“ Nguy hiểm chỉ ghé thăm kẻ nhát gan, đó gọi là càng sợ chết, chết càng nhanh ... Ha ha ha, có điều nhìn hai cậu không hề giống.” Hứa Bình Thu rất giỏi khích tướng:
“ Đương nhiên là không rồi, nếu sợ đã không đi làm hình cảnh.” Bánh Đậu vỗ ngực, ai mà muốn bị coi thường chứ:
“ Không phải không giống, mà là không phải, anh em trong lớp chúng tôi, ai không to gan.” Thử Tiêu đính chính, nói tới lá gan thì nam sinh trường cảnh sát hiển nhiên là khác với người cùng tuổi, những người khác nhao nhao phụ họa.
Hứa Bình Thu vỗ bàn chát một cái: “ Thế mới đúng, tôi cũng tốt nghiệp trường này, trường chúng ta tùy tiện lôi ra vài người, tố chất hơn đứt người thường .... À phải, anh bạn Long Trần này có vẻ nhát, cái tên sao mà quái dị vậy?”
“ Cậu ấy hơi .... quái!”
“ Đúng thế, Long Trần rất khác người.” Mấy học viên còn lại tỏ ra đồng cảm:
“ Các em cũng thấy cậu ta quái à?” Hứa Bình Thu giống như bạn học tán gẫu vậy:
Câu này tức thì khơi lên thù hận, nữ sinh tên Dịch Mẫn, chính cô gái bênh vực An Gia Lộ nên bị Long Trần bình luận mặt như cái bia tập bắn, nghiến răng: “ Cậu ta là tên khốn, cả nữ sinh cũng bắt nạt.”
“ Thế à, thật quá đáng.” Hứa Bình Thu thấy sắp tiếp xúc với thông tin trên tài liệu không có, vào hùa đứng cùng trận tuyến nữ sinh kia:
“ Không phải quá đáng bình thường, mà cực kỳ quá đáng.” Lại có nam sinh tiết lộ:
Xem ra vị này làm mất lòng quần chúng, đồng thanh nói Long Trần là tên tiểu nhân có thù ắt báo, một nữ sinh kể tội y, nói một câu không vừa tai, y chửi lại mười câu, không có phong độ nam nhân. Có nam sinh bảo tên này toàn thân gian trá, đánh cược đánh bái chưa bao giờ thua, chắc chắn là bịp bợm, nợ y vài đồng bị y bám dính sau lưng đòi tới khi trả mời thôi, đi vào nhà vệ sinh cũng không tha. Chưa hết, còn có người nói tên này không thói xấu nào bỏ qua, hút thuốc uống rượu đánh nhau, huấn luyện thì trốn học, đi thi thì gian lận, là con ngựa hại bầy, khoa trinh sát hình sự năm nay mất ưu tú là do công lao của y. Có lẽ Dịch Mẫn oán hận Long Trần cực độ rồi, bình luận y như thế là thứ bôi nhọ cả lớp, phạm tội thập ác bất xá, chết chưa hết tội.
Nghe đám học viên nhao nhau luận tội Long Trần, Hứa Bình Thu ngạc nhiên hết sức, thậm chí hoài nghi bọn họ quá lời: “ Không thể nào, trường cảnh sát sao lại có người đạo đức thấp như thế? Nếu có xử phạt thì tôi thấy trên tư liệu rồi chứ?”
“ Đó chính là chỗ vô sỉ của cậu ta.” Dịch Mẫn bẻ ngón tay, tựa hồ muốn đấm Long Trần: “ Bề ngoài thì cậu ta rất giỏi tô vẽ bản thân, đánh lừa người khác, vừa là nhân viên tình nguyện trong trường, vừa làm công ích, trước mặt người khác thì làm ra vẻ mình là Lôi Phong, sau lưng thành Âu Dương Phong.”
“ Không tệ thế chứ?” Hứa Bình Thu cảm giác không tin lời một phía của Dịch Mẫn, nữ sinh rất dễ thành kiến, từ thành kiến sinh cực đoan: “ Con ngựa hại bầy như thế đáng lẽ sớm bị loại khỏi đội ngũ cách mạng rồi, sao có thể ẩn nấp tới tận bây giờ?”
“ Do quy tắc ngầm.” Lại một nam sinh nói hết sức hiển nhiên, đưa ra đáp án nhìn khắp bốn biển đều chuẩn, tuy không nói ra, nhưng rõ ràng là ám chỉ mua chuộc giáo viên:
Đánh giá này làm Hứa Bình Thu trầm ngâm, không ngờ anh chàng tướng mạo rất bình thường ấy lại không bình thường tới mức đó, khi người khác chỉ trích Long Trần, Thử Tiêu và Bánh Đậu im lặng không tham gia, hẳn là anh em ăn chung nồi: “ Nghiêm Đức Tiêu, Đậu Hiểu Ba, sao hai cậu không nói gì, bọn họ nói thật chứ?”
“ Cái đó, cái đó… cậu ấy hơi gian, song không tới nỗi nào.” Thử Tiêu nói đỡ một câu không có nhiều sức thuyết phục:
Bánh Đậu có chút ngại ngùng: “ Không khoa trương như vậy, mọi người nói thế về Long Trần không khách quan lắm.”
Mấy học viên khác rõ ràng là người bị hại, cho nên nghe vậy là khịt mũi xem thường, Dịch Mẫn mỉa mai: “ Hai cậu thì có tư cách gì mà lên tiếng chứ, cá mè một lứa cả, họa hại bạn học sau đó là đi họa hại cả khóa, đến khóa dưới cũng không tha, ở trong trường thêm hai năm nữa, hai người đều phát tài giàu có.”
“ Là sao?” Hứa Bình Thu không hiểu:
Thử Tiêu và Bánh Đậu trừng mắt với Dịch Mẫn, nhưng Dịch Mẫn nào có sợ bọn họ đang định bóc trần cả việc bọn họ tụ tập đánh bác thì cửa mở ra, Long Trần đi lấy đồ đã về, đưa ví cho Hứa Bình Thu.
Hứa Bình Thu biết thăm dò tin tức nên kết thúc rồi, đứng lên nhận, Long Trần nhận ra không khí trong phòng khác thường, trước khi vào còn thấy trong lớp ồn ào như cãi nhau mà giờ im thin thít lại còn lấm lét nhìn mình, quái dị tới mức không nói lên lời, cau mày hòi: “ Có chuyện gì thế? Sao nhìn tôi lạ vậy?”
Không ai trả lời, chẳng hiểu sao lúc nãy kể tội thì ai cũng muốn ăn sống nuốt tươi y, giờ đối diện với y lại cảm giác vừa nãy mình làm tiểu nhân nói xấu sau lưng người khác vậy. Nghĩ lại không hiểu tại sao mình nói hăng hái như thế, dù gì cũng là bạn cơ mà, nói xấu với người khác thì không sao, nhưng nói xấu với lãnh đạo, có khi ảnh hưởng tới cuộc đời cậu ta thì sao.
Hứa Bình Thu vỗ vai Long Trần cười: “ Tất nhiên nhiên là nhìn cậu rồi, ha ha ha, hai chúng ta đứng cạnh nhau, cậu đẹp trai hơn tôi đấy.”
Nhìn cái khuôn mặt xạm đen nếp nhăn ngang dọc của ông ta, Long Trần nhíu mày, căn bản không có khả năng đem so với nhau, có khùng mới tin ông ta.
Có gì mà giấu diếm chứ?
Hứa Bình Thu cho đám học viên cái thang để xuống:” Cho mọi người một cơ hội nữa, hôm nay tôi mang tới vụ án nội bộ, cho dù không tham gia lựa chọn tinh anh, quan sát cũng không không hại gì, tôi chính thức mời mọi người gia nhập, đương nhiên ai hồi hận muốn them gia lựa chọn vẫn còn kịp.”
Nói xong Hứa Bình Thu đi ngay ra ngoài đích thân mở cửa làm động tác mời, cửa vừa mở ra, Dịch Mẫn nhìn Long Trần có chút chột dạ, là người đầu tiên hô "em đi", sau đó chạy mất, một người chạy, số còn lại hùa theo, đều theo Dịch Mẫn. Ngay cả Bánh Đậu cũng không kiên định chuồn luôn, sợ Long Trần hỏi, thằng đó tinh lắm, nhất định nhìn ra gì đó.
Thử Tiêu hành động chậm chạp, bị Long Trần tóm cỏ, cười hì hì lấy lòng:” Long Nhi, tôi đi xem về hẵng nói nhé, đừng trừng mắt, trừng mắt không đẹp trai đâu.”
Nhân lúc Long Trần ngớ người, Thử Tiêu vùng thoát chạy mất, chớp mắt chỉ còn lại dư tội, hoang mang nhìn Hứa Bình Thu ở bên cửa: “ Họ làm sao thế, như trúng tà vậy.”
“ Bọn họ không trúng tà, mà là cậu tà, có hứng thú đi xem không?” Hứa Bình Thu hiền hòa hỏi:
Long Trần không rõ ra sao, có điều lắc đầu rất chắc chắn: “ Tôi không đi.”
“ Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không, là một học viên sắp tốt nghiệp chuyên ngành hình sự, tôi không hiểu lý do cậu không thú với chuyên nghành của mình?” Hứa Bình Thu tò mò hỏi:
“ Tôi có chứ, nhưng với thứ đã biết kết quả tôi không hứng thú đi xem quá trình làm gì.” Long Trần nhún vai nói: “ Chẳng hồi hộp gì hết.”
Câu trả lời ngoài dự liệu này làm Hứa Bình Thu trầm mặc, chốc lát mới hiểu ý tứ trong đó, đúng thế, mình mang tới đều là vụ án được phá rất đẹp, nói thẳng ra là thứ dùng để tuyên truyền, công tác bề ngoài thôi, ông ta cũng không hứng thú, chỉ là lời như thế không nên nói ra từ miệng học viên chưa tiếp xúc với vụ án.
“ Thú vị đấy, đợi tương lai cậu làm cảnh sát rồi có rất nhiều chuyện hồi hộp thỏa mãn hứng thú của cậu, chỉ e là cả đợi cậu không tìm ra được đáp án chính xác thôi.” Hứa Bình Thu có chút trầm ngâm, sau đó khép cửa lại rời đi:
Q1 -