Sau khi về đến nhà đã là khoảng gần mười giờ tối, phòng khách tản ra ánh sáng yếu ớt của TV, Ngu Khải Phong dựa vào ghế so pha ngủ.
Rõ ràng ánh sáng của TV cũng không sáng lắm, cũng không ấm, nhưng lại khiến Ngu Úy suýt chút nữa liền chua mũi.
Ngu Úy đi đến đánh thức Ngu Khải Phong, nói có chuyện cần bàn bạc với ông.
“A… tiểu Úy trở về rồi, ăn cơm chưa… ôi, lớn tuổi ngủ sớm, lại dậy sớm, đứt quãng…”
Ngu Khải Phong giơ tay đấm đấm bả vai có chút đau xót, bắt đầu lải nhải nói chuyện cùng Ngu Úy.
“Cháu ăn rồi, bác, cháu muốn nói cho bác một chuyện.”
Ngu Úy trước nay đều như vậy chỉ đến thông báo, không thương lượng, cho đến nay đều rất có chính kiến của mình.
Ngu Khải Phong không biết Ngu Úy muốn tự mình nói cái gì, đành chậm rãi uống một ngụm nước, xem ti vi nói: “Nói đi.”
“Cháu không muốn đi học, cháu muốn tìm Ngu… cha cháu ở chỗ nào.” Vốn dĩ Ngu Úy định nói thẳng là Ngu Ngao.
Nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng lại thay đổi, nhất thời lại thay đổi thành cách xưng hô trúc trắc trong miệng, vì vậy nên nghe cực kỳ miễn cưỡng.
“Ngu Ngao… biết không?” Đôi mắt Ngu Khải Phong tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng khóe mắt lại đang nhìn kỹ vẻ mặt Ngu Úy.
Khuôn mặt Ngu Úy trước sau một chút thay đổi cũng không có, không vui không buồn khác xa ngày xưa.
“Ngày hôm nay cháu nói với ông ấy, ông ấy cũng đồng ý, ngày mai sẽ có người tới đón cháu qua.”
Đây chính là nguyên nhân mà Ngu Úy đi lại một ngày ở bên ngoài.
Từ sau khi rời khỏi nhà Tần Nghi, Ngu Úy đem điếu thuốc còn lại một chút hút hết, hút xong chọn một thời gian.
Ngu Úy híp mắt suy nghĩ rất lâu, sau đó mới bắt đầu nổi điên gọi điện thoại cho Ngu Ngao.
Thật vất vả mới nghĩ thông, lại bị thông báo rằng Ngu Ngao đang làm phẫu thuật vẫn chưa về.
Ngu Úy căn bản cũng không nghe, ngang bướng như bò, tiếp tục liều chết gọi điện, bên kia cuối cùng cũng không mặc kệ cô được.
Cô vẫn máy móc ấn số, gọi điện thoại.
Mãi cho đến khi điện thoại di động còn lại 10% pin, Ngu Ngao mới nhận điện thoại.
Đối phương vừa mở miệng giọng nói đã nổi nóng, hận không thể tùy ý vung mấy dao: “Ngu Úy, muốn giở tính tiểu thư, thì đi ra chỗ khác, con mẹ nó con nghĩ đây là chỗ nào!”
Nghĩ đến mình còn có chuyện nhờ hắn, Ngu Úy nhịn xuống cơn giận đau như xé gan, bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi không muốn đi học, tôi muốn đến tìm ông.”
Ngu Ngao vừa nghe xong chắc chắn là không đồng ý.
Hắn ngây ngốc ở chỗ đó, đời này hắn có lẽ chỉ có Ngu Úy là người nối dõi duy nhất, đưa đến để tuyệt hậu, hắn ngốc sao?
Ngu Úy cũng nói không để lại dấu vết nào, cuối cùng mãi Ngu Ngao mới đồng ý.
Nhưng đổi lại là phải đồng ý một điều kiện không công bằng.
Điều kiện là người còn sống không sợ hy sinh, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, Ngu Úy không để ý, đồng ý ngay.