Chung Liễu và Ngu Úy quen biết nhau là bởi vì bạn gái cũ của Chung Liễu, cô ta nói Ngu Úy đoạt bạn trai của cô ta, muốn thu thập cô.
Một đám người Chung Liễu hẹn gặp một mình Ngu Úy ở quán bar.
Hai người vừa mới đến gặp mặt, Chung Liễu không hề nói gì, đánh giá từ đầu đến đuôi Ngu Úy một lần, sau đó khách khí đưa cho một điếu thuốc.
Chính là một điếu thuốc này làm cho tình thế xoay chuyển ngược lại.
Từ đó đến nay Chung Liễu đối với Ngu Úy rất tốt, ở bên ngoài đều truyền Chung Liễu vì Ngu Úy mà thu tâm rồi, muốn bắt đầu dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước.
Kết quả không đến một tháng, Ngu Úy liền kết giao với một người bạn trai, hơn nữa lại hết người này đến người khác.
…Thế nhưng mỗi lần Chung Liễu đều cười khanh khách, còn cùng bọn họ chơi đùa.
Đối với chuyện này, nam sinh ở Minh Thành và Cảnh Dật đều cảm thấy Ngu Úy này thật con mẹ nó tuyệt.
Mấu chốt là tướng mạo và tư thái này, người ta thật sự xứng để chơi đùa Chung Liễu như vậy.
Các nữ sinh vậy mà lại như biến thành chanh tinh, ghen tuông muốn cho Ngu Úy đau từ đầu đến chân.
Từ lớp mười cho đến lớp 11, Chung Liễu vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Ngu Úy, chưa từng có bất kỳ dấu hiệu ám muội nào đối với Ngu Úy.
Chung Liễu vừa nghe Ngu Úy nói, quay đầu lưu loát lộ ra một nụ cười giả: “Đương nhiên không thiếu.”
Nhưng mà bọn họ đều không phải là người tôi muốn, tôi chỉ muốn một mình cậu.
Ngu Úy sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lên mặt nước, phỏng đoán Tề Duyệt chắc lại đang chửi vu vơ, nói với Chung Liễu: “Đi thôi.”
Nhìn bóng lưng Ngu Úy rời đi, tâm lý Chung Liễu bắt đầu theo thói quen thầm đếm, đếm đến bước thứ năm.
Cậu ta nghe thấy nữ sinh phía trước thở dài, đứng lại.
Bóng lưng đứng lại lạnh lẽo, khiến cho nhịp tim của Chung Liễu trong nháy mắt dừng lại.
Lần đầu tiên.
Nghĩ đến một người con trai một mét tám mấy, giả vờ kiên cường đang nhìn mình rời đi, lần đầu tiên Ngu Úy cảm thấy mình có hơi quá mức.
“Ngày nào?”
“…hả?”
“Tôi hỏi cậu cụ thể là ngày nào?”
Chung Liễu có hơi mơ hồ, trái tim nhảy loạn lung tung bất ổn như thiếu nữ hoài xuân.
“Cuối…tuần.”
“Được, không có chuyện gì thì tôi sẽ đến, đi về đi.”
Tóc Ngu Úy rất ít khi thả, cơ bản đều sạch sẽ lưu loát buộc lại với nhau, hai năm này Chung Liễu đã nhìn thấy vô số lần bóng lưng Ngu Úy rời đi khỏi mình.
Đêm nay vẫn như lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, không biết có phải bởi vì có gió hay không, cậu ta đột nhiên cảm thấy giống như có chút biến đổi, có chút ôn nhu.
Giống như kịch bản máu chó, Ngu Úy cuối cùng nói không chừng thật sự sẽ bị sự kiên trì bền bỉ của Chung Liễu đánh đổ.
Nhưng mà hai người không ai nghĩ đến, đêm nay sẽ là lần cuối cùng gặp mặt.