Đắt nhất chính là xe bọc thép, cần một vạn điểm.
Mà xe pháo, xe tăng cũng chỉ cần 3000 điểm.
Cô không chút do dự mà đổi một khẩu ak súng máy.
Cô là người cho dù có một đồng cũng phải tiêu một đồng, từ khi sống lại sau mạt thế, cô lại càng không biết tiết kiệm là gì nữa.
Cô đã dành một đêm ở trong phòng để chơi với khẩu AK này, phát hiện này một trăm điểm này đúng là có giá trị.
Bởi vì viên đạn này không có giới hạn, nói cách khác, không cần đổi băng đạn, có thể bắn liên tục.
Cô không còn sợ ngày mạt thế chết tiệt này nữa, đương nhiên cô phải hoàn thành nhiệm vụ tích trữ thật nhanh.
Ngày hôm sau, cô đi tới hơn 20 cửa hàng lương thực, mỗi cửa hàng đặt mua 1.000 bao gạo nặng 50 cân.
Tất cả gạo đã được dỡ xuống bãi cỏ cách lâu đài không xa, đợi xung quanh không có ai, Thịnh Dạ Lan liền thu vào không gian.
Tổng cộng một ngàn tấn gạo, chất thành núi trong không gian của cô, nhưng cũng chỉ chiếm hơn 80 mét vuông, nhìn không gian của cô vẫn có chút trống rỗng.
Tổng số gạo này đã tốn của Thịnh Dạ Lan 200 vạn, cũng đủ để cô đứng vững gót chân ở đầu mạt thế.
Nhưng không đủ, cô vẫn phải tích trữ thêm.
Tiền trong thẻ vẫn còn hơn 1300 vạn, cô lại gọi điện thoại cho giám đốc siêu thị, bảo ông ta đưa tới 5000 thùng mì gói các loại.
Thịnh Dạ Lan không thích ăn mì gói, cô tình nguyện ăn đồ ăn vặt còn hơn, nhưng ở mạt thế, mì gói là thứ phổ biến nhất, cuối cùng mì gói đã thay thế tiền tệ, trở thành sản phẩm có thể lưu thông.
Tích trữ mì gói, xúc xích, trứng kho, đùi gà, chân vịt, khô bò, khô heo, cá khô, tôm viên cay, mỗi thứ một ngàn gói.
Mấy ngày nay, nhiệm vụ chính của Thịnh Dạ Lan là mua mua mua, đương nhiên cô không cho nhân viên giao hàng đến gần lâu đài của mình mà để họ dỡ hàng đặt ở bãi cỏ ở phía xa.
Mua xong những thứ này, trong thẻ còn hơn tám trăm vạn, cô lại đặt một nghìn hộp đồ ăn sẵn các loại, một nghìn hộp cơm tự sôi cùng với 500 hộp lẩu nhỏ tự sôi.
Đương nhiên, bánh quy nén là không thể thiếu.
Tất cả vật tư đều được đặt chỉnh tề trong không gian của cô, lúc này Thịnh Dạ Lan mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Cô kiểm tra lại không gian, rồi chia không gian thành từng khu.
Nhất là bên ngoài, đồ ăn vặt là thứ cô thích nhất, đồ uống, các loại kẹo, cũng là những vật tư cô tích trữ trong đợt đầu tiên.
Nhìn những món đồ ăn vặt này, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Bên cạnh đó còn có những món ăn nóng hổi được chế biến từ các nhà hàng Michelin và nhà hàng năm sao.
Cô không để ý tới những vật tư còn lại lắm, những món ăn từ các nhà hàng kia đều được phục chế vô hạn, ai còn muốn ăn đồ ăn của khoa học kỹ thuật?
Nhưng mà cứ ăn những món đó mãi cũng sẽ chán, nghĩ đến đây, Thịnh Dạ Lan lại chạy tới chợ nông sản, tự mình chọn lựa những loại rau dưa, trái cây hạt giống và gà sống, vịt sống cùng với cá tôm.
Cải trắng, củ cải, cà chua, khoai tây, dưa leo, bí đao, bắp……
Tất cả các loại hạt giống giống cây nông nghiệp đều mua mười cân.
Những loại cây ăn quả như táo, lê, chà là, dưa hấu, nho, dâu tây.. cô đều mua dây trưởng thành để có thể được ăn quả trong thời gian ngắn.
Vừa vặn, phía sau hàng dây thép trống không, cô có thể trồng những loại cây ăn quả này, vừa lúc che giấu lâu đài của chính mình.
Gà vịt được nhốt trong rừng sau nhà, cá tôm thả vào ao mới đào.
Hạt giống rau dưa được trồng phía trước đám cây cổ thụ, hai ngày sau đã thấy nảy mầm.
Bảy ngày sau đã bắt đầu leo giàn, Thịnh Dạ Lan là dàn cho đám rau dưa, ba dàn đậu que, ba dàn dưa leo, ba giàn cà chua.
Bắp cải cũng đã nảy mầm xanh tốt, củ cải và khoai tây cũng đua nhau lớn lên.
Không tới một tháng, lâu đài của Thịnh Dạ Lan đã rực rỡ hẳn lên.
Lầu hai của tầng hầm là phòng điều khiển trung tâm, cameras trải rộng bốn phía của lâu đài, thu hết tất cả tình hình trong phạm vi một trăm dặm vào máy tính của Thịnh Dạ Lan.
Ngày 9 tháng 12 năm 2043, 6 giờ sáng.
Thịnh Dạ Lan rời giường, cô đi đến phòng điều khiển trung tâm như thường lệ để kiểm tra các ô vuông dày đặc trên máy tính, tiện tay mở một ô, nhấp chuột hai lần để phóng đại.
Một người đàn ông nhìn giống nông dân xuất hiện trong màn hình.
Thịnh Dạ Lan phóng lớn hình ảnh, lúc này thấy rõ người tới là ai.
Thôn trưởng thôn Tiểu Hà, cũng là người cho cô thuê căn hầm này.
Thôn trưởng đẩy bụi gai trên con đường nhỏ ra, nhưng khi đến gần lâu đài, thôn trưởng còn tưởng là mình đi nhầm, quay đầu lại xem thử, sau khi chắc chắn là là nơi này, thì mới gõ gõ vào cánh cửa đồng của lâu đài.
Chức năng trò chuyện được bật lên, giọng nói Thịnh Dạ Lan truyền tới:
- Có chuyện gì vậy?
Trưởng thôn thở hổn hển nói:
- Tiểu Thịnh, tôi tới đây để thông báo cho cô một tiếng, ngày mai cả nước sẽ phong tỏa, mọi người phải ở nhà trong vòng một tháng, cô mau tới siêu thị mua chút đồ ăn, tới chậm là không mua được đâu!
Thịnh Dạ Lan sửng sốt.
Ngày mai phong tỏa? Vậy chẳng phải hôm nay là tận thế sao.
Chết tiệt!!
Mạt thế tới trước ba ngày!
Cô cũng nhanh chóng trả lời:
- Cảm ơn thôn trưởng!
Đời trước cũng như này, quốc gia phát hiện virus tang thi, đưa ra kế hoạch phong tỏa, cho dân chúng một ngày để tích trữ vật tư.
Chính vào ngày này đã xảy ra một chuyện lớn.
Trong đám đông, đột nhiên có một người đàn ông ngoẹo cổ, cả người nổi gân đen, mắt chuyển thành màu trắng xám, các khớp xương như đảo ngược, miệng nứt đến tận mang tai, ôm lấy một đứa trẻ rồi cắm.
Mọi người đều hỗn loạn.
Có người bước tới ngăn cản nhưng kết quả lại thành có nhiều người bị cắn hơn.
Đứa trẻ bị ăn nội tạng đứng dậy, các khớp xương trên người nó như bị gãy, làm ra tư thế không giống con người, rồi điên cuồng lao vào người vô tội tiếp theo.
Vô số tang thi lao tới như thủy triều thổi quét.
Quốc gia muốn can thiệp nhưng bất lực, bởi vì loại virus này đã thổi tới quân đội.
Cứ vậy, mạt thế mở ra.
Lúc Thịnh Dạ Lan lái xe rời khỏi lâu đài, thôn trưởng đã rời đi, trong lòng cô yên lặng nhớ kỹ ân tình này của thôn trưởng.
Vừa lái xe, vừa mở điện thoại.
Bên kia vang lên ba hồi chuông mới có người nhấc máy.
- Uy, Lan Lan, tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây, ngày mai phong tỏa, cậu đã mua vật tư chưa? Tớ mới mua được một ít, nếu cậu cần thì tớ mang qua cho cậu.
Giọng nói của Tô Tiểu Man còn mang theo tiếng thở hổn hển.
Có lẽ là cô ấy đang chen lấn trong đám người, trong điện thoại truyền đến hô đau do bị dẫm vào chân của cô ấy.
Trong lòng Thịnh Dạ Lan có chút căng thẳng:
- Cậu ở đâu?
Tô Tiểu Man một tay xách túi mua sắm, một tay cầm điện thoại, nhìn kệ hàng ở bốn phía chung quanh đã bị cướp đoạt trống rỗng:
- Tớ mua đồ ở trung tâm mua sắm Tân Nhạc, cậu ở đâu? Tớ không mua được đồ ăn!
Thịnh Dạ Lan nhíu chặt hai đầu lông mày, trung tâm mua sắm Tân Nhạc chính là nơi xảy ra vụ tang thi cắn người đầu tiên.
Cô vội vàng lớn tiếng nói:
- Cậu lập tức tìm chạy tới chỗ ít người, lối đi an toàn hoặc khu vực đóng cửa trên lầu, đừng ở trong siêu thị!
Tô Tiểu Man đang muốn đi đến quầy thu ngân xếp hàng thanh toán, đột nhiên trước mặt vang lên một trận ồn ào, có người hét lên:
- Cắn người, cắn người.....
Phía trước người, ồn ào một chút rồi tản ra.
Tô Tiểu Man thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun màu trắng, đôi mắt màu xám trắng, hắn há cái miệng đầy máu, khóe miệng nứt toạc tới tận tai, trong miệng toàn là máu, nhưng hắn không cảm thấy đau, mà túm lấy đứa trẻ bên cạnh, dùng đôi tay sắc nhọn xé toạc ngực đứa trẻ.
Hắn cúi đầu gặm cắn nội tạng của đứa trẻ.