Khi Thiên Tình đánh sâu vào Kim Đan bị tâm ma quấy nhiễu, thân mang trọng thương. Nhưng với thể chất đặc thù và năng lực cường đại, lý ra sẽ không ngủ mãi không tỉnh như vậy.
Lâm Tử Sơ ngồi giữa tàn kiếm, trong lòng ôm lấy Thiên Tình, tâm tình nôn nóng. Không biết Thiên Tình bị làm sao.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, ngón trỏ phải của Thiên Tình khẽ động, từ từ mở mắt.
Lâm Tử Sơ nhìn như nhắm mắt đả tọa, kỳ thật thần thức từng phút từng giây đều chú ý đến Thiên Tình, cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, y không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, áp sát hỏi: “A Tình?”
Thiên Tình trầm mặc nhìn Lâm Tử Sơ, dừng một chút, hắn chống tay, lên tiếng.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“……” Thiên Tình ngồi thẳng người đưa lưng về phía Lâm Tử Sơ, không trả lời.
Lúc này Lâm Tử Sơ mới phát hiện trạng thái Thiên Tình có điểm không thích hợp, y tiến về trước, muốn vòng đến trước mặt Thiên Tình, đồng thời thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đừng tới đây.” Thiên Tình cúi đầu thật sâu, bỗng nhiên mở miệng ngăn cản Lâm Tử Sơ tới gần.
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, theo bản năng nghe lời Thiên Tình, lập tức không nhúc nhích.
Trong lòng y có dự cảm xấu, muốn tiến lại gần lần nữa. Nhưng lúc nãy đã ngừng, hiện tại tùy tiện tới gần hình như không ổn lắm.
Lâm Tử Sơ do dự, suy tư nên nói gì.
Không khí trong tàn kiếm yên lặng kỳ quái.
“…… ta sai rồi.”
Không lâu sau, Thiên Tình đánh vỡ yên tĩnh. Hắn đã cố nén, nhưng thanh âm vẫn có chút khàn khàn.
“…… Ta không nên chọn chỗ này để độ kiếp,” Thiên Tình mạc danh nói, “Linh khí của Đống Sâm Hoang Nguyên loãng, là ta hại ngươi lo lắng, là ta không đúng.”
Nghe xong lời này, Lâm Tử Sơ bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Thiên Tình cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thật xấu hổ, để ngươi nhìn thấy ta như vậy……”
“……”
“Tay ngươi sao rồi?” Thiên Tình không dám nhìn Lâm Tử Sơ, hắn đợi trong chốc lát, ra vẻ thoải mái mà đặt câu hỏi, tựa hồ muốn nói sang chuyện khác.
Lâm Tử Sơ ở đằng sau cẩn thận suy xét từ ngữ, dừng một chút rồi nói: “Nơi này ngoại trừ ta ra, không còn người khác. Sao lại nói đến hai chữ "xấu hổ"?”
Thiên Tình lại im lặng.
“Ta không rõ lắm, giữa ta và ngươi còn có chuyện gì phải ‘ Xấu hổ ’? Ngươi đã làm gì khiến bản thân cảm thấy mất thể diện trước mặt ta sao?”
Khuôn mặt Thiên Tình từ từ đỏ bừng.
Không phải, không phải hắn để ý mặt mũi.
Vậy điều quan trọng là gì?
Thiên Tình nhịn không được nghĩ đến những lời cuối cùng mà tâm ma kiếp đã nói.
Đúng vậy, mặc dù giờ phút này hắn đã bước vào Chính Dương Tiên Tông, tu hành hơn mười năm nhưng tình cảnh vẫn giống với mười năm trước như đúc. Hắn vẫn là kẻ yếu đuối cần Lâm Tử Sơ liều mình bảo vệ.
Dù Lâm Tử Sơ đã rất cẩn thận, nhưng nỗi lòng Thiên Tình vẫn bất an, lập tức bị bức đến phát cuồng.
Lúc trước, Thiên Tình lâm vào hôn mê cũng là nhờ Uyển nương động tay. Nàng biết Thiên Tình tranh cường háo thắng, bị tâm ma kiếp âm kích động đến tâm tình, chỉ sợ sẽ tạo ra một ít ảnh hưởng nên thi triển pháp thuật để hắn lâm vào trạng thái hôn mê.
Vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một thời gian sẽ giúp Thiên Tình khôi phục bình tĩnh. Thực tế thì đúng là đã bình tĩnh, chỉ tiếc lại nhanh chóng bị sự tình chẳng thể biện giải kia bức hắn phẫn nộ.
Cuối cùng Thiên Tình cũng không thể khống chế được nữa, gân xanh giữa trán hiện lên, dùng sức đè nén hô hấp, gân xanh vừa hạ xuống lại bạo khởi.
Có thể thấy rõ cử động cắn răng của Thiên Tình qua gò má. Hắn không thể nhẫn nại được nữa.
Thiên Tình lắc lư đứng dậy khiến Lâm Tử Sơ hoảng sợ.
Y ngửa đầu gọi: “A Tình……”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy Thiên Tình vung tay ra sau lưng, ngẩng đầu lên trời. Hắn hít một hơi thật dài, l*иg ngực phập phồng, ở cổ cũng có gân mạch xuất hiện.
Lâm Tử Sơ dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không làm ra hành động nào, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn Thiên Tình rồi im lặng.
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai phá tan sự yên tĩnh của Đống Sâm Hoang Nguyên.
Lâm Tử Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy da mặt bị cuồng phong thổi qua, hàng tỉ lông tơ trên người đều hướng về một phương.
Thiên Tình đứng lên, hắn không khống chế được mà hô to thành tiếng muốn giảm bớt đau đớn trong thân thể. Nhưng đau đớn này thật khó hiểu, vô tung vô ảnh, Thiên Tình chỉ có thể càng gắng sức phát tiết.
Vô vàng sóng âm từ trong miệng Thiên Tình phát ra, gây nên sát thương rất lớn. Trong tàn kiếm, không biết có bao nhiêu bùn đất bị Thiên Tình chấn vỡ thành tro.
Toàn bộ hoang thú sinh linh trong Đống Sâm Hoang Nguyên đều bị thanh âm này doạ chết khϊếp, chúng nó vội vàng chạy trốn, muốn tránh xa nơi đáng sợ này. Tiếng hô điếc tai thậm chí còn mang theo âm rồng ngâm bá đạo làm mấy sinh vật nhỏ không thể chống cự.
Dù như vậy, Thiên Tình vẫn không quên bên cạnh còn có một người vô cùng quan trọng.
Nếu lấy Thiên Lâm hai người làm tâm, trong bán kính một dặm lại không chịu ảnh hưởng nào quá lớn.
Nhưng mà thể chất Thiên Tình vốn đặc thù, nay lại đột phá Kim Đan, chỉ dựa vào sóng âm đã có thể doạ sinh linh tứ phía chạy trốn.
Toàn bộ tàn kiếm cũng lung lay muốn đổ.
Huyệt động này trăm triệu năm mới hình thành được, không lẻ lại bị phá hủy như vậy sao?
Giữa trận cuồng phong, Lâm Tử Sơ híp mắt, hơi ngẩng đầu. Chỉ thấy sắc mặt Thiên Tình đỏ bừng, song quyền nắm chặt, bộ dạng cực kỳ thống khổ.
Tàn kiếm bị phá hủy hay không đâu có liên quan đến hắn? Lâm Tử Sơ chỉ biết, dù thân thể Thiên Tình cường ngạnh, trình độ có thể so với Nguyên Anh, nhưng gầm lâu như vậy cũng sẽ chịu không nổi.
Vì lý do nào đó, hiện tại Thiên Tình không thể khống chế cảm xúc bạo tẩu, nói không chừng đến lục thân cũng không nhận, thập phần nguy hiểm. Nhưng Lâm Tử Sơ biết, dù có nguy hiểm, bản thân cũng nhất định phải đi qua.
Trong cảm giác bị thống của Thiên Tình, cảm xúc hắn khó có thể giải thoát, cả người giống như lửa đốt nóng rực. Thật sự không có cách nào nhịn xuống, hắn đứng dậy.
Hắn không biết mình đã làm những gì, chỉ cảm thấy dường như đã thoải mái hơn một ít.
Nhưng cảm giác thoải mái này tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, hắn đành phải ra sức nắm lấy, hy vọng có thể làm thân thể sắp nổ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cơ thể khẽ dựa vào một nơi thanh mát, nhưng dù làm thế nào cũng không thể tới gần. Thiên Tình càng thêm táo bạo, ở thời điểm hắn cảm thấy mình sắp không trụ được nữa, bên tai bỗng nhiên nghe được âm thanh.
“A Tình.”
“A Tình.”
“A Tình, lại đây.”
Không biết đã gọi bao nhiêu lần, Thiên Tình co rút khẽ quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.
Cảm giác gần như sắp biến mất đột nhiên qua về, Thiên Tình chỉ cảm thấy đầu vai có chút nặng. Trước ngực mình có hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể.
Cả người Thiên Tình run rẩy, hắn cúi đầu lại phát hiện cổ mình đã bị người khác ôm lấy.
Hắn khẽ mở to hai mắt, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng la điếc tai từ trong cơ thể, mà chính mình lại không có cách nào khống chế.
Người ôm lấy mình, ánh mắt ôn nhu nhìn mình, sau đó hắn chậm rãi tiến lên, hôn môi Thiên Tình, tựa như muốn đem thanh âm của hắn nuốt vào trong bụng.
Thiên Tình cơ hồ muốn giãy giụa, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người trong lòng lại không dám nhúc nhích.
Tiếng kêu sắp sụp đổ của Thiên Tình bị Lâm Tử Sơ lấp kín từng chút một, dần dần, thanh âm ấy ngừng lại, hắn đã bị Lâm Tử Sơ hoàn toàn hôn lên.
Chờ đến lúc thân thể Thiên Tình không còn run rẩy nữa, Lâm Tử Sơ mới chậm rãi buông ra tay. Y bị chấn đến ngũ tạng lục phủ đều ngứa ngáy, nhịn không được ho hai tiếng, quan tâm mà nhìn Thiên Tình.
Chỉ là cảm xúc Thiên Tình cảm xúc vẫn nguy hiểm như cũ, hắn ngây ngốc không có phản ứng, tựa như muốn phong ấn nội tâm để bảo vệ chính mình.
Lâm Tử Sơ lại ho ra, y vừa ho vừa ôm Thiên Tình đặt xuống đất, sau đó giơ tay cởi bỏ vạt áo của mình, rồi lại cởϊ áσ ngoài của Thiên Tình.
Mãi cho đến khi cả hai trần trụi đối mặt nhau, Lâm Tử Sơ mới cúi đầu nhìn Thiên Tình, ánh mắt y kiên định, chậm rãi dán lên thân thể nóng bỏng của Thiên Tình......
Cả người Thiên Tình khó chịu giống như bị người ta nhốt trong một cái rương nhỏ hẹp và tối tăm, cho dù làm cách nào cũng không thể động đậy.
Cho đến khi bên tai nghe được tiếng ho khan quen thuộc. Thanh âm kia làm thân thể Thiên Tình trở nên ấm áp, hắn cũng không biết tiếng ho khan này có gì quen thuộc, nhưng trong tiềm thức lại có cảm giác muốn được che chở.
Tiếng ho đó dẫn đường Thiên Tình mở to mắt, tựa hồ có ánh sáng nhạt hiện lên.
Thân thể không còn khó chịu như lúc trước, có nhiệt độ lạnh lẽo khiến người ta không khỏi thở dài. Thiên Tình duỗi tay ôm chặt đối như thể muốn khảm vào cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, sự tra tấn sắp bùng nổ hắn lại di chuyển xuống dưới, chạm đến một nơi xa lạ mà Thiên Tình không hề biết, hắn hô hấp dồn dập, dù có cọ xát cũng chẳng hề giảm bớt. Trong lúc nóng lòng, Thiên Tình gần như hét lên đau đớn.
Nhiệt độ an toàn làm người ta thoải mái đang vuốt ve nơi thống khổ ấy, sau khi tạm dừng trong chốc lát, nơi đó được bao bọc bởi sự mềm mại, không có kẽ hở.
Thiên Tình gần như sắp khóc, cả người hắn run rẩy kịch liệt, bám chặt lấy người trước mặt, mang theo khí thế tuyệt đối không thả ra, ôm y, ma sát trên dưới, cuồng nhiệt hôn môi, vuốt ve.
Trong lúc lông lung, Thiên Tình nhìn thấy một ít hình ảnh.
Thật nóng, đến nỗi có thể hoà tan.
Khuôn mặt đau đớn, run rẩy, thở dốc.
Còn có……
Còn có đôi bàn tay trắng muốt tay, trên ấy căn cốt rõ ràng, ngón tay nắm chặt lấy bùn đất còn sót lại trong tàn kiếm, thả lỏng rồi lại nắm chặt.
Thiên Tình bị đôi tay kia hấp dẫn, hắn áp người xuống, bắt lấy đôi tay kia đưa vào lòng ngực, không thể cưỡng lại mà đặt bên môi, liếʍ vào lòng bàn tay, lại đưa từng ngón tay vào miệng mà cắn.
“Đại ca……”
Đống Sâm Hoang Nguyên, trong Vu Sơn giới.
Vèo vèo vèo ——
Vài thân ảnh cuốn theo lá cây bay nhanh qua rừng rậm khiến côn trùng gần đó cả kinh giương cánh bỏ chạy.
Một nữ tử khoác hắc bào dẫm lên nhánh cây, dùng sức trước nhảy. Động tác của nàng lưu loát như nước chảy, thẳng tắp đổ về phía trước. Nhưng nỗi lòng lại giống như bị kéo về phía sau, thi thoảng, nữ tử sẽ quay đầu lại.
“Cẩn thận.” Người có ria mép chỉnh tề nhìn qua không chút để ý nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi muốn đâm vào cây sao? Đừng nói nữa, nhìn phía trước.”
“Ngươi……” Nữ tử mặc hắc y hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Văn Nhân Thiều.
Nữ tử bị Văn Nhân Thiều răn dạy chính là Hứa Hi Âm.
Hai người tiến đến Vu Sơn giới tìm kiếm tiên tàng truyền thừa thì được biết rằng trên Cương Lân thụ có trận pháp truyền tống, bây giờ hai người ở chỗ này chính là muốn cùng nhau tìm Cương Lân thụ.
Hứa Hi Âm không nghe khuyên bảo, lại nhìn về phía sau, do dự trong chốc lát, nói:
“Ngươi. Đừng nói với ta là ngươi không biết.”
“Cái gì? Ngươi nói tiếng người à? Vì sao ta nghe không hiểu?”
“Giả ngu!” Hứa Hi Âm hạ giọng, truyền âm mắng một câu: “Chẳng lẽ ngươi không biết? Ca ca ta ở phía sau đi theo chúng ta.”
“À.” Văn Nhân Thiều lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Mấy ngày trước khi chúng ta xuất phát trông Hứa huynh còn rất suy yếu. Thì ra đã bình phục nhanh như vậy, thật đáng mừng. Rồi sao, ngươi muốn ta chậm rãi đợi Hứa huynh, ba chúng ta cùng nhau lên đường?”
Hứa Hi Âm cả giận nói: “Cái gì mà bình phục? Ngươi không thấy sư huynh cách chúng ta càng lúc càng xa sao? Ca…… ca ca bị thương nghiêm trọng như vậy…… Ngươi cũng không…… Không quan tâm huynh ấy.”
Vừa nói xong, Hứa Hi Âm lại muốn rơi lệ.
Nghe vậy, Văn Nhân Thiều dừng bước.
Hứa Hi Âm đề phòng nhìn Văn Nhân Thiều, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói ta không quan tâm Hứa huynh, được,” Văn Nhân Thiều nói: “Bây giờ ta lập tức đi tìm hắn, cõng hắn cùng nhau lên đường.”
Nói xong, Văn Nhân Thiều liền xoay người, dường như thực sự muốn chạy về sau.
Hứa Hi Âm vội nói: “Không được! Ca ca tuyệt đối không muốn bị chúng ta phát hiện, này…… cách này không được.”
Văn Nhân Thiều tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi muốn ta phải làm thế nào?”
Trong lúc nhất thời Hứa Hi Âm cũng không biết nên nói gì.
Văn Nhân Thiều thúc giục: “Có đi hay không? Nếu còn trì hoãn, ca ca ngươi sẽ phát hiện.”
Bấy giờ Hứa Hi Âm mới tiếp tục đi về phía trước, bước chân nặng nề không giống như bình thường. Nàng dùng tay lau nước mắt, thấp giọng nói: “Ca ca đi theo phía sau chúng ta, chỉ sợ là lo lắng chúng ta trên đường đến Vu Sơn giới sẽ gặp nguy hiểm, cố ý đi theo bảo vệ. Nhưng mà huynh ấy bị thương nên không theo kịp, ngược lại càng đi càng xa.”
Văn Nhân Thiều cười nhạo nói: “Hắn có thể bảo vệ tốt bản thân đã là hạnh phúc lắm rồi, còn muốn tới bảo vệ chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Vèo!”
Mấy phi tiêu bay thẳng đến mặt Văn Nhân Thiều, dường như sớm đã đoán trước, hắn cúi người về phía sau rồi né đi.
“Hỗn trướng nhà ngươi!” Hứa Hi Âm đã hoàn toàn tức giận: “Huynh ấy bị thương là do ai hại? Ngươi lòng lang dạ sói, ca ca ta rõ ràng đối với ngươi như vậy……”
Sắc mặt Văn Nhân Thiều trầm xuống, bỗng nhiên rút hai thanh đại đao từ sau lưng ra.
Ánh đao lóng lánh dũng mãnh chém tới Hứa Hi Âm.
Hắn vừa chém vừa nói: “Lão nương nhà ngươi đã nhiều ngày la mắng ta. Ta nể mặt ca ca ngươi, thả cho ngươi một con ngựa, nhưng hiện tại ta phải cho ngươi biết, Văn Nhân Thiều ta cũng không phải dạng dễ ăn chửi như vậy.”
Hứa Hi Âm gấp gáp lui về phía sau, tránh thoát công kích của Văn Nhân Thiều, nói: “Đừng, đừng xuất đao, vạn nhất bị ca ta phát hiện thì không tốt.”
Văn Nhân Thiều hừ lạnh một tiếng, đem song đao thu hồi, lẩm bẩm tự nói: “Hai huynh muội các ngươi, một người so với một người càng không nói lý hơn. Đợi lão tử ra khỏi Đống Sâm Hoang Nguyên, ta sẽ cho mỗi kẻ một đao. Sạch sẽ giải quyết.”
Hốc mắt Hứa Hi Âm vẫn ửng hồng, nghe xong lời này, càng khóc dữ dội hơn: “Không cho ngươi chém ca ta, ngươi ra khỏi Đống Sâm Hoang Nguyên, huynh ấy cũng không muốn sống nữa.”
Nghe được lời này, Văn Nhân Thiều càng buồn bực, hắn quay đầu lại nhìn Hứa Hi Âm, nói: “Nếu ngươi đã không muốn, vì sao lúc trước còn phải đổi tim ta với ca ngươi? Trực tiếp nhìn ta chết không phải tốt hơn sao?”
“……” Hứa Hi Âm thở dài, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, nói: “Lời này cần gì phải hỏi ta. Ngươi…… Tuy rằng ca ca không cho ta nói…… Nhưng hẳn là ngươi cũng có thể cảm nhận được.”
Văn Nhân Thiều trầm mặc.
Hứa Hi Âm nói: “Ca ca không biết trúng tà gì, rất có hảo cảm với ngươi, chuyện này rốt cuộc ngươi có biết hay không?”
Trong khi nói chuyện, tốc độ hai người vẫn không hề chậm đi, xuyên qua vô số cây cối trong rừng, thân ảnh phía sau cũng dần bị bỏ lại.
Văn Nhân Thiều do dự một hồi lâu, hạ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng…… Ngươi có chết cũng sẽ không nói ra. Ca ca ngươi không muốn nói, ngươi là hắn chó săn trung thành của hắn, theo lý cũng không nên làm trái ý hắn. Sao lúc này lại nói ra?”
“Văn Nhân Thiều, ta cực kỳ hận cái miệng thúi của ngươi.” Hứa Hi Âm lại khóc, nói: “Huynh ấy không nói, chẳng lẽ ngươi sẽ không biết? Ta không thể trơ mắt nhìn ca ca tìm chết. Ai, hôm nay ta nói với ngươi mấy lời này, ngàn vạn lần không thể để cho ca ca biết, nếu không chưa đợi huynh ấy chết vì tim mang bệnh, chỉ cần biết ta để ngươi biết huynh ấy thích ngươi, ca ca sẽ tự vẫn để bảo vệ mặt mũi.”
Văn Nhân Thiều dở khóc dở cười: “Thích ta, chính là một việc mất mặt như vậy sao? Một hai phải tự vẫn mới có thể bảo vệ mặt mũi?”
“Đương nhiên không phải là vì thích ngươi.” Hứa Hi Âm trầm mặc, qua sau một lúc lâu mới nói: “Đáng tiếc ca ca luôn cho rằng ngươi và ta mới là một đôi, thích ngươi, tương đương với việc thích muội phu của mình, chuyện này tuyệt đối không được.”
Văn Nhân Thiều lộ ra vẻ mặt chán chết, nói: “Đúng vậy, hắn bức ta cưới ngươi. Ta chịu đại ân của hắn, không thể không làm. Cho dù hắn muốn ta cưới con chó hay con mèo nào, ta cũng chỉ có thể đồng ý.”
Hứa Hi Âm không khỏi bắt đầu hoài nghi, ca ca của mình đàng hoàng dè dặt, nho nhã có lễ, rốt cuộc đã coi trọng tên vô lại này ở điểm nào?
Nàng nói: “Ngươi muốn cưới ta, ta cũng không thèm gả cho ngươi. Hôm nay muốn nói chuyện này với ngươi. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn ca ca ta sống hay là muốn huynh ấy chết?”
“Đừng luôn mồm sống sống chết chết nữa.” Văn Nhân Thiều nói: “Không có ta, hắn cũng sống rất tốt mà. Kia là cái gì, đâm ngân châm đầy người, không phải châm rất khá sao?”
Hứa Hi Âm lắc đầu, nói: “Không. Ca ca tuy có thể sử dụng ngân châm áp chế đau đớn bị ảnh hưởng từ trái tim mang bệnh của ngươi, nhưng chung quy đây cũng không phải biện pháp giải quyết. Huynh ấy cần uống ngươi huyết, hoặc là……”
Nói tới đây, Hứa Hi Âm quỷ dị ngừng một chút, nàng xoay đầu, cổ quái nhìn Văn Nhân Thiều.
Văn Nhân Thiều hỏi: “Hoặc là?”
“…… Không có gì.”
“Cái gì mà không có gì, nói mau.”
“……” Hứa Hi Âm dừng lại, có chút xấu hổ mà nói: “Về sau ngươi sẽ biết. Tóm lại, nếu ngươi cưới ta, thì mới thật sự là…… Ca ca không sống được nữa……”
Nói xong, Hứa Hi Âm che hai mắt, cúi đầu.
Văn Nhân Thiều nghe nàng nói quá hàm súc, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Ngươi còn cúi đầu bụm mặt như vậy, thật sự muốn đâm lên cây rồi.”
Hứa Hi Âm đỏ mắt, đằng đằng sát khí nhìn Văn Nhân Thiều.
Văn Nhân Thiều không nề hà. Hắn thở dài, nhìn Hứa Hi Âm, nói: “…… Ta muốn hắn sống.”
“……”
“Ta không chỉ muốn hắn sống, ta còn muốn hắn.” Văn Nhân Thiều dần dần thu hồi thái độ cà lơ phất phơ, ánh mắt hắn trở nên phá lệ nghiêm túc: “Ta muốn hắn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta, ta muốn hắn không bao giờ có tư tưởng đẩy ta cho người khác nữa”
Hứa Hi Âm nhìn biểu tình nghiêm túc khó gặp của Văn Nhân Thiều, dù nghe được đáp án mình muốn, lại không biết vì sao lại sửng sốt một hồi lâu.
Nói xong những lời này, Văn Nhân Thiều thu lại vẻ mặt khiến người ta hít thở không thông, khóe miệng câu ra một nụ cười mỉm, nói: “Bất quá, ta cần ngươi hỗ trợ.”
Hứa Hi Âm hỏi: “Ta?”
“Ừ.” Văn Nhân Thiều nói: “Ta muốn ngươi giúp ta diễn một vở kịch.”
Hứa Hi Âm cả kinh nói: “Diễn kịch? Diễn cái gì?”
“Diễn cho ca ca ngươi xem một vở kịch.” Văn Nhân Thiều bình tĩnh nói.
Biểu cảm đó làm Hứa Hi Âm hoài nghi, có phải Văn Nhân Thiều sớm đã nghĩ kỹ muốn mình diễn một vở kịch cho Hứa Vọng Văn xem. Chỉ là thời cơ chưa tới nên vẫn luôn chờ, nhẫn nại đến tận bây giờ, bức Hứa Hi Âm sắp điên mới nói ra lời này.
Loại này sự tình hại người diệt mình như vậy, đúng là chuyện Văn Nhân Thiều có thể làm a……