Chương 1: Bánh gạo đường hoa quế (1)

Chương 1: Bánh gạo đường hoa quế Những chiếc loa tiếp tục phát thứ âm hưởng buồn trầm trầm, thi thoảng lại vang lên những tiếng khóc thê lương của những người đến phúng viếng.

Nơi linh đường vòng hoa bao quanh vô số, cúc vàng cúc trắng nở rộ lặng lẽ nhưng nồng nàn ở mọi ngóc ngách. Khung ảnh trên linh đài thờ di ảnh của ông Giang Phùng Lâm, người kế thừa thế hệ thứ năm của cửa hàng bánh ngọt Giang Nam Lúa, một thương hiệu lâu đời của Trung Quốc ở thành phố Hải Châu.

Giang Uyển Nhu nhìn thẳng vào chiếc quan tài thủy tinh trước mặt cô, nơi ông cô đang lặng lẽ nằm yên giấc ngàn thu. Ông mặc một tấm vải liệm phẳng phiu mới toanh, sắc mặt không hề tái nhợt giống như khi đang ngủ.

Có vẻ như chỉ cần cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, ông cô sẽ lập tức ngồi dậy từ trong đó và như thường lệ, lớn tiếng gọi tên cô là Mập Mập bằng tiếng địa phương.

“Mập Mập, lại đây nào, cha với mẹ đỡ đầu của con đang ở đây này.” Mẹ cô đến gần, nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai cô rồi đi tới ôm lấy cánh tay cô.

Cô giống như một con rối trên dây, cô bất đắc dĩ bị mẹ xách lên, bế ra tới cửa linh đường.

Khi mẹ đỡ đầu, dì Vân nhìn thấy bộ dạng hốc hác của Giang Uyển Nhu, đôi mắt bà lập tức đỏ hoe, đặt một tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô rồi vỗ về nhẹ vào lưng cô.

Giang Uyển Nhu tựa nửa mặt vào vai dì Vân, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Đó là Lục Già Nam.

"Đây là Già Nam, ông nội đã gọi thằng bé quay về đấy. Con có còn nhận ra Già Nam nhà dì không?" Dì Vân buông Giang Uyển Nhu ra rồi kéo tay áo của con trai mình bằng tay kia.

Cậu ta gật đầu với Giang Uyển Nhu.

"Con nhớ mà." Giọng nói của Giang Uyển Nhu khàn đến mức cô không thể nghe rõ.

Cô thực sự không còn sức lực để mỉm cười đáp lại cho theo phải phép nữa, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt mệt mỏi sưng đỏ như quả đào chín, nhìn cậu ta một lần nữa.

Lục Già Nam từ trong ngực lấy ra một phong bì tiền biếu, đưa cho mẹ cô:"Dì ơi, đây là tiền viếng."

“Con đang làm gì vậy?” Mẹ vội vàng lùi lại: “Làm sao mà một nhà lại đưa hai cái? Già Nam lấy về đi nhanh lên.”

Dì Vân lấy chiếc phong bì từ tay Lục Già Nam, nhét vào tay mẹ cô mà không có bất kỳ lời giải thích nào: "Chúng tôi là chúng tôi, Già Nam là Già Nam. Nó đã không đến nhà này đã nhiều năm rồi, lẽ ra phải như vậy mới đúng."

Một khi nó lọt qua tay dì Vân, khả năng cao là nó sẽ không bị trả lại nữa.