Hứa Bình Thu không biết có nên cười không, ông ta làm cảnh sát cả đời, tự cho rằng mình đã thấy hết muôn hình vạn trạng của cuộc đời này, ấy vậy mà hôm nay ông ta gặp một chàng trai không còn lời lẽ nào để đánh giá, chỉ biết cái trò này không thể để lan rộng được, nếu không cơ quan chính phủ thành trò cười.
Thử Tiêu sợ giải thích chưa đầy đủ, nói thêm: “ Long Nhi kể còn được cho ăn, nên mỗi lần về nhà là cậu ta bỏ mười mấy đồng đi gửi hành lý về trước, sau đó là đi xe riêng về sau.”
Hứa Bình Thu mồm cứ há ra, càng biết nhiều về Long Trần càng … càng không biết phải bình luận thế nào nữa.
“ Xử trưởng Hứa, bây giờ Long Nhi được đưa tới văn phòng của tp Phầm Lâm ở tỉnh thành rồi, chúng ta tới còn kịp.” Bánh Đậu cẩn thận nhìn sắc mặt hết sức quái dị của Hứa Bình Thu:
Hứa Bình Thu hơi do dự, cuối cùng hạ quyết tâm: “ Thôi bỏ, người thủ đoạn như vậy e thành bản chất rồi, nếu tuyển vào đội ngũ cách mạng, sẽ ảnh hưởng tới tính thuần khiết của đội ngũ ... Chuyện của cậu ta nói sau, giờ tôi đưa hai cậu về nhà, không phải cũng đi xe chống khiếu nại chứ?”
“ Không không không, nhà tôi ở huyện nghèo khó Thiên Trấn, nghèo tới ngay cả đi khiếu nại cũng không có.” Nghiêm Đức Tiêu xua tay, chuyện này lý thuyết nghe ngon ăn, nhưng nếu không có lá gan cùng thủ đoạn của Long Nhi thì ai dám làm:
“ Nhà tôi ở Hồ Quan, cũng là huyện nghèo lắm.” Bánh Đậu cũng rối rít chối bỏ liên quan:
Giọng điệu cả hai rõ ràng rất tiếc nuối vì không được đi xe miễn phí, Hứa Bình Thu vốn định cho vài câu giao dục tư tưởng, nghĩ lại thôi, đưa cả hai ra ga tàu, bắt tay tạm biệt. Tuy đã quyết định rồi, nhưng lòng ông lại có cảm giác như vừa đánh mất cái gì đó.
……… ………..
Trước tết với lực lượng cảnh sát luôn là thời điểm bận nhất, càng bận thời gian càng trôi vèo vèo như ăn cướp.
Đã hơn mười ngày từ lúc đội ngũ tinh anh ra lò.
Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại reo, Hứa Bình Thu đang xem hồ sơ thuận tay nhấc điện thoại, nghe nói lại là chi đội trưởng Vương đội trị an, yêu cầu điều một bộ phận hình cảnh chi viện, mặt sầm xuống: “ Chi đội Vương, chỉ một đám trộm vặt có cần điều tới lực lượng hình cảnh chúng tôi không? Hơn nữa anh lại không phải không biết, vị xử trưởng tôi đây chỉ có cái xác không, thường ngày người ta nể mặt còn điều cho một hai người, giờ tết nhất, đâu chẳng thiếu hụt lực lượng. Trừ lái xe của tôi ra thì tôi chẳng chỉ huy được ai hết ... Này này, đừng nói khó nghe như vậy, hay là cả tôi cùng lái xe tới nghe anh điều khiển ...
Cúp điện thoại, Hứa Bình Thu thở hắt ra, sắp Tết rồi trộm cắp bùng nổ, đặc biệt là ở sân bay, bên xe, mỗi ngày có hơn trăm cảnh sát thường phục làm nhiệm vụ ở mỗi bến, trộm vặt bắt về hàng chục người mà không sao áp chế được.
Không phải là không giúp, mà bên hình sự cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ mười mấy ngày sau Tết Dương mà đã xảy ra bảy vụ gϊếŧ người, bốn vụ cướp của gϊếŧ người, hai vị gϊếŧ người vì tình, trong đó một là vợ có tình nhân, cùng tình nhân gϊếŧ chồng còn một là vợ bé gϊếŧ vợ cả. Vụ đau đầu nhất là hai tiểu thư khu giải trí bị gϊếŧ, sau khi bị chặt xác vứt vào ống nước bỏ hoang của nhà máy nồi hơi, gây ảnh hưởng xã hội rất tệ. Hứa Bình Thu đang nghĩ có gây thêm áp lực với đại đội hai tiếp nhận vụ án này hay không.
Mở ngăn kéo, lục lọi đống lọ thuốc, mở nắp lấy hai viên nuốt ực một cái rồi rót ít nước ấm uống, day day trán, đưa tay ra lấy thuốc lá, hết rồi, gạt tàn đã chất thành đống lớn, đành phải nhịn, không gọi điện bảo lái xe đi mua, bới trong gạt tàn điếu nào hút dở nhiều một chút lấy ra hút tạm.
Ở thành phố lớn này, đằng sau phồn vinh ẩn chứa không biết bao nhiêu tội ác mà người ta không biết.
Ban chỉ huy điều tra hình sự tỉnh tiền thân là tổng đội điều tra hình sự, lúc lập ra với mục đích là giải quyết vấn đề lực lượng cảnh sát các nơi phối hợp không tốt, hay vấn đề năng lực phá an không đủ, gọi là điều phối thôi chứ không trực tiếp phá án, thực tế thì trọng trách càng nặng, từ khi thành lập bị coi là trung tâm quyền lực của điều tra hình sự
Hứa Bình Thu xem hồ sơ, xem vụ án nào phải thúc giục, vụ án nào cần điều phối nhân viên chuyên nghiệp tới hỗ trợ, vụ án nào cần đồng nghiệp trao đổi, hay vụ án nào có thể tạm gác sang bên.
Đập điếu thuốc nhìn lịch trình, hôm nay lịch trình an bài tới thành phố Phần Tây, thuận tiện qua đội hai hỏi vụ án gϊếŧ người kia, tranh thủ về trước buổi tối.
Vừa định gọi điện bảo lái xe chuẩn lên đường thì có người gõ cửa, tưởng cấp dưới tới báo cáo, vừa nói mời vào, không ngờ có bốn người đi vào làm ông ta bất ngờ.
“ Chào xử trưởng Hứa!” An Gia Lộ một thân cảnh phục gọn gàng xinh đẹp kính lễ, theo sau là Giải Băng, Duẫn Ba, Lý Chính Hoành ai nấy tinh thần diện mạo đều không tốt cho lắm:
“ Chào các đồng chí! Sao, tìm tôi có chuyện gì?” Hứa Bình Thu mỉm cười, những tinh anh được ông ta lựa chọn tới sở tỉnh và cục thành phố thực tập mười mấy ngày, phân phối tới các nơi khác nhau, ví dụ An Gia Lộ tới phòng quản lý xuất nhập cảnh, Giải Băng ở ban đốc sát, Duẫn Ba tới văn phòng cục thành phố và Lý Chính Hoành ở trung tâm chỉ huy cảnh sát mạng:
Bốn người bốn đơn vị lại cùng tới đây thì có chuyện rồi, An Gia Lộ gật đầu: “ Vâng ạ.”
“ Để tôi đoán, có phải muốn tới ban hình sự của tôi không?” Hứa Bình Thu mỉm cười:
“ Xử trưởng đã biết vì sao cố ý không nhận chúng tôi?” An Gia Lộ có chút ấm ức nói:
“ Đúng thế, xử trưởng Hứa, làm việc ở ban đốc sát rất vô vị.” Giải Băng cũng kêu ca, hắn thấy tài hoa của mình không phải để làm chuyện bàn giấy, mà phải lên tuyến đầu:
“ Tôi cũng thế, nhàn tới toàn thân mọc mụn rồi.” Duẫn Ba ngày ngày pha trà rót nước không hiểu mình đang làm gì nữa:
“ Chúng tôi muốn làm việc đúng chuyên môn.” Lý Chính Hoành phụ họa với ba người bạn, bọn họ sau khi thảo luận quyết định đi tìm vị xử trưởng có vẻ hiền hòa này:
Hứa Bình Thu nhìn qua từng người, dừng ở An Gia Lộ hỏi: “ Sao vậy Tiểu An, phòng xuất nhập cảnh sáng sủa sạch sẽ, quanh năm điều hòa, cùng lắm là đóng dấu lên hộ chiếu, thế cũng mệt à?”
“ Không ạ, không phải mệt mà là vô vị, tôi là hình cảnh, hình cảnh phải trải qua khảo nghiệm của máu và lửa, ở phòng xuất nhập cảnh chỉ có một đám nữ nhân suốt ngày ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng người khác.” An Gia Lộ rất bất bình, biểu lộ mình là cảnh sát có lý tưởng không chấp nhận kiểu sống qua quít đó: “ Tôi yêu cầu được điều chuyển tới đại đội hình cảnh.”