Tiếp theo liền bị Ngu Úy trở tay nhéo một cái suýt chút nữa rơi mất cánh tay, sau đó sẽ không còn sau đó rồi.
Chờ sau khi tan làm ở quán bar, hai người vẫn như cũ đi đến bờ sông uống rượu ăn thịt nướng.
Cho dù đã qua lâu như vậy, Chung Liễu cũng không thể không thừa nhận, buổi tối Ngu Úy đẹp đến mức làm cho người khác phải nín thở, đặc biệt là khi hút thuốc.
Ngu Úy hút thuốc chính xác là không ai cự tuyệt được.
Lần đầu tiên khi Chung Liễu gặp Ngu Úy, đã đưa một điếu thuốc mới qua, còn cậu ta đã khá nghiện hút loại thuốc này một khoảng thời gian.
Mười ngón tay của cô gái dưới ánh đèn lạnh màu xanh lục, mềm mại và thanh tú, đêm đó bởi vì do trời mưa, đầu ngón tay phá lệ thành màu hồng rõ ràng.
Chỉ là một bàn tay như vậy, lại kẹp lấy điếu thuốc, sau đắm lòng người khiến người khác không khỏi đố kị.
Thậm chí Chung Liễu còn hơi không dám nhìn thẳng vào cô.
Mãi đến tận khi điếu thuốc kia cuối cùng cũng châm lửa, khói thuốc bay lơ lửng trong không trung, ngũ quan Ngu Úy vừa rõ ràng vừa mở hồ, giống như hiện lên ánh sáng ôn hòa.
Sau đó Chung Liễu mới hiểu được, mình vốn dĩ không thể nhớ nhung với tới cô được.
Trở về sau, Chung Liễu đã từng vô số lần nhớ thương không thể ngủ được, cậu ta biết những người này trời sinh đã vô cùng kinh diễm.
Đồng thời rất vui mừng, cuộc đời của cậu ta dùng hết vận khí gặp được một người.
Chờ đến khi hai người ăn xong rồi thu dọn, Ngu Úy đeo cặp của mình trên lưng, theo thường lệ nói lời hẹn gặp lại với Chung Liễu.
“Ngu Úy…” Chung Liễu kéo Ngu Úy lại, giọng nói có hơi chần chờ.
Ngu Úy xoay người lại không lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu ta hất cằm về phía Chung Liễu.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Ngu Úy, Chung Liễu giả vờ thuận thế buông tay ra, làm bộ hai tay cắm túi quần, quay đầu nhìn mặt sông.
“A… Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi là cuối tuần này tôi muốn đi thi đấu bóng rổ, cậu có rảnh không?”
Thật ra Chung Liễu càng muốn nói là, tôi hy vọng cậu sẽ đến.
Nhưng cậu ta không dám.
Cậu ta nhìn ra được bên cạnh Ngu Úy có duy nhất một người bạn, nhưng… cậu ta căn bản cũng không phải.
Bởi vì cậu ta cũng không biết, Ngu Úy rốt cuộc có coi mình là bạn bè hay không.
Ảo tưởng giống như là cậu ta đang có được Ngu Úy vậy, tự mình thiết kế ra màu sắc.
Ngu Úy nhìn gò má Chung Liễu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Cậu còn thiếu người đi cổ vũ cho cậu?”
Chung Liễu học ở trường quý tộc tư nhân Cảnh Dật bên cạnh, là trường cao trung được hình thành tốt nhất, cũng là trường cao trung có tiền nhất.
Nhà Chung Liễu vô cùng không tồi, nhưng vẫn là cổ đông lớn nhất của trường quý tộc tư nhân Cảnh Dật, điều này có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.
Hơn nữa bình tĩnh mà xem xét Chung Liễu lớn lên không tồi, vì vậy nên con trai như vậy, từ lúc bắt đầu Ngu Úy liền biết rằng không phù hợp để kết bạn.
Nhưng mà Chung Liễu thông minh ở một điểm, chính là cậu ta hiểu rất rõ Ngu Úy đối với mình có ý gì, vì vậy nên cậu ta vẫn luôn duy trì trong phạm vi phòng bị của cô.