Chương 1: Bánh gạo đường hoa quế (1)

Những chiếc loa tiếp tục phát ra âm hưởng buồn trầm trầm, thi thoảng lại vang lên những tiếng khóc thê lương của những người đến phúng viếng.

Nơi linh đường vòng hoa bao quanh vô số, cúc vàng cúc trắng nở rộ lặng lẽ nhưng nồng nàn ở mọi ngóc ngách. Khung ảnh trên linh đài thờ di ảnh của ông Giang Phùng Lâm, người kế thừa thế hệ thứ năm của cửa hàng bánh ngọt Giang Nam Đạo, một thương hiệu lâu đời của Trung Quốc ở thành phố Hải Châu.

Giang Uyển Nhu nhìn thẳng vào chiếc quan tài thủy tinh trước mặt cô, nơi ông cô đang lặng lẽ nằm yên giấc ngàn thu. Ông mặc một chiếc áo liệm phẳng phiu mới toanh, sắc mặt không hề tái nhợt giống như khi đang ngủ.

Có vẻ như chỉ cần cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, ông cô sẽ lập tức ngồi dậy từ trong đó và như thường lệ, lớn tiếng gọi tên cô là Đoàn Đoàn bằng tiếng địa phương.

“Đoàn Đoàn, lại đây nào, cha với mẹ đỡ đầu của con đang ở đây này.” Mẹ cô đến gần, nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai cô rồi đi tới ôm lấy cánh tay cô.

Cô giống như một con rối trên dây, bất đắc dĩ bị mẹ xách lên, kéo ra khỏi cửa linh đường.

Khi mẹ đỡ đầu, dì Vân nhìn thấy bộ dạng hốc hác của Giang Uyển Nhu, đôi mắt bà ấy lập tức đỏ hoe, đặt một tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô rồi vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.

Giang Uyển Nhu tựa nửa mặt vào vai dì Vân, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Đó là Lục Già Nam.

"Đây là Già Nam, ông nội đã gọi thằng bé quay về đấy. Con có còn nhận ra Già Nam nhà dì không?" Dì Vân buông Giang Uyển Nhu ra rồi kéo tay áo của con trai mình bằng tay kia.

Cậu ta gật đầu với Giang Uyển Nhu.

"Con nhớ mà." Giọng nói của Giang Uyển Nhu Khàn đến mức cô không thể nghe rõ.

Cô thực sự không còn sức lực để mỉm cười đáp lại cho theo phải phép nữa, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt mệt mỏi sưng đỏ như quả đào chín, nhìn cậu ta một lần nữa.

Lục Già Nam từ trong ngực lấy ra một phong bì tiền biếu, đưa cho mẹ: "Dì ơi, đây là tiền viếng."

“Con đang làm gì vậy?” Mẹ cô vội vàng lùi lại, “Làm sao mà một nhà lại đưa hai cái? Già Nam cầm về đi.”

Dì Vân lấy chiếc phong bì từ tay Lục Già Nam, nhét vào tay mẹ cô mà không có bất kỳ lời giải thích nào: "Bọn tôi là bọn tôi, Già Nam là Già Nam. Nó đã không đến nhà này đã nhiều năm rồi, lẽ ra phải như vậy mới đúng."

Một khi nó lọt qua tay dì Vân, khả năng cao là không trả lại được.

Mẹ không còn gượng ép nữa, xoay người qua đưa phong bì viếng cho bố, người đang nói chuyện với chú Lục ở bên cạnh: “Ông Hứa à, đây là phần của Già Nam, ông hãy ghi lại nhé.”

"Sắc mặt Giang Uyển Nhu không được tốt. Tôi đưa con bé về nghỉ ngơi trước nhé?" Chú Lục giật mình trước khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ của Giang Uyển Nhu.

“Con cả ngày lẫn đêm đều chưa ngủ, không chịu được nữa rồi.” Mẹ kéo cánh tay Giang Uyển Nhu: “Để cha đỡ đầu cùng mẹ nuôi đưa con về nhà ngủ trước đi, ngoan đi con.”

"Kệ nó đi, về đến con bé nhất định sẽ không ngủ. Tốt nhất là nên ở trước mặt chúng ta, ở bên cạnh thì yên tâm hơn."

"Anh thương con bé, còn em thì không à? Anh bay từ Mỹ về, đã hơn mười tiếng không ngủ rồi, khóc đến mắt cũng nhòe rồi?"

“Không phải do di chúc bố em lập di à.” Bố cô thấp giọng lẩm bẩm, “Làm con bé khó chịu đấy.”

"Hứa Chính Phàm, anh nói xong chưa?! Bây giờ chúng ta đang ở trước đám tang của cha tôi. Anh hãy chú ý lại cách cư xử đi. Nếu anh có điều gì muốn nói thì hãy về nhà đóng cửa lại rồi tính tiếp." Mẹ thấp giọng nói dồn dập rồi cuối cùng cồn ho khan vài tiếng.

"Hai người đừng cãi nhau nữa, con sẽ về." Giang Uyển Nhu chưa kịp nói hết câu, cô đã cảm thấy một cảm giác tê dại từ đầu gối xuống cơ thể cho đến đỉnh đầu, sau đó cô lập tức ngất lịm.

Cô rơi vào một giấc mơ vô cùng dài, nơi mà có những mảnh vỡ đầy màu sắc rải rác lóe lên trong bóng tối vô tận.

Có vẻ như cô ấy vẫn đang tham dự hội nghị học thuật tại Đại học Cornell ở Mỹ và đang nhiệt tình thảo luận về những xu hướng mới nhất. Đề cập về chủ đề chế biến nông sản với các đồng nghiệp chuyên nghiệp từ khắp nơi trên thế giới.

Sau cuộc họp, cô lập tức quay lại công ty Thượng Hải để báo cáo công việc và chia sẻ kết quả học tập trong hai tuần vừa qua.

Chiếc vali đã được đóng kiểm, lớp trên cùng là chiếc áo khoác mùa xuân mua cho ông cô, cũng như đồ ăn nhẹ mua ở cửa hàng bánh ngọt thủ công nổi tiếng nhất địa phương.

Ngọt đến nỗi răng cô đau nhức, chắc ông nội cô cũng không chịu nổi. Nhưng xét cho cùng thì đây cũng là món tráng miệng nổi tiếng trên mạng ở Mỹ nên chắc chắn nên thử.

Ngay sau đó, cô kéo hành lý theo đám đông náo nhiệt ra khỏi cổng đến của Sân bay Quốc tế Phố Đông. Mẹ cô đang tựa vào lan can nhìn ngó khắp nơi, vẻ mặt hốc hác, vừa nhìn thấy cô liền chạy tới ôm chầm lấy cô, nức nở không kìm được.

Cô siết chặt nắm tay, cảm thấy tim mình đau nhói.

Đột nhiên mở mắt ra, trần nhà trắng xóa hiện ra trước mắt.

Trong phòng rất yên tĩnh, thoang thoảng mùi cỏ nhàn nhạt.

Cô khẽ quay đầu lại, nhìn thấy một cây đào rực rỡ hướng cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, trong lành và tinh tế.

“Em tỉnh rồi à.” Một giọng nam hơi trầm vang lên bên cạnh cô.