Chương 21

Trong nháy mắt, đã qua mười ngày.

Thiên có bốn trụ, còn đất có bốn châu.

Kình Thiên Chi Trụ là một trong bốn trụ, từ nó đã mang hàm ý phi phàm. Chính Ngô Châu còn là biểu tượng của chính, hấp dẫn tu sĩ xa gần, dù có cách vạn dặm, vẫn mong có thể nhìn thấy một lần. Giả sử may mắn, tại nơi linh khí thiên địa hội tụ này, có thể gặp được tiên duyên, cũng chưa biết chừng.

Càng có tu sĩ ăn tẫn đau khổ muốn đến Kình Thiên Chi Trụ, ý đồ đến trước cửa tiên tông, hành lễ cầu kiến hoặc cao hơn là bái nhập tiên môn.

Ba loại người này mục tiêu bất đồng, nhưng lại chung một đích đến. Vì vậy, từ năm này qua năm khác, xung quanh phạm vi trăm dặm của Kình Thiên Chi Trụ, tu sĩ đều di chuyển đến đây giống đám kiến khổng lồ bao quanh Kình Thiên Chi Trụ.

Tuy nhiên tu sĩ có thể leo lên Kình Thiên Chi Trụ, lại ít đến đáng thương.

Toàn thân kình thiên có tam hiểm, hiểm hiểm không thông sơn.

Ba mối nguy hiểm, chính là đầm lầy của Muỗi Vương, Tiềm Phỉ tu sĩ, cùng với Bất Lạc Hung Diên.

Mỗi nơi đề có canh gác, trở ngại sự tiến đến của tu sĩ.

Lắc lư trên xe ngựa, mùi gỗ hương quấn quanh y phục. Ngựa chạy vội phun ra tiếng mũi phì phì, roi da của mã phu quất vào ngựa như tiếng sấm giòn vang.

Thiên Tình ngồi ở bên phải xe ngựa, vén tấm chắn gió lên, hướng mã phu phía sau một khoảng, rất có hứng thú mà nghe những lời mã phu nói với mình.

Mã phu kia có tu vi không cao, nhưng người nói chuyện rất hấp dẫn, thấy Thiên Tình có hứng thú liền thao thao bất tuyệt hướng hắn giảng giải:

"Ngươi có biết Kình Thiên Chi Trụ có bao nhiêu hiểm yếu không? Vài thập niên gần đây, chưa từng nghe nói có tu sĩ Kim Đan nào, có thể một mình một người leo đến đỉnh của Kình Thiên Chi Trụ."

Ở Chính Ngô Châu, đại khái có thể chia làm các cấp bậc, lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, kết đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Đại Thừa.

Mỗi giai đoạn chia làm sơ kỳ, trung kỳ và đại viên mãn.



Thiên Tình vừa mới khai mạch, cũng có tiếp xúc với một ít kiến thức vụn vặt, biết kết đan tức là tu vi Kim Đan.

Lúc này lại nghe nói chưa từng có tu sĩ dưới Kim Đan có thể leo đến đỉnh núi, không ngạc nhiên hỏi: "Lời này thật sự?"

"Tất nhiên!"

"Chính là...... Chính là Thiếu trang chủ hiện tại là Trúc Cơ trung kỳ, đến Kim Đan tu vi còn cách rất xa. Chẳng lẽ chúng ta cũng không thể đến được đỉnh núi?"

Mã phu ngẩn ra, biểu tình lúng túng nói: "Cũng không hẳn, ta nói là một mình một người! Chứ Thiếu trang chủ lần này đi Kình Thiên Chi Trụ, mang theo mười lăm vị Trúc Cơ tu sĩ, trăm vị Luyện Khí tu sĩ, điều này cho thấy Lâm gia trang vạn năm qua đã chuẩn bị rất tốt cho việc này, tất nhiên không giống người thường, ắt mã đáo thành công, kỳ khai đắc thắng."

Thiên Tình nhịn không được cười nói: "Như ngươi không chỉ giỏi đuổi ngựa mà kỹ thuật thúc ngựa cũng không tầm thường, ha ha."

Kia mã phu nói: "Tiểu hài nhi này không biết gì cả? Những lời ta nói hoàn toàn là sự thật, ngươi đừng đùa ta."

Thiên Tình cười qua, lại hỏi: "Đại thúc, chúng ta còn có mấy ngày xe nữa mới có thể đến Kình Thiên Chi Trụ?"

"Còn rất xa" mã phu nói: "Nói ít phải nửa tháng."

"Vậy cũng có rất nhiều nhân tài cũng muốn đi đến đỉnh núi?"

"Này không thể nói rõ. Tỷ như ta hỏi ngươi, trời cao bao nhiêu, ngươi có biết?"

"Trời cao cửu trọng."

"Nếu bò đến chân trời, cần thời gian bao lâu?"

Thiên Tình nói: "Thì ra vậy. Thế Kình Thiên Chi Trụ với trời cao giống nhau?"

Mã phu lặng lẽ cười: "Còn không phải à! Phàm nhân lên núi, chưa đến bảy tám năm tuyệt không thể bò đến giữa sườn núi. Tu sĩ thì khác, đến lúc đó chỉ cần ngự kiếm phi hành một cái đã đi qua nửa tòa sơn."

"Nửa còn lại của tòa sơn thì sao?"



"Nửa còn lại, chính là từ giữa sườn núi trở lên. Từ giữa sườn núi trở lên, Kình Thiên Chi Trụ được chia làm hai con đường. Một đường ngắn thẳng tắp đi đến đỉnh nhưng hiểm trở. Một con đường khác quanh co hơn nhưng so sánh với đường kia thì không có nguy hiểm như vậy."

Thiên Tình nói: "Chúng ta định là đi con đường ngắn kia."

Mã phu hỏi: "Tiểu hài tử làm sao đoán được?"

Thiên Tình cười không đáp.

"Không tồi," mã phu nói: "Phải đi con đường đó mới có thể đến tiên tông môn. Bên trong có vô số hung thú ác điểu, đại đa số tu sĩ bước lên con đường này, chính là đi vào tử lộ của mình."

Thiên Tình nghĩ thầm, làm sao mà không đoán được? Đó là lối tắt thượng không có hung cầm mãnh thú, tự nhiên là nơi mà tiên tông môn muốn sử dụng.

Nhưng lời này không thể vạch trần, Thiên Tình làm ra một bộ thiếu niên lỗ mãng biểu tình ngây thơ, dẫn đại hán kia nói cho mình biết càng lúc càng nhiều sự tình liên quan đến Kình Thiên Chi Trụ.

Trên đường đến Kình Thiên Chi Trụ, quan hệ của Thiên Tình và Lâm Tử Sơ rất tốt, Lâm Tử Sơ trời sinh tính ít nói, hơn nữa khi không dùng linh lực sẽ ho khan, nên thông tin nói cho Thiên Tình cũng thật hạn chế.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì chiếc xe ngựa đang chạy trước mặt đột nhiên dừng lại.

Mã phu phía sau vội vàng dùng sức kéo dây cương lại, rướn cổ xem phía trước xảy ra chuyện gì.

Liền nghe một người đề cao âm điệu, kêu: "Tối nay dựng trại tại đây, mọi người mau chóng vô rừng tìm xem có thứ gì có thể ăn không, tuyệt đối không thể đi xa."

Thiên Tình vừa nghe tiếng, thân thủ linh hoạt chạy đến, từ trên xe ngựa nhảy xuống. Hắn mới đứng vứng, liền cảm thấy A Mao được giấu ở trong túi đang ngọ nguậy. Hắn tìm cớ, đi đến chỗ không người, mò tay vào túi.

Liền thấy một cái chân đầy lông mao của hắc nhện cùng với ngoại hình bên ngoài của nó cực kỳ không tương, bò lên cánh tay Thiên Tình, thuận thế tiến đến trước mặt hắn.

Khẩu khí đóng mở, chân dài gõ.

Thiên Tình ngưng thần nhìn trong chốc lát, cười nói: "Một khi đã như vậy, ta đi vớt mấy cái cá lớn, cho ta đại ca nếm thử."