Đứa trẻ vẫn còn thét chói tai, quan trọng là còn chưa tắt thở, đôi mắt liền biến thành màu xám trắng, cả người bắt đầu biến dị, đôi tay móng tay bắt đầu thối rữa, khớp xương xoay ngược lại, lấy một cái tư thế cứng đờ đứng dậy.
Tô Tiểu Man sợ hãi, điện thoại vẫn chưa cắt đứt, âm thanh Thịnh Dạ Lan từ bên kia điện thoại truyền đến.
“Cậu có nghe thấy không? Tô Tiểu Man, lập tức đi đến chỗ an toàn, hoặc là tầng cao nhất, sân thượng!”
Tô Tiểu Man lúc này mới phản ứng lại, ném rổ mua sắm xuống, hướng ra ngoài chạy tới.
Tất cả mọi người đều đang chạy ra bên ngoài, bảo vệ siêu thị còn đang lớn tiếng quát tang thi, chính là giây tiếp theo, hắn đã bị tang thi cắn cổ.
Tô Tiểu Man đã không nghe được âm thanh gì nữa, cô chỉ có thể đi theo dòng người chạy, dưới loại tình huống này, một khi té ngã, chính là bị mọi người dẫm ch·ết.
Phía trước sóng triều người, “Rống ——” một tiếng tang thi gào rống truyền đến.
Mọi người lại hướng trái ngược chạy.
Tô Tiểu Man thấy bên cạnh có một chỗ có vẻ an toàn. Cô duỗi tay đẩy cánh cửa, nhưng lối đi này lại bị dây xích khóa, nhưng khe hở ở dưới rất lớn, cô muốn chui qua thử.
Bên trong có người ồn ào lên, “Nơi này có chỗ hở, mau lấp lại, lấp lại!”
“Không cần đóng, đem cửa mở ra, cho tôi vào!”
“Lỡ như là quái vật, chúng ta đều phải ch·ết đó!”
Có người đạp Tô Tiểu Man một chân, đem Tô Tiểu Man đá trở về dòng người, trong đám người cũng có người bắt đầu biến dị.
Một nữ nhân, thân thể trở nên cứng đờ, mặt cô ta nháy mắt trắng bệch, đôi mắt không ngừng trợn trừng lên, cổ vặn vẹo, coi ta hét lớn một tiếng, hai bên khóe miệng xé rách, máu đen ào ạt chảy xuống dưới.
Cô ta xoay người liền bắt được một người nam nhân, ngón tay biến dị cứng rắn chọc vào thịt nam nhân, một ngụm cắn rớt nửa bả vai của nam nhân.
Da cùng với thịt bị nữ nhân nhai trong miệng, thịt vụn từ miệng cô ta rớt ra. Nam nhân la lên một tiếng, đẩy nữ tang thi ra, ngã trên mặt đất che bả vai bị thiếu nửa khối thịt của mình không ngừng lui về phía sau.
Xung quanh người đến người đi, tất cả mọi người đang chạy trốn.
Nam nhân sợ hãi cực kỳ, mông dính chặt trên mặt đất không hoạt động được, trong miệng lẩm bẩm thành tiếng, “Cứu ta, cứu ta ——”
Tô Tiểu Man trùng hợp bị đá tới bên cạnh hắn, hắn một phen túm chặt ống quần Tô Tiểu Man, “Cứu cứu ta, đưa ta đi bệnh viện, cầu xin ngươi ——”
Tô Tiểu Man sợ hãi co rúm lại, bởi vì nam nhân này, bên người bọn họ tạo ra một vòng tròn, không có người dám tới gần bọn họ.
Cũng dẫn tới Tô Tiểu Man không có bị dẫm đạp.
Nam nhân bắt đầu biến dị, toàn thân khớp xương “Khanh khách” rung động, móng tay lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến dị nhanh chóng hoá nhọn.
Đôi mắt hắn đã bị màu xám chiếm giữ dần dần, không ngừng thay đổi, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ hốc mắt hắn, hắn nhếch miệng liền bắt đầu quay ra cắn Tô Tiểu Man.
Vào lúc hắn sắp sửa cắn được Tô Tiểu Man, “Thịch thịch thịch” một âm thanh súng bắn vang lên, tang thi b·ị bắn bể đầu, ngã kế bên người Tô Tiểu Man.
“Còn không đứng dậy?”
Âm thanh Thịnh Dạ Lan hơi mang lạnh lẽo vang lên, cô một bàn tay cầm ak, súng gác lên vai, mặt khác một bàn tay kéo Tô Tiểu Man.
Tô Tiểu Man kinh hãi chưa định thần, “Lan Lan, tớ không phải đang mơ ác mộng chứ?”
Thịnh Dạ Lan lôi kéo cô, hướng về phía phòng chỗ an toàn nhất, “Cậu đang gặp ác mộng, bất quá cái ác mộng này, mới vừa bắt đầu!”
An toàn thông đạo khóa dây xích, Thịnh Dạ Lan cầm súng máy, hướng về phía chìa khóa chỗ một trận “Thình thịch”, lại một chân đá văng cửa.
Trong thông đạo mười mấy người cả trai lẫn gái, toàn bộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Nàng túm Tô Tiểu Man liền đi, xem đều không có xem những người này liếc mắt một cái.
Có người thật cẩn thận định đi theo, bọn họ nhìn ra được, Thịnh Dạ Lan là kẻ tàn nhẫn, có lẽ cô có thể mang theo bọn họ chạy đến chỗ an toàn.
Theo vài bước, Thịnh Dạ Lan đột nhiên quay đầu lại, họng súng tối om nhắm ng·ay những người này.
Cô sắc mặt vô cùng lạnh lùng, thanh âm lại lạnh hơn, “Nếu còn đi theo ta, liền gi·ết các ngươi!”
Những người này đứng ở tại chỗ không dám động, càng không có người dám phát ra âm thanh.
Thịnh Dạ Lan nhìn quét bọn họ liếc mắt một cái, nhíu mày, “Cho các ngươi một cái kiến nghị, hướng lên trên chạy, ở tầng cao nhất có thể chịu đựng ba ngày, các ngươi sẽ chờ được cứu viện!”
Nói xong, không nhiều lời với những người này, bắt lấy Tô Tiểu Man, tốc độ nhanh hơn chạy xuống dưới.
Phía dưới là kho hàng lớn của siêu thị, cô muốn đi trước đám người này, lại đây gom thêm một chút vật tư.
Kho hàng chỉ có hai người bảo vệ, một người đang khuân vác vật tư ở hướng ngoài cửa lớn, một người khác đang ngồi ở cửa ăn sáng.
Hiện tại đúng là thời gian ăn sáng, nam nhân vớt một đũa mì sợi, hút hết vào miệng nói, “Thật là kỳ lạ, hôm nay buôn bán tốt như vậy, sáng sớm bày ra, toàn bộ đều bán hết!”
Nam tử kia đang khom lưng khiên một thùng đồ, trước đem một thùng rau dưa đặt ở cửa, lại đi vào tiếp tục dọn thùng rau dưa khác.
"Đương nhiên rồi, ngày mai phong toả, hôm nay không tranh mua vật tư, mấy ngày sau đều khó mà mua được!”
Nước Hoa mấy năm nay, vận mệnh quốc gia bất ổn, đầu tiên là dịch bệnh viêm phổi, tiếp theo là dịch bệnh viêm phổi cấp, mỗi một bệnh truyền nhiễm đều ập tới vô cùng mãnh liệt.
Phong toả cũng không phải một lần hai lần, càng không phải một ngày hai ngày, dân chúng bọn họ, sớm đã quen.
Nam nhân ăn mì, bỗng nhiên ghê tởm phun ra, nam nhân khuân vác hàng hóa quan tâm hỏi một câu, “Lão Trương, ngươi không sao chứ?”
Lão Trương cười cười, lắc đầu, “Gần đây thân thể xác thật không thoải mái, bất quá ngày mai là có thể nghỉ ngơi!”
Cửa đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh nữ lãnh lệ dễ nghe, “Cút ng·ay!”
Lão Trương cùng nam nhân khuân vác đồng thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm hai người thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân đứng trước cửa.
Trong đó có một người mặc áo ngụy trang to rộng, chân mang ủng cao, tóc là kiểu đuôi ngựa buộc cao, mặt như sương lạnh, lại đẹp kinh người.
Một bàn tay cô lôi kéo một thiếu nữ khác, một bàn tay bưng súng máy nhẹ nhàng.
Lão Trương quát lớn, “Đứa nhỏ ở chỗ nào tới, học ai tới đây quậy? Đi ra chỗ khác chơi đi!”
Sắc mặt Thịnh Dạ Lan lạnh nhạt, đem cáng súng nhắm vào đầu lão Trương, “Thịch thịch thịch” , đầu lão Trương đầu b·ị đ·ánh thành màu dưa hấu, nam nhân khuân vác kia mặt mày nhanh chóng chuyển thành màu trắng, vẻ mặt không thể tin được.
Công nhân khuân vác sững sờ ở nơi đó, đầu tiên là run bần bật, tiếp theo hai chân run như cầy sấy, hai ống quần đều chảy ra chất lỏng màu vàng. Hắn bị dọa ra nướ© ŧıểυ.
Thịnh Dạ Lan đem họng súng nhắm ng·ay hắn, “Ta lại nói cuối cùng một lần, biến!”
Công nhân khuân vác kêu lớn lên, “gi·ết người rồi, gi·ết người rồi ——”
Hắn hốt hoảng thất thố trốn ra bên ngoài.
Tô Tiểu Man sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ lão Trương kia ngồi.
Lão Trương trong tay cầm mì sợi, chính là đôi tay kia, tái nhợt che kín móng tay màu đen, móng tay vừa nhọn lại vừa dài, bén nhọn không giống như là móng tay con người.
Thịnh Dạ Lan liếc Tô Tiểu Man một cái, cô không muốn phải giải thích nhiều.
“Canh cửa ——” Thịnh Dạ Lan lạnh giọng phân phó.
Tô Tiểu Man gật gật đầu, ngoan ngoãn đi tới cửa đứng gác.
Còn Thịnh Dạ Lan lại giơ tay, bắn tỉa hai cái, camera trong kho hàng liền bị huỷ hết.
Tay cô chạm vào hàng hóa đang để trên kho hàng, tất cả đồ vật cùng nhau biến mất tại chỗ.