“Vẫn có chút hấp tấp.” Giang Uyển Nhu nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh xem, chúng ta làm theo tập tục của Hải Châu, đính hôn thì đưa bánh hỷ đi, như vậy mọi người cũng có thể chuẩn bị, sau đó mới là kết hôn.”

“Cũng đúng.” Lục Già Nam gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Sao lại có thể thiếu bánh hỷ chứ?”

“Đúng vậy, cả ngày nhà chúng ta đều đang làm bánh hỉ, cuối cùng đến lượt em thì quên mất.”

“Người khác đã quên thì cũng không thể quên bản thân mình chứ.” Lục Già Nam lấy điều khiển từ xa, ấn nút mở cốp xe: “Em nhìn xem, tự mình mang lên hay tôi giúp em mang lên?”

“Hả?” Giang Uyển Nhu vòng ra sau xe, lắp bắp kinh hãi.

Trong cốp xe xếp ngay ngắn hai mươi mấy hộp giấy màu đỏ, hoa văn tinh xảo, trên hộp in chữ song hỷ thếp vàng, dùng lụa đỏ dài buộc lại rũ ở hai bên sườn.

Cô lại rất quen thuộc, là bánh hỷ của Giang Nam Đạo.

“Đây là vị gì vậy?”

“Mứt táo hạch đào.”

Khách hàng quen thuộc đều biết, tiệm bánh Giang Nam Đạo có các loại bánh phục vụ tang lễ, cưới hỏi, tân gia, đầy tháng và đủ các loại trường hợp. Dây chuyền sản xuất ở nhà xưởng theo quy trình rất tốt, dựa theo phương pháp phối nguyên liệu trước, sau đó điều chỉnh. Nếu đến cửa hàng chính hẹn trước, chủ cửa hàng có thể căn cứ theo khẩu vị của khách hàng mà điều chế ra hương vị.

Giống như bánh thông thường có vị ngọt, có nhân đậu tán nhuyễn, có loại ngũ nhân, độ ngọt cũng không giống nhau, tuy rằng theo thời gian giá cả cũng tăng, nhưng khách hàng vì bánh rất hợp ý nên đều vui vẻ đồng ý.

Nhân mứt táo tốn nhiều thời gian nhất, khó khăn cũng lớn, đầu tiên táo phải nấu mềm mới có thể thêm hạch, không thể dùng máy móc để làm, đảo cùng hạch một lúc rồi đem đi hâm lại, khống chế ngọn lửa để hấp, chờ nước sốt đặc lại, mới nấu cùng đường nâu.

Ở nơi khác, mứt táo chủ yếu là dùng táo đỏ để làm, Giang Uyển Nhu không thích, cô từ nhỏ chỉ thích ăn táo đen. Nếu so sánh táo đỏ với táo đen thì hàm lượng chất xơ trong quả này cao hơn, vị của bánh hỷ làm bằng táo đen càng mềm, nhai không có gân, không cần đường vẫn có thể dính vào nhau. Nếu dùng táo đỏ, có thể làm thêm một loại khác, cũng là làm sủi cảo tôm, dùng loại tinh thần bột này, làm tăng độ đặc

“Đây chính là loại nhân em thích nhất.” Giang Uyển Nhu cười như hoa nở.

“Đây là phần cho đồng nghiệp em.” Lục Già Nam nhắc nhở nói.

“Anh lấy từ đâu vậy? Sáng nay đưa về từ Hải Châu à?”

“Tối hôm qua cha mẹ đem tới nhà tôi.”

“Cha mẹ em?” Gọi trôi chảy quá nhỉ.

“Sợ bị chuyển phát nhanh làm hỏng, dù sao cũng tiện đường.” Lục Già Nam nhàn nhã nói.

“Lục Già Nam.”

“Làm sao vậy?” Bỗng nhiên bị gọi thẳng tên, Lục Già Nam nhanh chóng ngẩng đầu.

“Anh nhận thân phận này rất nhanh đó.” Giang Uyển Nhu trêu chọc nói.

“Không nhanh không nhanh, tôi gọi em là vợ được rồi mà.”

“Vậy anh gọi đi.” Giang Uyển Nhu cười như không cười ranh mãnh chờ xem kịch hay: “Chồng.”

“Đang nơi công cộng ban ngày ban mặt.”

“Xung quanh không có người.”

“Mau trở về làm việc đi.” Lục Già Nam vẫy vẫy tay.

“Quá nhiều, em không cầm được, anh chạy xe vào đi.” Giang Uyển Nhu nói xong, xoay người đến phòng bảo vệ ghi biển số xe cùng chủ xe vào tờ phiếu.

Viết xong, cô vẫy tay nhìn Lục Già Nam, thấy bên kia không phản ứng, gọi một tiếng. Lúc này Lục Già Nam mới thảnh thơi vào phòng điều khiển.