Kình Thiên Chi Trụ là biểu tượng của Chính Ngô Châu chính đạo, cao không thể kể, hùng vĩ nguy nga, được tu sĩ gọi là " thiên chi nhất túc ".
Núi này tuy thô sơ nhưng được chia làm tam đoạn, đoạn thứ nhất là phần gần chân núi, bất luận tu sĩ nào đều có thể vào miệng khẩu bằng cách ngự kiếm phi hành, trừ khi đột nhiên bị Tiềm Phỉ tu sĩ quấy rầy, cũng coi như không quá nguy hiểm.
Ngự kiếm mấy ngày, cuối cùng đã bước vào đoạn thứ hai, cũng chính là phần giữa của ngọn núi này, đường đi liền trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
Vì càng tới gần đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ, xung quanh linh khí càng nồng đậm. Đoạn đường thứ hai có rất nhiều cây đại thụ cao chót vót che lấp cả bầu trời và những loài dây leo có hoa độc phát triển trong môi trường này. Con đường này hàng năm thiếu ánh sáng mặt trời, hình thành chướng khí. Do chướng khí bị tiêm nhiễm, đất ở một số nơi đã bị biến đổi hóa thành đầm lầy.
Vùng đầm lầy độc này là nơi sinh sản của những con muỗi hung dữ. Loại muỗi này thập phần đáng sợ, nó có miệng sắc bén, chuyên hút huyết tinh trước ngực tu sĩ. Một khi bị hung muỗi theo dõi, đều vô lực chống cự, miệng chúng xỏ xuyên qua ngực tu sĩ hút toàn bộ mạch máu nơi đó, chết rất khinh dị.
"...... Mấy năm trước, tu sĩ leo lên đến đây Kình Thiên Chi Trụ, mười người hết chín đều chết bởi loại hung muỗi này."
Đang là sáng sớm, nhưng quanh núi mây mù không hề tiêu tan, Lâm Tử Sơ cùng chúng tu sĩ ngồi cạnh nhau, chờ đợi mây mù biến mất mới tiếp tục đi về phía trước.
Thịnh Phong biết Lâm Tử Sơ cực kỳ yêu thích thiếu niên Thiên Tình luôn mang theo bên mình kia, lúc này hắn tiến đến cạnh Thiên Tình, dặn dò Thiên Tình hung muỗi đáng sợ như thế nào, để tránh hắn đến lúc đó không biết nặng nhẹ mà gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, Lâm Tử Sơ không chỉ có không ngăn cản, ngược lại tùy ý Thịnh Phong nói chuyện cùng với Thiên Tình.
Thịnh Phong đại hỉ, nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Bất quá từ khi Phượng Chiêu Minh tiên quân xuống núi trừng trị nó, loài hung thú này không dám tàn sát bừa bãi nữa, mấy năm gần đây, đoạn đường này hành tẩu tốt hơn rất nhiều, chỉ trừ muỗi vương ra, cho dù cực kỳ hiếm thấy, vẫn được công nhận là đứng đầu trong " kình thiên tam hiểm "."
Thiên Tình " hừ " một tiếng, nói: "Tiên quân quả thực lợi hại. Dọc đường đi, trừng trị hung muỗi, ta cũng đã nghe qua không biết mấy trăm lần, không bằng nói hết những công tích vĩ đại khác để ta nghe một chút."
Thịnh Phong nghe Thiên Tình ngữ khí không tốt, chỉ phải xấu hổ cười cười, có có thể nói gì đây?
Ngược lại nói: "Trừ bỏ đầm lầy muỗi vương, cũng phản ngàn vạn lần chú ý để không trượt chân ngã xuống vách núi, dưới vách núi này chính là Bất Lạc Hung Diên, loại này dùng tu sĩ làm thức ăn, một khi ngã xuống, thi cốt không còn."
Dần dần, mây mù biến mất.
Chúng tu sĩ Lâm gia trang bôi thuốc mỡ đuổi muỗi lên người xong, thu thập hành lý, chuẩn bị xuất phát.
Thiên Tình trên mặt, cánh tay đều có màu xanh lục sền sệt của thuốc mỡ, một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào lỗ mũi, làm hai mắt hắn rưng rưng. Trong túi chỉ có con nhện hắc mao chân dài cảm thấy thú vị, bò ra đứng trên vai Thiên Tình, kêu to chi chi.
"Được," Thiên Tình dùng tay bắt lấy A Mao, đem nó nhét trở lại túi. Kình Thiên Chi Trụ nguy cơ trùng trùng, Thiên Tình không muốn A Mao tùy tiện chạy ra ngoài. Tay phải vừa chạm vào, con nhện tướng mạo xấu xí đáng sợ kia thế nhưng cực kỳ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay chủ nhân. Thiên Tình coi thường, đang muốn đem nó ném vào trong túi, bỗng nhiên " di " một tiếng, lẩm bẩm: "A Mao, ngươi có phải đang trưởng thành hay không?"
Con nhện kia dùng đỉnh đầu đầy lông mao cọ cọ lòng bàn tay Thiên Tình, tám chân luân phiên nhảy lên.
"Như vậy cũng tốt. Ngươi ngồi trên người ta lâu như vậy, cũng nên đến lượt ta ngồi trên người của ngươi." Thiên Tình cười một tiếng, đem A Mao đang muốn cãi lại đặt vào túi, xem nó giãn ra tám chi, nằm trên một khối linh thạch tròn trịa xanh biếc, vỗ vỗ, liền khép túi lại.
Hắn đem thuốc mỡ bôi đều đều một chút rồi đứng dậy đi tìm Lâm Tử Sơ.
Từ xa thấy bóng dáng Lâm Tử Sơ, còn có một tu sĩ đang đứng trước mặt y, đang dùng ngọc bản, chuẩn bị bôi lên mặt Lâm Tử Sơ.
Thiên Tình vội chạy lên, kêu: "Đại ca, để cho ta giúp ngươi."
Lâm Tử Sơ quay đầu lại, nói: "A Tình, đừng chạy, đi chậm thôi."
Thiên Tình đáp ứng một tiếng, đoạt lấy ngọc bản trong tay tu sĩ, lấy một muỗng thuốc mỡ, đang muốn bôi lên mặt y, bỗng nhiên do dự.
Mặt Lâm Tử Sơ trắng trẻo mà thuốc mỡ nàh không chỉ có màu sắc đáng sợ, ngay cả mùi hương cũng rất nồng, dường như...... Dường như cùng Lâm Tử Sơ không quá cân xứng.
Trước khi chưa cùng Lâm Tử Sơ kết bái, Thiên Tình đã nghe Vạn Thủy hình dung Lâm Tử Sơ đều là " thiên nhân chi tử "" không thể tới gần ".
Lúc ấy còn khịt mũi coi thường, hiện tại lại có chút thấy đúng.
Nhưng mà tình hình cấp bách, Thiên Tình nghĩ thầm đại ca chính là đại ca, có cái gì không thể tới gần? Hắn buông ngọc bản xuống, dùng ngón tay đem thuốc mỡ gỡ ra, bỗng nhiên hướng về phía trước, dùng tay sờ gò má Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, chợt thả lỏng cơ mặt, tùy ý để Thiên Tình giúp.
Thiên Tình tâm tình rất tốt, nói: "Thuốc mỡ này mùi quá nồng, đại ca nhẫn nại một chút, chờ quen liền không thấy phiền nữa."
Lâm Tử Sơ " ân " một tiếng.
Hắn thân là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, cả người không chỗ không lạnh, kể cả gò má, cũng lạnh như băng.
Nhưng mà Thiên Tình dùng tay bôi như vậy, không chỉ không chê, ngược lại còn giúp đến phá lệ nghiêm túc.
Lâm Tử Sơ cảm thụ lòng bàn tay nóng rực của Thiên Tình, nhịn không được muốn mỉm cười. Qua một hồi lâu, hắn duỗi tay nắm lấy tay Thiên Tình, nói: "Hảo, A Tình, ngươi bôi cũng quá nhiều rồi."
Thiên Tình ngượng ngùng mà thu tay về, đem thuốc mỡ còn lại tùy ý bôi lên quần.
Tu sĩ Lâm gia trang sớm đã chờ rất lâu, chỉ là không dám mở miệng đánh gãy, thẳng đến khi Thiên Tình buông tay, mới có người tiến lên hỏi: "Thiếu trang chủ, sương mù đã tiêu tán bớt, hiện tại có thể được không?"
Lâm Tử Sơ gật gật đầu, đối Thiên Tình nói: "A Tình, chốc lát leo núi, ta đi đầu tiên, ngươi theo sát phía sau ta. Nếu cảm giác có gì không ổn, nhất định phải lên tiếng."
"Hảo."
Thiên Tình đối với việc leo núi không hề xa lạ, có thể nói là cực kỳ thuần thục. Kỹ thuật cùng sức chịu của hắn hơn hẳn người thường, hay nói khác là rất xuất sắc, không ai có thể địch lại.
Nhưng không biết nếu ở trong đám tu sĩ thì có tính là lợi hại hay không, Thiên Tình trong lòng thấp thỏm, Lâm Tử Sơ tựa hồ nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn hắn.
Thiên Tình ngẩn ra, chợt hướng y mỉm cười, nghĩ thầm, đại ca tướng mạo trời sinh thật đẹp, dù có bị thuốc mỡ đắp lên, cũng không thể che giấu được. Nghĩ đến đó, tâm tình quả nhiên thả lỏng.
Mọi người không hề ngự kiếm, mà là chỉ có thể dựa vào hai chân, hành tẩu đường núi.
Đường đi này rất gồ ghề, không bằng phẳng, đa phần được tạo ra do các tu sĩ trước hay đi qua, một số đoạn rất dốc, mọi người phải dùng cả tay và chân mới có thể leo lên.
Khi tu sĩ Trúc Cơ thi triển tiên thuật, tự nhiên so người bình thường cao siêu hơn rất nhiều, có thể bay lên không ngay lập tức, có thể thấy rõ mọi vật trong đêm.
Nhưng nếu không thi triển tiên thuật, thể lực cũng chỉ so với người bình thường tốt hơn một chút, kỹ thuật leo núi cũng không thể cải thiện hơn được.
Đoạn đường thứ hai đến Kình Thiên Chi Trụ đệ cỏ cây mọc thành bụi, không khí ướŧ áŧ, trên mặt đất có rất nhiều rêu phong.
Chỉ bò trong chốc lát, hơn mười tu sĩ Trúc Cơ Lâm gia trang, quá nửa đều bị té ngã, đầu gối, khuỷu tay lập tức bị đá nhọn bổ ra.
Thiên Tình xem đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, rơi xuống mặt mũi bầm dập, chính mình lại bò đến là nhẹ nhàng, tâm tình không khỏi cảm thấy rất tốt. Nghe bọ họ oán giận, còn thập phần thú vị.
Thịnh Phong té ngã vô số lần, vài lần đều dừng lại để băng vết thương. Hắn trong lòng kêu khổ không ngừng, đối tu sĩ bên cạnh cảm khái nói:
"Núi này...... cũng quá khó bò rồi. Ta nghe nói, Phượng Chiêu Minh tiên quân lúc trước từng trừng trị hung muỗi, mà tu sĩ muốn bò qua nơi này, còn phải mọi khắc đề phòng bọn chúng, kia mới chính là địa ngục trần gian a."
Tu sĩ kia thập phần tán đồng, nói: "Chiêu minh tiên quân cao thượng, hắn......"
Đang muốn nói, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó hai người đồng thời câm miệng.
Trong lòng lại không khỏi ảo tưởng, năm đó tiên quân xuống núi, bài trừ hung muỗi là tuyệt đại phong tư.
Cái gọi là, lạo cực cần thắng, Chính Ngô Chiêu Minh, Thảng Không Bắc Lâm, Thái Trọng Võ Bình.
Phượng Chiêu Minh cùng ba người kể trên được xưng Tứ Châu Chi Quân, họ đều có chiến lực rất mạnh, chỉ bằng một trận chiến trừng phạt hung muỗi, hung thú đó đến nay không dám đến quấy rầy tu sĩ nữa.
Với Phượng Chiêu Minh, có án văn:
Hành động kịp thời,
Dừng lại đúng lúc.
Nhập môn tắc chính (xử sự theo đúng quy tắc),
Lập chí vẫn cao (tự lập nhưng ý chí vẫn vương cao).
Há có thể tầm thường? Hắn chính là người dính đầy máu ác quỷ.
Đến nỗi sau này, khi hắn đứng ở vị trí cao mà hành động vẫn nhật nguyệt kinh thiên, khi hắn trầm tĩnh lại như nước chảy thành sông.
Đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ.
Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Phượng Chiêu Minh đẩy cửa các ra, bước ra bên ngoài. Nhị vị tiên đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt nhìn thấy chủ nhân, đồng thời cúi đầu, nghiêm nghị đứng thẳng.
Hắn cũng không thèm nhìn tới nhị vị tiên đồng này, cất bước lướt qua, cũng không thấy sử dụng tiên pháp, vừa đi vài bước, trong giây lát, liền đã rời khỏi Nhương Tà Các.
Đợi Phượng Chiêu Minh đi xa, Thanh Phong, Minh Nguyệt nhìn về hướng tiên quân rời đi, trong lòng đều nghĩ, tiên quân lại đi ra ngoài rồi.
Đệ tử Chính Dương Tiên Tông nhiều vô số, ấn theo tôn vị, phân biệt lần lượt là Tiên chủ, Tiên Tôn, Tiên quân.
Đến vị trí Tiên quân, có thể thu đồ đệ, như Phượng Chiêu Minh, đứng đầu hàng tiên quân, có thể thu đến 3000 đệ tử.
Vị trí Tiên Tôn có bốn người cùng sở hữu.
Vị trí Tiên chủ, đến vị trí tôn, chỉ còn có một người. Từ sau khi Đông Côn Tiên chủ qua đời, đã mười mấy năm, Chính Dương Tiên Tông không một ai xứng với dành hào tiên chủ này.
Mọi người đều biết, tu sĩ tu luyện được chia làm bảy giai đoạn.
Luyện Khí, Trúc Cơ, kết đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, xuất khiếu, Đại Thừa.
Từ khi bắt đầu kết đan, tu luyện càng thêm khó khăn, thăng cấp giống như việc lên trời.
Có một luật bất thành văn, chính là tiên quân đa phần là tu vi hóa thần, Tiên Tôn nhiều nhất là tu vi xuất khiếu. Tiên chủ thì không nhất định, thí dụ như Đông Côn Tiên chủ năm đó chính là Hạ Điện Chu Minh Tiên Tôn, sau khi liều mình cứu thương sinh, tiêu diệt nghiệt long, mới được truy liệt là tiên chủ chi vị.
Lúc ấy Đông Côn Tiên chủ cũng chỉ đạt được tu vi xuất khiếu.
Bất quá, không phải tu vi sẽ quyết định tiên quân, chỉ có Tiên Tôn là phải theo quy định.
Thí dụ như Phượng Chiêu Minh, chiến lực trác tuyệt, thân là thủ đồ Đông Côn Tiên tôn, kinh tài tuyệt diễm, sớm có năng lực tiếp nhận vị trí tiên tôn, trở thành Chu Minh Tiên Tôn.
Nhưng mà Phượng Chiêu Minh nhất quyết cự tuyệt, chỉ muốn đứng sau hàng Tiên Tôn, canh giữ Chính Dương Tiên Tông, vì vậy không thể tùy ý rời núi, vô pháp tìm Tiểu tiên chủ.
Phượng Chiêu Minh đã dốc toàn lực tìm Tiểu tiên chủ, cho nên đến nay cũng chưa từng thu nhận một đệ tử nào.
Tay Phượng Chiêu Minh cầm hai khối linh thạch, bước nhanh vào Bạch Tàng tiên điện.
Trong Bạch Tàng tiên điện, một vị lão nhân dáng người khô gầy đang ngồi ngay ngắn, lão giả kia râu tóc đã bạc hết, khi nhắm mắt khoanh chân, l*иg ngực phập phồng bất động, nếu không nhìn kỹ, thật giống người chết.
Phượng Chiêu Minh chắp tay hành lễ, nói: "Sư tôn, hôm nay Chiêu Minh lại đi tìm Tiểu tiên chủ."
Bạch Tàng Tiên Tôn chậm rãi trợn mắt, chỉ một thoáng, trong điện linh lực phóng ra mạnh mẽ.
Mây mù quay cuồng, tựa long tựa hổ.
Thanh âm lão nhân tang thương khàn khàn:
"...... Chính là ngày này."
Phượng Chiêu Minh nói: "Vâng, đệ tử cũng tính ra, chính là ngày này, liền có thể tìm Tiểu tiên chủ về."
Lão nhân nói: "Cũng không biết vì sao, trong lòng ta luôn có dự cảm bất an. Chiêu Minh, ngươi không cần ra đi tìm, cứ ở chỗ này chờ đợi. Việc gì nên đến sẽ đến, chưa tới thời điểm thì sẽ không đến. Hài tử kia......"
Lời còn chưa dứt, lão giả đã mỏi mệt đến cực điểm hai mắt khép lại.
Phượng Chiêu Minh yên lặng chờ một lát, rồi ra khỏi Bạch Tàng tiên điện.
Chợt nghe thần điểu hót vang, có một con chim màu xanh tung cánh bay về phía hắn.
Thanh điểu sau khi tới gần Phượng Chiêu Minh, dùng cổ dịu dàng cọ cọ chủ nhân, sau đó mở rộng hai cánh, để Phượng Chiêu Minh ngồi trên lưng.
Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi trên lưng Thanh Loan, sống lưng thẳng thắn như trúc, nhìn phía phía trước, ánh mắt kiên quyết.
Đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ, phần giữa của tiên sơn.
Bọn thị vệ Lâm gia trang gian nan leo núi, sau khi bị ngã vài lần sau, dần dần nắm được kỹ thuật, tay chân không còn cứng đờ như phía trước, tốc độ lên đường liền tăng lên.
Có người phát hiện, Thiên Tình leo lên rất linh hoạt, trải qua thời gian dài như vậy, thở dốc cũng chưa trở nên quá kịch liệt, trạng thái so với một hàng tu sĩ Trúc Cơ, còn tốt hơn rất nhiều.
Trương Nhân Trí thầm nghĩ, người này sức chịu đựng thật xuất chúng, vượt xa người thường, trách không được Thiếu trang chủ lại thích hắn.
Đang miên man suy nghĩ, chợt thấy phía trước Lâm Tử Sơ và Thiên Tình ngừng lại. Trương Nhân Trí ở vị trí cuối cùng, mở miệng dò hỏi: "Thiếu trang chủ phía trước phát sinh chuyện gì à?"
Liền nghe Thiên Tình trả lời: "Nơi này có đầm lầy."
Sắc mặt mọi người trầm xuống, sôi nổi tiến lên quan sát tình hình.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy đầm lầy, trước nghe thấy đầm lầy có mùi quái dị, tựa như có vô số thực vật hủ bại trộn vào.
Do hàng năm tích lũy nước bùn cộng thêm không khí ướŧ áŧ, hình thành chướng khí tỏa ra từng trận tanh tưởi.
Trong nước bùn ẩn chứa khí nên thường toát ra bọt, khi vỡ phát ra tiếng vang vẩn đυ.c.
May thay, bọn họ gặp được cái đầm lầy đầu tiên này khá nhỏ, chỗ rộng nhất cũng chưa đủ ba trượng.
Có một vài con muỗi chân gầy màu xám, to bằng cái chậu, đang nhìn chằm chằm vào họ, đôi cánh rung lên phát ra tiếng vo ve.
"Còn tốt! Đầm lầy này chưa hình thành muỗi vương," một vị tu sĩ Trúc Cơ nói: "Nếu thận trọng đi qua, sẽ không gặp được nguy hiểm."
Mọi người thật cẩn thận né tránh đầm lầy, mà đi đường vòng. Lâm Tử Sơ giữ chặt tay Thiên Tình, chỉ sợ hắn rớt vào đầm lầy.
Thiên Tình gắt gao nắm lấy lòng bàn tay lạnh băng của Lâm Tử Sơ. Không phải cảm thấy sợ hãi, chỉ là trong lòng bỗng nhiên rất muốn làm như vậy mà thôi.
Thiên Tình kéo tay Lâm Tử Sơ, đầu rũ xuống phía dưới, đôi mắt hạ xuống, lại không phải đang nhìn đường, mà là nhìn về phía túi tiền của mình.
A Mao vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong túi, lúc này không biết vì sao, bỗng nhiên vặn vẹo giãy giụa, chạy loạn khắp nơi, lấy thân va chạm túi tiền.
Dường như muốn chạy trốn ra khỏi túi tiền có vẻ rất hưng phấn.
Nếu là ngày thường, A Mao có dị trạng như vậy, chắc chắn Thiên Tình sẽ mở túi để nó phóng ra ngoài.
Nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, có nhiều nguy cơ còn ẩn mình, Thiên Tình không thể mặc kệ A Mao chạy ra, vạn nhất đi lạc, làm sao tìm lại.
Hắn dùng cái tay khác cầm lấy túi tiền, cách túi tiền uy hϊếp chọc chọc đầu A Mao.
Con nhện trong túi yên tĩnh được một lát, rất nhanh lại kịch liệt giãy giụa, làm túi tiền của Thiên Tình đong đưa qua lại.
Mọi người hữu kinh vô hiểm* vượt qua đầm lầy, tiếp tục hành tẩu về phía trước.
*hữu kinh vô hiểm: kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Chẳng bao lâu, không còn thấy con đường núi rộng lớn nữa, thay vào đó là những vũng bùn gian nan phía trước.
Kình Thiên Chi Trụ linh khí nồng đậm, thực vật dễ dàng sinh trưởng. Trong tiên đa phần là đại thụ cao ngất xuyên qua mây, che lấp cả bầu trời.
Xung quanh đại thụ có dây leo chằng chịt, có dây so với đùi Thiên Tình còn to hơn, gắt gao quấn trên thân đại thụ, dây leo cùng đại thụ tại chỗ này mà giao nhau, có màu xanh lục tựa như nước sốt chảy xuống.
Ven biển Chính Ngô Châu mưa nhiều, đoạn giữa Kình Thiên Chi Trụ càng ướŧ áŧ, bởi vậy nơi đây cây cối phát triển lộ ra rễ cây lên mặt đất với hình thái khác nhau đều rất đồ sộ.
Càng bò đến chỗ cao, cây cối càng lớn, đầm lầy cũng càng rộng.
Cái đầm lầy thứ nhất bất quá chỉ rộng ba trượng, mọi người còn có thể đi đường vòng.
Cái đầm lầy thứ hai lại rộng đến trượng, mọi người do dự một chút, nhưng vẫn đi đường vòng như cũ.
Gặp được cái thứ ba dài chừng hai mươi trượng, rộng khoảng 50 trượng, tại đây nửa bước cũng khó đi, nếu lại dùng đường vòng, có khả năng sẽ vòng suốt một ngày.
Có tu sĩ bò đến thở hồng hộc, nói: "Ta thấy nơi này yên tĩnh, sao không ngự kiếm phi hành?"
Trương Nhân Trí thấp giọng lên án mạnh mẽ nói: "Một khi ngự kiếm, lập tức sẽ bị muỗi vương phát hiện. Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?"
Tu sĩ kia lẩm bẩm một tiếng "bị phát hiện cũng không nhất định không thể bay qua, nào có xui xẻo như vậy ".
Nhưng mà cũng biết lợi hại, bất quá là ngoài miệng nói vậy thôi.
Lâm Tử Sơ nói: "Lấy phù bản."
Trước khi rời đi, tu sĩ Lâm gia trang mỗi người đều có năm sáu khối phù bản. Cái gọi là phù bản, là một loại đồ vật được chuẩn bị đểvvượt qua đầm lầy, có tính chất đặc biệt, không dính bùn, ví dụ như ván gỗ có thể nổi trên mặt nước, phù bản cũng có thể nổi trên mặt bùn.
Chúng tu sĩ sôi nổi lấy phù bản ra, trải trên đầm lầy, làm bàn đạp mà đi.
Muỗi trong đầm lầy có tính công kích rất mạnh, ít tu sĩ ở Kình Thiên Chi Trụ sẽ chủ động tấn công loài động vật nguy hiểm này. Chúng nó nằm trên vũng bùn, thấy tu sĩ Lâm gia trang trải phù bản lên, liền phát ra âm thanh đe dọa, hướng bọn họ lộ ra vô số mũi kim.
Chỉ thấy muỗi trong đầm lầy có kim nhọn sắc bén, chia làm ba cái, giống như ba cây kim thêu hoa căng thật dài.
Liên tưởng đến vật ấy có thể đem trái tim tu sĩ cắt ra, liền khiến người không rét mà run.
Tu sĩ Lâm gia trang xếp thành một hàng, dẫn đầu là Lâm Tử Sơ chỉ phụ trách lát ván lát, mà không nhặt bản.
Người cuối cùng là Trương Nhân Trí sẽ phụ trách nhặt phù bản phía sau mình, rồi sau đó giao cho tu sĩ phía trước, tu sĩ phía trước lại giao cho tu sĩ ở vị trí thứ ba đếm ngược lên, cứ thế, thẳng đến khi truyền cho Lâm Tử Sơ.
Trước khi đén Kình Thiên Chi Trụ, bọn thị vệ đã tập qua vô số lần, nên lúc này tiến độ cực nhanh, đảo mắt liền đi qua hai mươi trượng đầm lầy, so với ở đường núi trong rừng cây đi được còn nhanh hơn.
Lớn lên dữ tợn, có được mũi kim sắc nhọn, hung muỗi chiếm cứ vũng bùn làm nơi ở.
Có con chặn trước mặt, Lâm Tử Sơ dường như không thấy, chỉ lo đem phù bản buông xuống.
Nếu là hung muỗi còn nhỏ sẽ tung đánh cánh, bay đến chỗ khác.
Mấy con lớn hớn, lòng tự trọng cũng cao hơn, không chịu dịch đi, bị Lâm Tử Sơ đập phù bản lên đến vững chắc.
Muỗi này có lớp da rất cứng, chụp mạnh cũng không chết, mà sẽ phẫn nộ phát ra tiếng kêu to như nổi điên, kịch liệt run rẩy, đem phù bản trên người mình run theo.
Lúc này Lâm Tử Sơ sẽ lấy ra Hàn Thử Kiếm, dùng kiếm phong lạnh lẽo chỉ vào con muỗi, bức nó lui về sau.
Hung muỗi kia hơn phân nửa đã khuất phục, oán hận dịch đi, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lâm Tử Sơ, mang theo phẫn hận.
Có một hung muỗi phát ra tiếng kêu phẫn nộ, đám còn lại đều theo đó mà kêu theo, thanh âm giống như chuông lớn gõ bên tai, khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Rất nhanh liền gặp được một con cực kỳ ngoan, bị Hàn Thử Kiếm bức, vẫn không chịu lui về phía sau.
ParLâm Tử Sơ cùng súc sinh này giằng co, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Phải biết, muỗi trong đầm lầy quần thể sinh vật, sống nâng đỡ lẫn nhau, thích nhất là kéo bè kéo lũ, cực kỳ đoàn kết.
Gϊếŧ chết một con, sẽ bị tấn công bởi một nhóm.
Hơn nữa muỗi là loài thông minh, được một tấc lại muốn thêm một thước. Một khi tu sĩ ở trên đầm lầy thay đổi phương hướng của phù bản mà đi đường vòng, chúng nó liền biết tu sĩ này thực lực không đủ, nếu quấy rầy không nói, nếu xui xẻo, sẽ bị hút máu, đến lúc đó toàn quân bị diệt, không một ai có thể sống sót.
Tu sĩ Lâm gia trang đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Lâm Tử Sơ, đợi xem Thiếu trang chủ tính toán như thế nào.
Lâm Tử Sơ lẳng lặng nhìn trên vũng bùn, con muỗi không chút sứt mẻ nào, xem trên đầu nó là ba cây kim sắc bén, đối Thiên Tình phía sau nói:
"Lấy phù bản tới."
Thiên Tình lên tiếng, từ tu sĩ phía sau lưng mình lấy phù bản đưa lên.
Lâm Tử Sơ lạnh nhạt mà nhìn con muỗi trước mặt, dùng một khối phù bản thật nặng nện vào đầu nó.
Muỗi kia rít gào, run rẩy cánh, đem phù bản hất đi.
Lâm Tử Sơ tiếp tục nói: "Lấy phù bản."
Một khối phù bản rất nặng tiếp tục hướng con muỗi đập xuống
Nó cực giận mà gào lên, dùng sức vỗ cánh.
Muỗi xung quanh phát ra âm thanh đe dọa đáng sợ vang bên tai, có tu sĩ đầu váng mắt hoa, muốn nôn mửa nhưng phải đau khổ kiên trì.
Giọng nam kiên định lại vang lên: "Lấy phù bản."
......
Không biết có bao nhiêu phù bản nện xuống, có bao nhiêu phù bản bị muỗi hất bay.
Tu sĩ đứng ở phía sau Thiên Tình trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhẹ giọng nói: "Thiếu trang chủ, phù bản của chúng ta không còn nhiều."
Lâm Tử Sơ rũ mắt nhìn lũ muỗi trước mặt.
Thấy phần đầu nó hơi dẹp, chỉ có mũi kim là sắc bén như cũ.
Ánh mắt lộ ra tia hung ác cừu hận.
Lâm Tử Sơ từ sau người rút ra Hàn Thử Kiếm, kiếm phong lạnh lẽo chỉ về con muỗi, bức nó lui về sau.
Muỗi kia chấn động, phát ra tiếng kêu chói tai.
Vẫn là trạng thái giằng co.
Phía sau Lâm Tử Sơ, bọn thị vệ lo lắng đề phòng, không dám thở mạnh, họ đều biết lúc này là thời khắc sống còn.
Trong tay Lâm Tử Sơ cầm Hàn Thử Kiếm, chĩa vào sống lưng con muỗi.
Muỗi xung quanh hung ác vỗ cánh. Nếu không phải còn nhớ Phượng Chiêu Minh tiên quân năm đó giáng một đòn nghiêm trọng, chỉ sợ sớm đã vây công.
Mũi kiếm càng đến gần xương sống của nó.
Không khí càng ngưng kết hàn khí.
Đúng lúc này, Thiên Tình phía sau Lâm Tử Sơ bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, mắng:
"Xú muỗi, ngươi còn quật cường!"
Muỗi kia vốn đang gắt gao chiếm cứ lầy lội, nghe được lời Thiên Tình, nhất thời nhảy lên, nhanh chóng lùi về sau một chút.
Xung quanh phát ra tiếng rống giận, tựa như bị ai đó bóp trụ yết hầu, bớt đi sự bén nhọn.
Ân thanh như luyện ngục đầm lầy, chợt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Lâm Tử Sơ ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía Thiên Tình.
Các tu sĩ còn lại trong lòng cũng vừa kinh vừa hỉ, nín thở nhìn Thiên Tình, không biết đã xảy ra cái gì.
Chính bản nhân Thiên Tình mình cũng kinh ngạc, hắn " di " một tiếng, lẩm bẩm nói: "Con muỗi này cũng có thể nghe hiểu ta nói chuyện sao?"
Đầm lầy yên tĩnh, không người trả lời.
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ bốn mắt nhìn nhau.
Thiên Tình do dự một chút, nói: "Đại ca, bằng không, ta thử xem sao?"
Lâm Tử Sơ khẽ gật đầu, để Thiên Tình cùng mình sóng vai đứng thẳng.
Thiên Tình móc A Mao trong túi ra, quả thực là nó muốn ra ngoài đến nổi điên, khiến túi tiền trên người chủ nhân lay động khắp nơi.
Thiên Tình coi như không hề thấy, hắn ngồi xổm xuống trên phù bản, do dự một hồi lâu, không biết này miêng con muỗi thú dữ tợn đến đâu, có thật sự sẽ giống ngoan ngoãn A Mao hay không.
Trong lòng hắn thấp thỏm, nâng tay phải lên, chỉ ba cây kim của con muỗi.
Chưa nói gì, muỗi kia liền hoảng sợ, chậm rãi dịch về phía sau một bước.
Thiên Tình đại hỉ, nghĩ thầm nó sợ ta, vậy là tốt rồi. Hắn thanh giọng, nhăn chặt mi đoan, lạnh lùng nói:
"Cút xa một chút cho ta!"
Trong miệng con muỗi kia bỗng phát ra một tiếng rêи ɾỉ, vỗ cánh, vùng vẫy từ vũng bùn lên, đậu đến chỗ khác.
Trừ tu sĩ nặng nề thở dốc, trên đầm lầy nhất thời không có bất cứ tạp âm nào.
Chính Thiên Tình cũng ngẩn người, không biết là sợ hung muỗi sẽ lao đến hay sợ chính mình.
Hắn ngồi xổm trên phù bản, một hồi lâu mới đứng dậy, nhìn Lâm Tử Sơ.
Tu sĩ phía sau hoàn toàn ngây người, Thịnh Phong phản ứng lại đầu tiên, thấp giọng nói: "Tiểu ca ca, ngươi thực sự có thể làm được a!"
Các tu sĩ khác cũng từ mừng như điên bừng tỉnh lại, không dám tin nói: "Hung muỗi này, vì sao lại sợ hãi ngươi như thế?"
"Nói như vậy, chỉ cần có tiểu huynh đệ đay, lần này chúng ta tiến lên, không không cần sợ hung muỗi nữa!"
Nghĩ đến đây, tu sĩ nhịn không được cảm thấy vui sướиɠ, âm thanh thở dốc nhất thời nhẹ hơn.
Thiên Tình trong lòng cũng đắc ý, hai mắt lấp lánh như ánh sao, một phen nắm lấy cánh tay Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ lộ ra ánh mắt nhu hòa, y nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt đầu Thiên Tình.
Trong lòng phức tạp, không khỏi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện lúc trước cùng Võ Thái, Lục Bình Chi.
"...... Đông Côn Tiên chủ đem nghiệt long dẫn vào kết giới, tử chiến một trận, thân tiêu đạo vẫn, chỉ đê lại duy nhất một cây tiên cốt."
"...... Lấy phụ chi cốt vì cốt, lấy mẫu chi thịt vì thịt. Tiểu tiên chủ, là do tiên chủ phu nhân, thi hành đại năng chi thuật, đoạt quyền tạo hóa của thiên địa, lấy mạng đổi mạng mà sinh."
"...... Trước khi Tiểu tiên chủ chưa khai mạch, trong cơ thể đã ẩn chứa linh lực, vượt xa bình thường tu sĩ Nguyên Anh."
...... Sẽ là hắn sao?
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, phần giữa của tiên sơn.
Có một nam một nữ hai vị tu sĩ từ chân núi ngự kiếm vào sâu trong rừng cây, đáp xuống một chỗ vắng vẻ. Nơi đây địa thế phức tạp, rất dễ lạc đường.
Hai vị tu sĩ cẩn thận tìm kiếm, đến chỗ có một chỗ bộ rễ cây khô thì dừng lại, sau đó dùng sức nắm lấy.
Cây khô kia liền hóa thành sương khói lượn lờ, hiện ra huyễn cảnh che lấp cảnh sắc xung quanh.
Hai người xem xét cực kỳ cẩn thận, một hồi lâu mới tiếp tục đi về phía trước.
Hai người này, chính là hai Tiềm Phỉ tu sĩ lúc trước đã cản trở Lâm Tử Sơ.
Bọn họ đi về phía trước gần một canh giờ, mới nhìn thấy một sơn động đơn sơ.
Hai người tất cung tất kính đứng ở sơn động trước, nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ đã trở về, muốn nộp vật phẩm hôm nay."
Qua một hồi lâu, trong sơn động truyền ra một giọng nam khàn khàn nam:
"...... Thu được nhiều hay ít linh thạch?"
Hai người đáp: "Có 5000 khối linh thạch hạ phẩm, một trăm linh thạch trung phẩm......"
5000 khối linh thạch hạ phẩm, một trăm khối linh thạch trung phẩm, số lượng này thập phần dọa người, đủ để chống đỡ chi phí cho toàn bộ môn phái trong việc một tháng.
Cướp bóc quả nhiên là thu được lợi nhuận kếch xù mà không cần bỏ vốn.
Nhưng trong sơn động, giọng nam nhân khàn khàn lại bạo nộ nói:
"Một đám thùng cơm! Sao chỉ có 5000 khối linh thạch, các ngươi xuống núi đi ngủ sao?"
Hai người kinh hoảng, biện giải nói: "Không có đâu chủ nhân, ngày hôm nay lên núi đa phần là đệ tử tông môn, thí dụ như Khai Nguyên Kiếm Tông. Còn có một người tên là Lâm Tử Sơ, ta không dám cản hắn......"
"Phế vật! Ta không muốn nghe lí do."
"Vâng! Vâng!"
Hai người vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Nam tử tức giận đến liên tục thở dốc, một lát sau, hỏi:
"Người kia là Lâm Tử Sơ, chính là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể?"
"Chủ nhân anh minh."
"Trên người hắn có bao nhiêu linh thạch?"
"... Cái này, thuộc hạ chỉ biết hình như lần này hắn đến bái kiến tiên tông, bên cạnh mang theo mười mấy tu sĩ Trúc Cơ."
Nam tử nghĩ nghĩ, nói: "Nếu là tới bái kiến tiên tông, hẳn là mang theo không ít lễ vật. Thôi, lần này ta luyện đến Nguyên Anh tu vi không thành, nguyên khí tổn hại nhiều, cấp bách cần linh thạch tài. Đành tự mình đi một chuyến vậy."
Hai người cả kinh nói: "Thân thể chủ nhân chưa hồi phục, sao không phái hai người chúng ta đi?"
"Hàn Long Ngọa Tuyết Thể không phải là nhỏ, vẫn là tự ta đi ổn thỏa hơn."
Một áo đen nam tử từ trong sơn động đi ra. Sắc mặt hắn hốc hác vàng thọt, râu tóc thưa thớt tựa như có bệnh.
Nhưng mà linh áp khϊếp người, hiển nhiên là đã đạt đến đỉnh cao của tu vi Kim Đan.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn kia nhị vị tu sĩ một nam một nữ, thấy bọn họ co rụt đầu lại, tu sĩ Kim Đan kỳ một thân huyền bào, yên tĩnh, biến mất trong không trung.
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, phần giữa tiên sơn.
Ở lối vào núi khác với đoàn người Lâm Tử Sơ, tình hình lúc này có vẻ khẩn trương.
Mười mấy nam tử ngồi xổm trên ngọn cây, ngừng thở, rất có hứng thú mà nhìn vũng bùn phía dưới có hai tu sĩ đang đứng trên phù bản.
Hai cái tu sĩ một nam một nữ, tướng mạo có phần giống nhau, nhìn ra được là hai huynh muội.
Nam tử nho nhã nhẹ nhàng, thân mang trường kiếm.
Nữ tử thuần khiết như ngọc, núp sau lừn huynh trưởng.
Đúng là hai huynh muội Hứa thị, Hứa Vọng Văn và Hứa Hi Âm.
Bọn họ cũng giống Lâm Tử Sơ, bị nhốt với bên trong đầm lầy, không biết phải làm thế nào.
Hứa Vọng Văn thở dài một tiếng, nghĩ thầm bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ bảo vệ muội muội an toàn.
Nhưng mà nơi này hung muỗi nhiều như thế, dù có liều cả tính mạng, cũng không hề có biện pháp
Là huynh trưởng, Hứa Vọng Văn luôn luôn nghiêm khắc với Hứa Hi Âm, nhưng mà khi sinh mệnh treo trên sợi dây, Hứa Vọng Văn quay đầu nhìn Hứa Hi Âm, thấy ánh mắt ỷ lại của muội muội, tựa như tiểu oa nhi năm đó được nương ôm vào trong ngực, hướng hắn duỗi tay muốn ôm ôm. trong lòng Hứa Vọng Văn mềm nhũn, thấp giọng nói:
"Hi Âm, hôm nay huynh muội chúng ta chỉ sợ phải ngã xuống tại đây. Ta không thể hộ ngươi chu toàn, cũng không thể làm gì để giúp ngươi được."
Hứa Hi Âm nức nở nói: "Đều là ta không tốt, muốn tới bái phỏng tiên tông, làm hại ca ca......"
Hứa Vọng Văn ánh mắt kiên định, nói: "Chốc lát nữa khi ta đếm đến ba, sẽ dùng kiếm đuổi hung muỗi, ngươi ngự kiếm bay lên bờ đầm lầy, dù có đưa tới muỗi vương, cũng đành phải vậy."
"Không, ca......"
"Nhớ lấy, bất luận ta có xảy ra chuyện gì, muội cũng tuyệt đối không được quay đầu! Đây là cách duy nhất để cứu sống mạng ngươi."
"Ta không làm được! Ca ca, hay là ngươi trốn đi, để cho ta nhử hung muỗi."
Hứa Vọng Văn lạnh lùng nói: "Lời ta nói ngươi cũng không nghe nữa sao?"
Muội muội nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nói: "Ca, ta...... Không có ngươi ta đều sẽ không......"
Hứa Vọng Văn trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Hi âm, ngươi luôn luôn nghe lời ——"
Đúng là tình thân, cảm động lòng người.
Chợt nghe trên cây " phốc " một tiếng, tựa hồ có ai đó không nhịn được nữa, cười ra tiếng tới, nói: "Ta sắp phun hết ra rồi."
Hứa Vọng Văn mi đoan nhíu chặt, ngửa đầu nhìn lại trong nội tâm cảnh giác. Trên ngọn cây có tới mười mấy người, vậy mà hắn không hề phát hiện ra đối phương, ắt hẳn khinh công bọn họ không bình thường.
Hứa Vọng Văn hỏi: "Không biết trên cây là vị nào cao hiền?"
Có một nam tử trẻ tuổi cằm có ria mép, từ bụi cây rậm rạp đi ra, hướng Hứa Vọng Văn mỉm cười nói:
"Vọng nhi huynh, thật là có duyên, đi đâu cũng có thể gặp được ngươi? Quấy rầy ngươi cùng lệnh muội thâm tình, thứ lỗi, thứ lỗi!"
Hứa Vọng Văn trán nổi gân xanh, nhẫn nhịn, nhưng vẫn là không thể nhẫn nổi, cả giận nói:
"Sao lại là cái tên đến quỷ cũng ghét này!"
Văn Nhân Thiều ngồi xổm trên ngọn cây nhìn xuống, cười nói:
"Cái gì? Nhưng mà ta lại không ghét quỷ."
"......"
"Ta chỉ chán ghét ngươi thôi!"
"......"
Nói xong, Văn Nhân Thiều cùng đồng bọn cười to ra tiếng, thanh âm vang khắp nơi.
Văn Nhân Thiều cười, tay phải vung lên, giũ ra hai đoạn dây thừng màu trắng, khéo léo quấn dây quanh hông của hai huynh muội.
Dùng sức để kéo lên.
Văn Nhân Thiều sức lực mạnh đến nỗi cần đồng bọn hỗ trợ, một mình đem Hứa Vọng Văn, Hứa Hi Âm nâng lên khỏi phù bản.
Hắn nói: "Có thể giữ mạng sống, nhưng cũng không phải chỉ có một biện pháp. Vọng Nhi huynh, ngươi nắm chặt a."
Văn Nhân Thiều ánh mắt sáng ngời, vừa nói, vừa hướng Hứa Vọng Văn cười lộ ra hàm răng trắng.
Ở phía bên kia, các tu sĩ Lâm Gia Trang, dưới sự bảo vệ của Thiên Tình, một đường đi cực kỳ thuận lợi.
Lúc đầu biểu tình căng chặt, đến mà sau lại thả lỏng đến mức bắt đầu nói chuyện phiếm.
Thịnh Phong cảm khái nói: "Tiểu ca ca, có ngươi ở đây, đoạn đường này hành tẩu thông thuận hơn nhiều! Thật không hiểu lũ muỗi vì sao lại sợ ngươi như thế, nếu là Phượng Chiêu Minh tiên quân tự mình xuống núi, chỉ sợ cũng không có được uy phong như ngươi như đâu!"
Lời này củaThịnh Phong quá mức khoa trương. Chỉ là ngày thường hắn thích nhất là vỗ mông ngựa, mọi người đều nghe đến buồn nôn. Huống chi cách Thiên Tình đối phó với hung muỗi, xác thật là khó lường, ngôn ngữ của hắn còn lợi hại hơn cả Hàn Thử Kiếm của Lâm Tử Sơ, bởi vậy cũng không ai phản bác lại lời của Thịnh Phong.
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ đứng sóng vai nhau đứng ở đầu tiên, nghe Thịnh Phong nói, lại không hề để trong lòng.
Hắn nhíu mày nhìn đầm lầy im lìm như ve sầu mùa đông, hung muỗi đang run bần bật, nghĩ thầm, chúng nó vì lại sợ ta như thế?
"Tránh ra."
Thiên Tình vừa ra lệnh, hung muỗi kia liền rêи ɾỉ một tiếng, ào ào chạy trốn.
Nếu lại nói: "Dừng lại."
Hung muỗi kia mặc dù đang bay, cũng sẽ quay đầu lại, nhìn Thiên Tình, nghe hắn ra lệnh.
Thiên Tình thậm chí hoài nghi, nếu mình muốn nó công kích tu sĩ khác, hung muỗi này có khi cũng sẽ không chút do dự, đại sát tứ phương.
Kỳ quái! Quá kỳ quái!
Sao bọn chúng lại nghe lời giống A Mao đến vậy.
Tâm tình Thiên Tình càng ngày càng sảng khoái, cúi đầu nhìn về phía túi tiền đựng A Mao, liền thấy cái túi kia đang run rẩy, hiển nhiên bên trong có vật sống đang nhảy tới nhảy lui.
Thiên Tình vỗ vỗ túi tiền, nói: "A Mao đừng nháo, ta sẽ không để ngươi ra ngoài đâu, ngươi yên tâm đi."
Con nhện kia tru lên cực kỳ buồn bực, nếu nó có thể phóng ra được, chắc chắn sẽ chạy lêи đỉиɦ đầu Thiên Tình, dùng tám chân thay phiên nhau gõ đầu chủ nhân.
Thiên Tình cùng bọn thị vệ Lâm gia trang, đi với tốc độ cực nhanh.
Cứ như vậy một ngày trôi qua, màn đêm đã giăng xuống.
Lâm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
"A Tình, chúng ta tìm một chỗ dừng lại hạ trại."
Thiên Tình thấy Lâm Tử Sơ chuyện gì cũng cùng mình thương lượng, trong lòng mừng rỡ, liên tục gật đầu, nói: "Được, đại ca, đều nghe ngươi."
Đoàn người rời xa đầm lầy, không đốt lửa trại, chỉ lấy ra lương khô và túi nước dùng bữa.
So với cá nướng thịt nướng lúc trước mà nói, điều kiện tất nhiên gian khổ hơn rất nhiều. Nhưng tâm tình ai cũng vui sướиɠ, uống nước như mật, liên miệng khen Thiên Tình.
Thiên Tình trong lòng đắc ý cười to, trên mặt lại lộ ra biểu tình khiêm tốn, hắn dính sát vào Lâm Tử Sơ, nói: "Đại ca, bọn họ khen đến quá mức rồi."
Ánh mắt Lâm Tử Sơ ôn hòa, nhìn Thiên Tình, chợt thấy túi tiền treo bên hông hắn khẽ động, liền hỏi: "A Mao làm sao vậy?"
Thiên Tình nói: "Mấy ngày nay vẫn luôn ở đó, nó nói buồn, muốn được ra ngoài đi chơi."
Lâm Tử Sơ nói: "Nhện này có linh tính, không bằng thả ra xem, đến tột cùng là bị làm sao."
Thiên Tình nghĩ nghĩ, nói: "Được ạ."
Túi tiền vừa mở ra liền có bóng đen xoẹt tới, Thiên Tình duỗi tay đem con nhện đó nắm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi mới đem A Mao thả ra.
Trong đám tu sĩ Lâm gia trang, có không ít người lần đầu tiên nhìn thấy A Mao.
Chỉ thấy trong tay Thiên Tình bắt lấy một con đầu vật có hắc mao tám chân, nhiều người kinh hô ra tiếng, đang muốn hỏi " đây là cái gì? ", nhưng thấy Thiếu trang chủ đang nói chuyện cùng Thiên Tình, không tiện xen mồm, đành thôi.
Thiên Tình nói với A Mao vài câu, cảnh cáo nó không đưuọc chạy trốn, mới vừa buông ra tay đem kia con nhện phóng với lòng bàn tay.
A Mao đứng trong lòng bàn tay Thiên Tình, đi về trước ba bước, múa may lung tung, miệng rung lên phát ra âm như muốn tìm thức ăn, lại đi về sau ba bước.
Thiên Tình nhíu mày, nói: "Nơi này thập phần nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi?"
Kia con nhện liên tục dùng đầu cọ xát lòng bàn tay chủ nhân.
"Được rồi," Thiên Tình nói: "Ngươi nhớ để ý chút."
Con nhện kia rống lên từ tay Thiên Tình trên bò xuống, rón ra rón rén, như cá về biển, lẻn vào trong màn đêmc của ngọn tiên sơn Kình Thiên Chi Trụ.
Thiên Tình quay đầu đối Lâm Tử Sơ nói: "A Mao nói nó muốn ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, tối nay sẽ tự mình trở về."
"......"
Đoàn người của Lâm gia trang vào ban đêm lẳng lặng tiến vào đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ.
Biểu tình ai cũng căng chặt, luôn có người thay phiên gác đêm. May mà đêm nay không xảy ra nguy hiểm gì.
Thẳng đến hừng đông, A Mao mới từ trong rừng trở về, nhảy lên vai Thiên Tình.
Thiên Tình nâng A Mao lên, trái phải nhìn xem, không phát hiện trên người nó có thương tích, mới tùy tay đem nó để lại túi tiền.
Lâm Tử Sơ đưa cho Thiên Tình một túi nước, nói: "A Tình, uống chút nước đi, chốc lát lại lên đường."
(Edit: Má ưi chương này dài kinh dị hơn 7000 chữ, gấp 3 chương bình thường)