Sáng hôm sau Quý Hựu Ngôn vừa đánh răng rửa mặt xong liền tới phòng ăn, bất ngờ thay không lâu sau Cảnh Tú cũng xuất hiện. Mấy ngày qua Cảnh Tú đã luôn tránh mặt cô hết mức có thể.
Quý Hựu Ngôn vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm. Cô chào hỏi Cảnh Tú, thấy Cảnh Tú ung dung đứng pha cà phê làm lòng cô rục rịch bèn đến gần nói, "Hôm nay cô Cảnh không tập thể dục buổi sáng ư?"
Cảnh Tú đang đổ nước nguội vào bình siêu tốc, trầm mặc hai giây mới dịu dàng đáp, "Tôi quen với múi giờ ở đây rồi."
Quý Hựu Ngôn nghe lời đoán ý, cẩn thận thử dò xét, "Vậy bây giờ cậu đổi giờ tập sao?"
"Ừ." Cảnh Tú vẫn kiệm lời như vàng.
"Đổi đến tối à?" Quý Hựu Ngôn tiến thêm một bước.
"Ừ."
"Vậy sau này cậu đừng tập một mình nữa, cùng tôi chạy bộ được không?" Đôi mắt Quý Hựu Ngôn tỏa sáng, bắt đầu được voi đòi tiên.
Ánh mắt Cảnh Tú trở nên mềm mại. Cô đóng nắp bình siêu tốc, khởi động nguồn điện, nhìn lướt qua Quý Hựu Ngôn rồi lạnh nhạt nhắc, "Sữa sắp nguội rồi đấy."
Đây là muốn chê mình nhiều lời, Quý Hựu Ngôn nghe hiểu. Cô bèn ngoan ngoãn ngậm miệng uống sữa, nhưng nụ cười bên khóe môi cố thế nào cũng không dập tắt nổi.
Cô cảm nhận được tuy thái độ Cảnh Tú vẫn xa cách, nhưng so với sự lạnh lùng của mấy hôm trước cùng những lời lẽ sắc bén như dao thì bây giờ đã chuyển biến thành nắng ấm mùa xuân rồi.
Huống chi lúc Cảnh Tú cầm cốc cà phê rời đi còn phá lệ chủ động quan tâm hỏi han cô, "Chỗ bị bỏng hôm qua còn đỏ không?"
Quý Hựu Ngôn cảm giác có pháo hoa nở rộ tưng bừng cõi lòng.
"Ổn cả rồi, thuốc cậu đưa hữu hiệu lắm." Giọng điệu cô chứa đựng sự mừng rỡ không tài nào che giấu.
Khóe môi Cảnh Tú cong lên một độ cong khó lòng phát hiện, không nói gì thêm mà bỏ đi.
Lâm Duyệt chứng kiến toàn bộ diễn biến, phản ứng kinh ngạc như thể vừa mới chiêm ngưỡng mặt trời mọc ở đằng Tây. Trong lúc mình không để ý đã xảy ra chuyện gì giữa chị Quý và cô Cảnh khiến cho quan hệ của hai người bọn họ thăng tiến vượt bậc như vậy?
Cô nàng còn chưa kịp tính xem nên điều tra thế nào thì đã nghe thấy Quý Hựu Ngôn không đầu không đuôi hỏi, "Có phải sắp đến lập xuân rồi không nhỉ?"
Lâm Duyệt sững sờ đáp, "Hình như phải vài tháng nữa đấy ạ?"
Quý Hựu Ngôn chống cằm dõi theo phương hướng Cảnh Tú rời đi, nụ cười vừa dịu dàng lại vừa thâm tình. Cô nhìn Lâm Duyệt mà như đang nhìn đi đâu đâu, tâm trạng vô cùng tốt tuyên bố, "Phát em bao lì xì mừng tuổi đấy."
Lâm Duyệt không theo nổi tốc độ tư duy của cô nữa rồi.
Quý Hựu Ngôn vẫn cười toe toét, còn vuốt tóc cô nàng, khiển trách, "Kiên trì học hỏi thêm đi."
Tết đến nơi rồi mà không biết.
Đáng tiếc, Quý Hựu Ngôn còn chưa kịp thưởng thức trọn vẹn cảm giác ấm áp xuân sang Cảnh Tú mang lại thì xế chiều đã phải bay đến Nam Thành, chuẩn bị cho buổi quay quảng cáo cùng người mẫu quốc tế Chu Niệm.
Hợp đồng quảng cáo này do Ngụy Di Chân tìm về cho cô sau khi ký kết với Nhiễm Văn. Vốn dĩ cựu quản lý Uông Quân Thiền cũng đang giúp nghệ sĩ chị ta mới tiếp nhận là Chúc Hàn Anh giành lấy suất quay ấy. Bởi chuyện Quý Hựu Ngôn chấm dứt hợp đồng sớm đã khiến Uông Quân Thiền nổi giận tanh bành, bây giờ miếng ăn gần tới miệng còn mất làm Uông Quân Thiền càng điên tiết hơn. Chị ta nói bóng nói gió, chỉ chó mắng gà trên trang cá nhân, càu nhàu suốt mấy ngày, chắc hận không thể lập tức có người nào đó giúp mình share rộng rãi ra ngoài cho người ta bàn tán. Tiếc thay Ngụy Di Chân đều đã có sẵn chuẩn bị, coi như thêm tí tiếng tăm nhưng không để đến mức quá trớn.
Uông Quân Thiền không cam tâm. Trong lúc hàn huyên cùng người khác, Quý Hựu Ngôn nghe đồn rằng Uông Quân Thiền vẫn luôn nói xấu sau lưng mình.
Nếu là kiếp trước, có lẽ Quý Hựu Ngôn sẽ lựa chọn nuốt giận vào bụng, hẳn Uông Quân Thiền cũng đoán cô sẽ nín nhịn cho nên mới dám đối xử như thế với cô. Nhưng Quý Hựu Ngôn sau khi sống lại đã không còn là Quý Hựu Ngôn ngày trước, thời điểm lần thứ ba người khác nhắc đến chuyện này với mình, cô chủ động nhắn Uông Quân Thiên, làm như không biết nói, "Nghe đâu chị Uông mấy tháng nay nhàn hạ lắm, em chuẩn bị cho chị ít trò vui tiêu khiển nhé, chị Uông thấy sao?"
Uông Quân Thiền truy hỏi cô nói vậy tức là sao, nhưng Quý Hựu Ngôn cố tình tảng lờ.
Vài ngày sau, Ngụy Di Chân bảo Quý Hựu Ngôn, mấy hôm vừa qua Uông Quân Thiền lúc nào cũng hoang mang lo lắng, thăm hỏi khắp nơi để phòng ngừa.
Thêm vài hôm nữa, Uông Quân Thiền phát hiện Quý Hựu Ngôn chỉ dọa nạt suông bèn giận dữ tìm mắng Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn điềm nhiên mặc chị ta nổi cơn thịnh nộ một lúc mới thong thả hồi đáp, "Chị Uông có biết câu "chơi ở ven sông sao tránh khỏi ướt giày" không, và cả câu "oan gia nên cởi không nên thắt" nữa?"
Dứt lời, cô upload một tấm hình. Tấm hình chụp cánh cửa một phòng nghỉ khách sạn, số phòng thì chính là nơi Uông Quân Thiền đưa Chúc Hàn Anh "xã giao". Có điều chụp thì chụp thế, Quý Hựu Ngôn cũng không rõ có thật bọn họ hành sự ở căn phòng đó không, cô chỉ tìm hiểu thông tin khách sạn Ngụy Di Chân đến, còn bức ảnh thì tùy tiện thuê người chụp cho mình.
Nhưng Uông Quân Thiền có tật giật mình, dọa thôi là được rồi.
"Cô biết gì rồi?" Uông Quân Thiền bắt đầu cuống lên.
"Em không biết gì cả." Quý Hựu Ngôn không mặn không nhạt đáp, "Nhưng nếu giờ chị Uông để lộ thêm thì có khi em lại biết đấy."
Đầu bên kia Uông Quân Thiền nhập dữ liệu hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi icon ngón cái "cô được lắm".
Từ đó trở đi, Uông Quân Thiền an tĩnh như gà.
Khi Quý Hựu Ngôn kể lại chuyện này cho Lâm Duyệt, Lâm Duyệt liền nở nụ cười hãnh diện, Quý Hựu Ngôn cười theo cô nàng, dù cười song mũi lại hơi cay.
Giá như đời trước mình có thể kiên cường mạnh mẽ như vậy thì thật tốt biết bao? Bây giờ cô có Đào Hành Nhược cùng Ngụy Di Chân làm chỗ dựa, không còn phải kẻ thấp kém không nơi nương tựa như xưa nữa. Tiếc thay năm đó vì ngu ngốc, lúc cần kiêu hãnh không kiêu hãnh, cần tự tin lại tự ti nên mới để Uông Quân Thiền ràng buộc khắp mọi nơi.
Cuộc đời vốn không tồn tại chữ "nếu", cho nên đời trước mới kết thúc trong tiếc hận. Quý Hựu Ngôn quá đỗi may mắn khi được ban thêm một cơ hội để sửa chữa.
Buổi chiều, trong phòng thay đồ, Quý Hựu Ngôn và Chu Niệm ngồi song song để thợ trang điểm chỉnh tóc, tán gẫu câu được câu mất. Lúc Chu Niệm đi chụp hình, Quý Hựu Ngôn tựa lưng vào ghế nhắm mắt tĩnh dưỡng còn Lâm Duyệt cúi đầu nghịch điện thoại.
Không lâu sau đó, Lâm Duyệt bỗng dưng nhỏ giọng hỏi, "Chị, chị ngủ chưa?"
Quý Hựu Ngôn không mở mắt, miễn cưỡng đáp lời, "Ngủ rồi."
Lâm Duyệt bật cười, thì thầm nói, "Vậy chị mở mắt ra một tí đi."
Quý Hựu Ngôn đã quen với kiểu trao đổi ngầm thế này, ắt hẳn Lâm Duyệt muốn kể chuyện bí mật không tiện để nhiều người biết với mình. Quả nhiên khi cô mở mắt đã thấy Lâm Duyệt đưa điện thoại tới trước mặt, trên màn hình soạn một dòng chữ: "Ban nãy em tám bên nhóm công việc, hình như chiều nay cô Cảnh tranh cãi với một thí sinh, lửa giận bừng bừng hay sao ấy."
Quý Hựu Ngôn nhíu mày, thắc mắc, "Tại sao? Với ai?" Theo trực giác của cô, không phải Chương Vi Dã thì cũng là Trần Thư. Ngay hôm đầu luyện tập khi cô hỏi Cảnh Tú rằng hai người này có đem lại phiền toái hay không, Cảnh Tú đã trả lời là có.
Lòng đầy ắp ân hận, biết vậy cô không nên để mặc Cảnh Tú nhận lấy cả hai người bọn họ.
Lâm Duyệt lắc đầu đáp, "Em không biết, trong đó không kể chi tiết ra, hết chuyện thì đổi sang đề tài khác rồi."
Quý Hựu Ngôn không an tâm nổi, "Đưa chị điện thoại của chị đi."
Cô nhận lấy chiếc di động Lâm Duyệt đưa, mở WeChat nhắn cho Diêu Tiêu, hỏi Diêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì, qua mấy phút Diêu Tiêu mới dè dặt hồi đáp, "Không có gì đâu, chỉ là có người không giữ thái độ nghiêm túc nên cô Cảnh nhắc nhở mấy câu." Hiển nhiên họ không muốn vấn đề trở nên rắc rối hơn.
Quý Hựu Ngôn không hỏi thêm, vừa mở sang khung Wechat với người khác thì bên phía quay hình đã gọi Quý Hựu Ngôn thông báo chuẩn bị sẵn sàng, Quý Hựu Ngôn không thể làm gì khác ngoài tạm thời gác lại việc này.
Buổi quay hình kết thúc vào chạng vạng, Quý Hựu Ngôn hận không thể mua liền vé máy bay để trở về, nhưng sáng hôm sau còn mấy pose phải chụp nên tránh không khỏi việc ở lại thêm một tối.
Buổi tối phía thương hiệu tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, Ngụy Di Chân cố tình lộ diện, tổng giám đốc đại diện tại Trung Quốc cũng đích thân tham dự, còn có cả những nhân vật lão làng trong giới thời trang. Quý Hựu Ngôn đáng lẽ phải bám theo Ngụy Di Chân đi chào hỏi mọi người, mượn cơ hội gây dựng mối quan hệ với bọn họ, thế nhưng cô đã hơi mất tập trung.
Bởi vì tin nhắn dò hỏi qua Wechat cô gửi Nguyễn Ninh Vi đến giờ vẫn chưa được phản hồi.
Cô hiểu có lẽ nguyên nhân là do hiện tại Nguyễn Ninh Vi không có thời gian kiểm tra điện thoại. Mặc dù chương trình đối ngoại thông báo mô hình khép kín, song thực tế thì khi khâu dàn dựng và thu hình xong xuôi thì các thí sinh vẫn được phép sử dụng thiết bị thông tấn.
Vất vả lắm mới qua được cửa ải bữa tiệc, Ngụy Di Chân nhận ra tâm trạng Quý Hựu Ngôn không tốt, cho rằng cô thấm mệt nên chỉ dặn dò vài câu xong bỏ qua. Quý Hựu Ngôn cùng Lâm Duyệt về khách sạn, dọc đường rốt cuộc cũng nhận được hồi âm từ Nguyễn Ninh Vi.
Nguyễn Ninh Vi giải thích, "Giữa cô Cảnh với Chương Vi Dã nảy sinh ít chuyện không vui, nhưng người sáng suốt đều nhận ra vấn đề hoàn toàn nằm ở Chương Vi Dã."
"Chương Vi Dã cũng giống em, tham gia chương trình nhờ cửa sau ạ?" Nguyễn Ninh Vi hỏi thẳng.
"Ừ." Quý Hựu Ngôn cũng không định che giấu.
"Thật ra trong lòng đám thí sinh bọn em đều suy đoán được ít nhiều, bởi vì thái độ cậu ta cực kỳ hung hăng, kiểu như sợ người ta còn không biết ấy. Mấy hôm nay cậu ta toàn vắng mặt trong giờ lên lớp, thời điểm trả bài tiểu phẩm cũng làm vô cùng qua loa. Lúc nhận kịch bản thứ hai cậu ta còn đòi đổi, Triệu Tịnh đồng diễn tranh luận với cậu ta mà tức đến phát khóc. Hôm nay khi dàn dựng tiết mục, cậu ta lại đòi sửa kịch bản để cho mình thêm đất diễn, gần như định xóa hết toàn bộ cảnh của Triệu Tịnh, Triệu Tịnh chịu không nổi nữa mới tìm cô Cảnh báo cáo."
"Sau đó cô Cảnh nổi giận à?" Quý Hựu Ngôn cảm thấy Cảnh Tú sẽ không phải người không khống chế được cảm xúc.
Quả nhiên Nguyễn Ninh Vi kể tiếp, "Không đâu, thật ra cô Cảnh cũng không đến mức giận dữ, mọi người tam sao thất bản làm quá lên thôi. Cô Cảnh vẫn giữ thể diện cho Chương Vi Dã. Trong khóa học hình thể, chị ấy cố tình gọi Chương Vi Dã ra ngoài chứ không nói chuyện trước mặt mọi người. Không lâu sau ai cũng thấy cô Cảnh trở về với gương mặt lạnh băng, còn Chương Vi Dã lẽo đẽo theo sau cùng vẻ hậm hực."
"Cô Cảnh vào trước, lúc Chương Vi Dã sắp sửa vào thì cô Cảnh kêu cậu ta đứng lại."
Lúc đó Cảnh Tú lạnh lùng bảo Chương Vi Dã dừng chân, vỗ tay một cái để mọi người tập trung lại. Sau đấy cô nhìn lướt qua gương mặt từng người, giọng điệu lãnh đạm, "Tuy quyền lựa chọn học viên thuộc về giáo viên hướng dẫn chứ không hỏi qua ý kiến của các em, nhưng bây giờ tôi hỏi mọi người, các em muốn theo tôi hay hy vọng có thể chọn giáo viên hướng dẫn khác các em mến mộ hơn? Nếu có thì bây giờ nói tôi biết vẫn kịp."
Bên dưới im lặng như tờ, không ai dám ho he. Có người thẳng thắn, "Không có ạ, lúc biết tin cô Cảnh chọn em, em sung sướиɠ tới mức không ngủ nổi."
"Em cũng vậy..." Nhiều người phụ họa.
Cảnh Tú cười nhẹ, vững vàng nói, "Tốt lắm, tôi đã hỏi mọi người, nếu không ai có ý kiến gì thì coi như sự lựa chọn này hài lòng cả đôi bên. Tôi cảm ơn sự tín nhiệm của các em, nhất định tôi sẽ hỗ trợ mọi người với toàn bộ khả năng của mình. Tôi không có quy tắc đặc biệt nào, duy chỉ một điều tôi muốn các em nhớ kỹ."
"Nếu ngồi ở phòng học này, nhận tôi làm giáo viên hướng dẫn thì lúc chuẩn bị cho cuộc so tài phải nghe theo chỉ đạo của tôi, phục tùng theo sự sắp xếp của tôi, mặc kệ trước đây các em từng như thế nào hay lí lịch đẹp đẽ đến đâu." Hai chữ "lí lịch" được cô nhấn nhá rõ ràng.
"Là vậy đấy, em có nghe rõ không? Có muốn bước qua cánh cửa này hay không?" Cô xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chương Vi Dã.
Chương Vi Dã đứng bên ngoài, tiến không được mà lùi cũng không xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Tiến vào thì chẳng khác nào dâng má lên cho Cảnh Tú tát, mà lùi ra thì lại không dám chắc thái độ người chống lưng Tôn Đình dành cho Cảnh Tú hay lá bài chủ Cảnh Tú nắm trên tay.
Dù sao lúc phân cấp Cảnh Tú rõ ràng đã làm mình mất mặt, thế mà Tôn Đình cũng chỉ an ủi bảo rằng có thể bên kia chưa có báo trước Cảnh Tú, có gì để ông ta nói chuyện với người ta.
Hiện tại thì bên cạnh Tôn Đình không thiếu gì người, cô nàng chán nản mới quyết định từ bỏ làm một con hoàng yến an nhàn, nũng nịu xin ông ta bỏ ra cho mình ít tài nguyên để chuẩn bị sẵn sàng khi nào bị ruồng rẫy còn có đường lui. Nếu bây giờ mà lùi khỏi căn phòng này thì cơ hội vất vả lắm mới giành về được coi như uổng phí.
Sau một hồi cân nhắc, Chương Vi Dã quyết định nhịn, cắn răng mỉm cười tiến một bước, "Cô Cảnh nói thế nào thì chính là thế nấy, em sai rồi, do em mà có lẽ mọi người có chút hiểu nhầm."
Cảnh Tú cười lạnh một tiếng, thờ ơ đáp, "Vậy tôi cũng mong chờ biểu hiện sắp tới của em."
Nhiều người ắt không tránh khỏi thị phi, huống chi trong tình huống bản chất tất cả đều là đối thủ cạnh tranh tại mọi hoàn cảnh. Mấy ngày qua Cảnh Tú luôn đau đáu kế hoạch chấn chỉnh bầu không khí, trùng hợp đúng lúc Chương Vi Dã tự giẫm chân vào bãi mìn.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, xem như Chương Vi Dã thật sự hóa thân tròn vai một con gà. Chỉ khác ở chỗ không bị gϊếŧ thôi.
Nguyễn Ninh Vi thuật lại chi tiết câu chuyện cho Quý Hựu Ngôn xong còn chu đáo động viên cô, "Chị Quý đừng lo, ban nãy lúc mới nhận di động em cũng có hỏi thăm cô Cảnh, có vẻ tâm trạng cô Cảnh không hề bị ảnh hưởng đâu, còn gửi lại cho em một icon hoạt bát dữ dội lắm."
Quý Hựu Ngôn nhất thời cảnh giác, "Em có cả WeChat của cô Cảnh cơ à?" Đến mình còn không có!
Nguyễn Ninh Vi thành thật đáp, "Do tổng giám đốc Đào bảo em add đó."
Quý Hựu Ngôn gửi icon mặt cười. Cười không nổi!
Nguyễn Ninh Vi cười to, chế nhạo cô, "Chị Quý à, vị chua xuyên thấu qua cả màn hình rồi này." Nhập dữ liệu hồi lâu mới thấy gửi, "Em đã có đối tượng rồi, chị an tâm đi."
Quý Hựu Ngôn mạnh miệng, "Có gì đâu mà không an tâm, chị chỉ ngạc nhiên vì cô Cảnh lại add WeChat của thí sinh mà thôi."
Cô luôn cảm giác mối quan hệ giữa Nguyễn Ninh Vi và Cảnh Tú không bình thường. Đời trước cô không hề phát hiện hai người bọn họ có qua lại quen biết, nhưng sau khi sống lại, cô còn chứng kiến Nguyễn Ninh Vi gặp mặt rồi trò chuyện với Cảnh Tú, thêm cả việc hiện tại Cảnh Tú chịu add WeChat Nguyễn Ninh Vi, xem chừng hai người bọn họ thực sự có chút đặc biệt?
Quý Hựu Ngôn chưa thể nghĩ ngay ra được nguyên nhân nên tạm thời gác mối nghi hoặc này xuống. Lâm Duyệt quan tâm hỏi cô đầu đuôi sự tình, Quý Hựu Ngôn bèn tóm tắt lại kể cho cô nàng nghe.
Lâm Duyệt một lòng hướng về Quý Hựu Ngôn, phản ứng đầu tiên khi nghe xong là: "Ôi, cái loại người hệ chống lưng như thế này khó xử lý lắm, may mà cô ta không phân đến nhóm của chị đấy."
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, bỗng dưng như minh bạch chân lý, vỡ lẽ sự khác thường khi ấy của Cảnh Tú.
Lâm Duyệt nói không sai, người như Chương Vi Dã mà vào đội cô thì chỉ tổ vướng tay vướng chân. Bênh cô nàng thì phá hoại tính công bằng, để lộ ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô; mà không che chở thì phía Tôn Định có thể sẽ truy cứu, cho rằng cô không nể mặt ông ta, mà kệ mặc thì cô nàng lại đi ngáng chân mọi người.
Ai cũng hiểu rõ bản chất vấn đề, thế nên khi ấy Lương Trấn và Tô Lập Hàng không ngăn cản Cảnh Tú, cân nhắc một hồi sẽ luận được - có những ơn nghĩa không dễ trao đổi, dễ dàng khiến cho cả đôi bên đều không còn đường lui.
Cảnh Tú không thể không biết.
Lúc xem lại đoạn ghi hình cô thấy Cảnh Tú sử dụng ngôn từ sắc bén, xử sự công minh, chỉ cho rằng Cảnh Tú không muốn tình trạng mất cân bằng xuất hiện. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Cảnh Tú chỉ không muốn cô rơi vào cảnh bế tắc.
Dù sao... theo trình tự thì cô là người lựa chọn cuối cùng, khả năng cao hoặc Chương Vi Dã hoặc Trần Thư sẽ rơi vào tay cô.
Nếu là mấy ngày trước thì Quý Hựu Ngôn sẽ không dám suy đoán theo hướng đa tình như vậy. Nhưng sau hai hôm chứng kiến thái độ Cảnh Tú dịu xuống, Quý Hựu Ngôn cơ hồ cảm thấy đây chính là chân tướng.
Cô kìm lòng chẳng đậu bật cười nhẹ, dọa Lâm Duyệt giật mình, "Chị cười gì vậy?"
Quý Hựu Ngôn liếʍ môi, "Không có gì, chị chỉ thấy hạnh phúc thôi."
Cô ép không nổi niềm vui sướиɠ xen lẫn kích động trong lòng, mở khung chat với Diêu Tiêu ra, thẳng thắn, "Hỏi cô Cảnh giùm chị là chị có thể add Wechat cậu ấy không?"
Diêu Tiêu rep một chuỗi "......" Ngay sau đó là một chữ "OK".
Quý Hựu Ngôn cắn môi kiên nhẫn chờ đợi. Âm thanh lọt vào tai là tiếng ồn ào đến từ những phương tiện di chuyển nườm nượp ngược xuôi, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trước mặt, cảm giác tiếng đập rộn ràng dồn dập của trái tim rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sao có thể giống thiếu nữ lần đầu biết yêu hồi hộp chờ đợi đối phương hồi đáp sau lời tỏ tình vậy chứ. Quý Hựu Ngôn đặt tay trước ngực, thầm cảm thấy buồn cười.
May mà trước khi nhịp đập trái tim càng trở nên kỳ quái, Diêu Tiêu cũng chịu gửi cho cô một bức ảnh chụp mã QR. Quý Hựu Ngôn mở cờ trong bụng, lập tức gửi Diêu Tiêu mấy cái sticker hôn tới tấp.
Cô chỉ sợ Cảnh Tú thay lòng đổi dạ, nhanh tay lưu ảnh về, sau đó mới đi quét mã.
Cơ hồ chỉ một giây sau, Cảnh Tú liền đồng ý yêu cầu kết bạn.
Quý Hựu Ngôn không nhịn được bắt đầu phỏng đoán, rằng liệu có phải Cảnh Tú cũng đang chờ hay không? Cô ngắm nhìn hai chữ "Cảnh Tú" nằm bên trái màn hình, khóe môi càng trở nên cong hơn. Còn đang định gửi tin cho Cảnh Tú thì chợt nhận ra bên kia cũng hiện lên thông báo đối phương nhập dữ liệu.
Thế nên cô dừng động tác lại, chờ đón tin nhắn đến từ Cảnh Tú.
Nhưng thông báo "đang nhập dữ liệu" đầu bên kia cũng ngừng theo, như thể Cảnh Tú cũng chờ cô gửi tin nhắn trước vậy. Quý Hựu Ngôn bật cười, ngón tay vừa động thì trạng thái nhập dữ liệu của Cảnh Tú lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Lần thứ hai Quý Hựu Ngôn khựng lại, rốt cuộc Cảnh Tú cũng gửi ba chữ: "Tôi không sao."
Rõ ràng chỉ là ba chữ giản đơn song khiến Quý Hựu Ngôn thấy ý nghĩa như đoạn văn vạn chữ. Cảnh Tú biết mình lo cho cậu ấy, Cảnh Tú đang trấn an mình. Cách lý giải ấy khiến cõi lòng Quý Hựu Ngôn vừa ngọt vừa đắng.
"Tức giận vì loại người đó không đáng, lần sau tôi giúp cậu dạy dỗ người ta." Cô cố gắng tỏ ra dí dỏm.
Cảnh Tú vừa tắm xong liền nhận được điện thoại từ Diêu Tiêu, trên mình chỉ quấn mỗi khăn tắm mà đã ngồi cầm di động đợi lời mời kết bạn của Quý Hựu Ngôn. Cô gần như trần chuồng, lạnh tới mức má bắt đầu cứng nhắc, nhìn lời hồi đáp Quý Hựu Ngôn gửi đến, ánh mắt dần dà trở nên vô cùng dịu dàng.
"Không cần phiền phức thế, tôi nhìn việc không nhìn người." Cảnh Tú rắn rỏi khước từ.
Quý Hựu Ngôn không nhụt chí, cong môi tiếp tục nhắn tin, muốn tán gẫu thêm để tranh thủ cơ hội mãi mới chớp được này.
Tiếc thay tay cô lạnh cứng thành thử liên tục đánh sai chữ, không tránh khỏi phải xóa đi sửa lại. Kết quả tin còn chưa soạn xong, Cảnh Tú đã gửi tới một câu: "Tôi đi nghỉ ngơi đây."
Động tác của Quý Hựu Ngôn dừng lại. Cô nhìn con số mười một bên góc phải màn hình, xóa bỏ hết đoạn tin chuẩn bị nãy giờ, đổi thành: "Ừ, ngủ ngon nhé."
Đợi hồi lâu, tận khi bước xuống xe, Cảnh Tú vẫn chưa đáp lại tin nhắn chúc ngủ ngon của cô.
Trở về phòng khách sạn, khi Quý Hựu Ngôn mở lại khung chat một lần nữa thì mới mừng rỡ nhận ra Cảnh Tú vừa trả lời: "Ngủ ngon."
Trung gian cách khoảng mười mấy phút! Sao bảo đi ngủ? Quý Hựu Ngôn vừa vui vẻ lại vừa bất an, liệu có phải Cảnh Tú không muốn tiếp tục hàn huyên với mình nên mới lấy lý do nghỉ ngơi hay không? Nhưng cô nhanh chóng tự trấn an bản thân, dù Cảnh Tú thật sự không muốn để ý đến mình thì chuyện đối phương chấp nhận tìm cớ để kết thúc cuộc trò chuyện cũng đã là một hình thức tiến bộ rồi.
Quý Hựu Ngôn mở sách điện tử đọc trước khi đi ngủ như thường lệ, hài lòng tự nhủ: Thành Rome đâu được dựng xây trong một ngày, mình không thể quá mức tham lam.
*
Quay quảng cáo xong, buổi trưa Quý Hựu Ngôn lập tức lên máy bay trở về Lăng Châu, vội vàng gia nhập cùng các giáo viên hướng dẫn khác tiến hành kiểm tra tổng duyệt tiết mục thứ hai của các thí sinh.
Thời điểm Quý Hựu Ngôn đến nơi, mọi người vẫn còn chưa bắt đầu, các giáo viên hướng dẫn ngồi trên ghế, đạo diễn cùng người quay hình đang trao đổi bàn luận vị trí góc quay.
"Tôi còn tưởng cô không định chạy về đấy." Quý Hựu Ngôn vừa bước vào, Tô Lập Hàng đã lên tiếng
chào hỏi.
Quý Hựu Ngôn bật cười, thuận miệng ứng đối anh ta, "Không về để anh chớp lấy cơ hội bắt nạt học viên của tôi sao?" Cô không chờ đợi được mà lập tức tìm kiếm bóng dáng Cảnh Tú, thế nhưng Cảnh Tú chỉ cúi đầu đọc kịch bản, căn bản không thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần.
Vị trí bên cạnh Cảnh Tú đã bị Lương Trấn cướp rồi.
Tô Lập Hàng còn đang bận giả vờ bất mãn, "Cô lại coi tôi là hạng người như thế ư?"
Quý Hựu Ngôn hơi thất vọng, muốn thu hút sự chú ý của Cảnh Tú. Vậy nên cô đứng nguyên tại chỗ, kéo Cảnh Tú theo vào chủ đề cuộc đối thoại, "Tôi cảm thấy anh chính là người như vậy đấy, cô Cảnh thấy có đúng không?"
Lúc này Cảnh Tú mới chịu ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cô với Tô Lập Hàng, lạnh nhạt đáp, "Tôi không để ý nên không biết cậu với thầy Tô đang bàn vấn đề gì."
Tô Lập Hàng rét run người, lần thứ hai cảm giác Cảnh Tú hình như không thích mình lắm thì phải!
Điều Quý Hựu Ngôn quan tâm thì không giống anh ta, cô nhíu mày, nhạy cảm phát giác, "Cô Cảnh bị cảm ư?" Thanh âm Cảnh Tú hình như hơi nặng giọng mũi, trầm thấp hơn so với bình thường.
Cảnh Tú ngẩn người một chút mới đáp, "Ừ, có hơi hơi." Hôm qua nán lại quá lâu, lúc hắt xì hơi thì cô đã dự liệu được. Tuy nhiên chỉ mới đau nhức cổ họng với một chút ngạt mũi, đến Diêu Tiêu còn không phát hiện ra.
"Cậu uống thuốc chưa? Chỗ tôi cũng có chuẩn bị sẵn thuốc cảm đấy..." Quý Hựu Ngôn sốt sắng hỏi han.
"Tất cả mọi người đã đông đủ hết chưa? Sắp sửa bắt đầu đó." Tiếng Trần Đức Sinh đột nhiên vang vọng.
Cảnh Tú thờ ơ đáp một tiếng "Vâng" xong nói sang chuyện khác, "Bắt đầu thôi."
Quý Hựu Ngôn mà đứng yên sẽ khiến người khác để ý nên không thể làm gì khác ngoài chịu đựng không nhiều lời, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Lập Hàng.
Hiện tại còn cách ngày thu hình chính thức hai ngày. Bởi vì mỗi phần biểu diễn chỉ dài mấy phút cho nên các học viên đều đã đặc biệt chú trọng vào các tiết thanh nhạc và hình thể, hôm qua mới bắt đầu cùng bạn diễn cầm kịch bản sửa gì thì sửa, buổi sáng tập luyện đến giữa trưa, buổi chiều kéo nhau đi diễn tập kèm hóa trang.
Thời gian cấp bách, việc có chuẩn bị tốt hay không cũng sẽ góp phần quan trọng thể hiện năng lực của từng thí sinh, đồng thời bại lộ những điểm yếu của riêng mỗi người.
Xuyên suốt tất cả các tiết mục được thể hiện hôm nay, ít tiết mục nào khiến các giáo viên hướng dẫn cảm thấy thực sự hài lòng, bao gồm cả phần trình diễn cả các thí sinh đạt thứ hạng cao nhất trước đó. Trong đấy sự chênh lệch của Nguyễn Ninh Vi là rõ rệt nhất.
Bạn diễn của Nguyễn Ninh Vi là nam thí sinh hạng A tên Lư Mân. Lư Mân yêu thích màn trình diễn của Nguyễn Ninh Vi ở vòng một nên từ chối kết hợp với các thí sinh hạng A khác, chủ động lựa chọn Nguyễn Ninh Vi. Thế nhưng Nguyễn Ninh Vi đã khiến Lư Mân thất vọng.
Trong buổi diễn tập, Lư Mân như đang phối hợp diễn cùng một người máy vô cảm xúc, Nguyễn Ninh Vi hoàn toàn không nhập được vào vai, ánh mắt không có cảm xúc, lời thoại thì như đọc sách, dẫn đến hậu quả Lư Mân cũng không thể phát huy khả năng tương xứng với thứ hạng.
Lương Trấn và Tô Lập Hàng đều vô cùng kinh ngạc, không tài nào hiểu nổi sao Nguyễn Ninh Vi lại cách biệt khủng khϊếp so với lần trước như thế. Bọn họ thầm oán chẳng lẽ đúng như những gì Cảnh Tú bình luận, từng diễn rồi thì có thể diễn, còn nếu chưa từng diễn thì coi như bất khả thi?
Nhưng lần này Cảnh Tú lại không hề có phản ứng nào gay gắt, cô chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên, cau mày nói, "Ninh Vi, hôm qua tôi đã xem em một mình luyện tập rồi, khi đó biểu hiện của em không phải như thế này." Hơn nữa những giáo viên bộ môn đều đánh giá cô nàng rất tốt, làm sao cô nàng có thể diễn tệ tới cái mức độ này được.
Sắc mặt Nguyễn Ninh Vi tái nhợt, tràn ngập xấu hổ và áy náy với Lư Mân, "Xin lỗi, liên tụy tới cậu rồi." Cô nàng nhìn giáo viên hướng dẫn, môi hơi động đậy rồi lại cúi thấp đầu, không còn lời nào đáp lại sự phê bình và bất ngờ đến từ bọn họ.
Cảnh Tú siết bút máy, đánh một dấu chấm hỏi thật to vào tờ kịch bản của Nguyễn Ninh Vi.
Quý Hựu Ngôn căng thẳng trong lòng, trực giác mách bảo đây chính là thứ Đào Hành Nhược đã nhờ cậy mình hỗ trợ giải quyết - nút thắt trong khả năng diễn xuất của Nguyễn Ninh Vi.
Buổi diễn kết thúc, mỗi giáo viên hướng dẫn đều cần có đôi câu tổng kết dành cho các thí sinh.
Lúc tới phiên Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn hồi tưởng lại dáng vẻ hiếu thắng cùng chí tiến thủ không hề che giấu mà các học viên thể hiện trên sân khấu, quyết định đả thông tư tưởng cho bọn họ, "Liên quan đến vấn đề diễn xuất thì ban nãy cô Cảnh, thầy Lương và thầy Tô đều đã đề cập rất nhiều rồi. Cô sẽ thay đổi một chút vậy. Sau này tất cả những màn biểu diễn không thể tiếp tục duy trì phong cách kịch một vai như vòng đầu tiên nữa."
"Cô hy vọng các em hiểu rằng khi các em cùng bạn diễn của mình đứng chung một sân khấu, đóng chung một vở kịch thì lúc này hai người không chỉ là đối thủ cạnh tranh trong cuộc tranh tài này mà còn là đối tác kết hợp cùng đạt được mục đích. Thay đổi góc nhìn đi, đừng tập trung nghĩ mình phải thể hiện xuất sắc hơn, phải thu hút khán giả hơn bạn diễn của mình, mà hãy nghĩ mình phải biểu diễn thật đặc sắc, đặc sắc đến mức có thể kéo theo cả bạn diễn của mình biểu diễn càng xuất sắc hơn. Quên đi tư lợi cá nhân thì mới tăng thêm khả năng cùng nhau thắng lợi."
"Màn trình diễn tuyệt vời nhất chính là thành tựu do hai người cùng tạo dựng nên."
Thời điểm bật thốt câu nói này, Quý Hựu Ngôn mới giật mình nhận ra đây là lời năm ấy Cảnh Tú từng nói cô nghe.
Câu nói này thực ra còn một nửa phía sau nữa.
Khi ấy cô bù đắp ngày kỷ niệm cho Cảnh Tú, không để ý đến sự phản đối của Uông Quần Thiền, điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi để theo Cảnh Tú trốn tới biệt thự nghỉ dưỡng khá lâu. Một hôm hai người rủ nhau vào phòng chiếu bóng xem phim, là một bộ phim điện ảnh nước ngoài theo chủ đề đồng tính luyến ái, điểm đánh giá rất cao, tình tiết cũng cực kỳ hấp dẫn, diễn xuất diễn viên càng không có gì đáng chê. Sau khi bộ phim này công chiếu, hai nữ diễn viên đều được đưa vào danh sách đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất, đáng tiếc không ai trong số họ giành được giải. Dù sao thì đây cũng là một trong những bộ phim nhựa tuyệt vời nhất.
Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú mỗi người thích một nữ chính trong bộ phim, còn tranh luận xem rốt cuộc người nào diễn hay hơn nhưng cuối cùng chẳng ai thuyết phục được ai. Rốt cuộc Cảnh Tú cũng thỏa hiệp kết luận, "Được rồi, ai cũng hay cả, cuộc tranh luận này chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao thì màn trình diễn hay nhất chính là thành tựu do hai người cùng nhau tạo dựng nên."
Khi ấy bộ phim trùng hợp chuyển cảnh, đổi sang phân đoạn nóng bỏng mắt. Hiệu quả dàn âm thanh chất lượng cao mang lại là từng tiếng thở dốc chân thực đầy quyến rũ. Tâm tư Quý Hựu Ngôn sớm đã không còn đặt ở vấn đề ai diễn tốt hơn. Cô kéo Cảnh Tú vào l*иg ngực, dán sát bên lỗ tai đối phương thì thầm, "Trình diễn được cảnh giường chiếu hay cũng chính là thành tựu hai người cùng nhau tạo dựng nên đấy."
Sau đó chẳng còn ai để ý xem bộ phim tiếp diễn như thế nào. Rất lâu sau khi phim hết, Quý Hựu Ngôn nghỉ ngơi chốc lát lại dính lấy Cảnh Tú, đùa giỡn với cô, "Cảm ơn thành tựu của cô giáo Cảnh."
Cảnh Tú khẽ hừ một tiếng, cũng động thủ, không cam tâm yếu thế đáp lễ, "Thành tựu của chung thôi."
Nghĩ tới đây, Quý Hựu Ngôn bỗng dưng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Theo bản năng cô quay đầu nhìn Cảnh Tú, không ngờ vừa hay Cảnh Tú cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Cảnh Tú liền lạnh mặt rời tầm nhìn đi hướng khác, đưa tay lên nghịch những lọn tóc bên tai.
Quý Hựu Ngôn nhạy bén phát hiện lỗ tai Cảnh Tú đã ửng đỏ rồi, thực sự đáng yêu.
Quý Hựu Ngôn ngắm Cảnh Tú, không khỏi nở nụ cười rạng rỡ. A Tú... hẳn vẫn còn nhớ chuyện xưa rồi.
*
Đoạn bình luận chấm dứt, mỗi giáo viên hướng dẫn đưa học viên của mình trở lại, động viên, chỉnh đốn sĩ khí.
Trong bữa tối, Quý Hựu Ngôn không trông thấy Cảnh Tú, hỏi ra mới biết Cảnh Tú đi dùng bữa cùng các học viên. Nghe Trần Đức Sinh kể, Cảnh Tú dự định giữa bữa ăn sẽ tranh thủ bầu không khí thoải mái để tâm sự với các bọn họ.
Tô Lập Hàng mặc cảm mình không chuyên nghiệp bằng Cảnh Tú, Lương Trấn thì bĩu môi không ý kiến, riêng Quý Hựu Ngôn còn bận đau lòng. Cảnh Tú dính cảm, khả năng cổ họng vẫn đau mà lại định sử dụng nhiều vậy. Quả thực họa vô đơn chí.
Cơm nước xong xuôi trở về phòng còn chưa thấy Cảnh Tú đâu. Cô tới thư phòng đọc kịch bản, nhớ về phần biểu diễn của các thí sinh lúc diễn thử kèm hóa trang, xem qua lại những ý kiến và dấu đánh trong kịch bản, chuẩn bị chiến lược rèn giũa cho mỗi cá nhân ngày mai. Cân nhắc ổn thỏa mà Cảnh Tú vẫn chưa về, Quý Hựu Ngôn không thể làm gì khác ngoài về phòng tắm rửa.
Chờ cô sạch sẽ từ đầu chí cuối đổi sang quần áo ngủ rồi mở cửa phòng mới phát hiện phòng khách thấp thoáng ánh đèn và có tiếng động.
Không biết Cảnh Tú quay về từ lúc nào, cô đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon xem máy chiếu.
Nghe thấy âm thanh, Cảnh Tú liếc mắt nhìn cô, hạ thấp âm lượng xuống, hỏi, "Làm phiền đến cậu à?" Cô đang xem tư liệu liên quan đến những bộ phim các học viên của mình từng diễn.
Quý Hựu Ngôn nhận ra giọng Cảnh Tú khàn hơn hẳn so với hồi chiều, mặc dù có chút gợi cảm nhưng giờ khắc này cô không có tâm trạng thưởng thức, "Không đâu, tôi cố tình ngó ra xem cậu đã về chưa."
Cảnh Tú nhìn cô, không đáp. Dưới ánh sáng tờ mờ, đôi mắt của cô lại rạng rỡ bất ngờ tựa như dòng suối phản quang lay động.
Cổ họng Quý Hựu Ngôn giần giật. Cô quay ngược về phòng mở ngăn kéo đựng thuốc, sau đó cầm một chiếc hộp hình trụ nhỏ rảo bước ra ngoài.
"Tôi dám cá cậu chưa chịu uống thuốc đâu." Quý Hựu Ngôn nói chắc như đinh đóng cột.
Đến đoạn này có lẽ nhiều người không tin được rằng rõ ràng trên màn ảnh điềm tĩnh thản nhiên, đôi khi còn tạo áp lực khủng khϊếp như Cảnh Tú lại có thể khóc lóc nức nở đến mức đất trời mông lung chỉ vì thuốc đắng dã tật.
Tia sáng phát ra từ máy chiếu quá mờ nên Cảnh Tú thành công che giấu vẻ ngại ngùng của mình. Cô vuốt ve điều khiển từ xa, thong dong đáp, "Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết mà thôi."
Quý Hựu Ngôn nhìn cô né tránh, đáy mắt toát lên vẻ yêu thương, quyết định không chọc thủng vỏ bọc của đối phương. Cô ngồi xuống bên Cảnh Tú, đưa hộp thuốc ra, "Đây là viên C sủi, không đắng, chua chua ngọt ngọt dễ uống lắm. Hồi trước lúc dính cảm tôi uống thử rồi, hiệu nghiệm ngoài mong đợi." Ngữ khí của cô dịu dàng như thể đang dỗ trẻ nhỏ.
Cảnh Tú cụp mắt nhìn chiếc hộp Quý Hựu Ngôn đưa tới, cõi lòng bắt đầu lung lay.
"Vậy cảm ơn cậu." Trước vẻ mong đợi của Quý Hựu Ngôn, cuối cùng Cảnh Tú cũng chịu duỗi tay nhận lấy.
Quý Hựu Ngôn chỉ mới dám an tâm phân nửa, dù sao thái độ Cảnh Tú cũng đã hòa hoãn hơn nhiều. Cô nở nụ cười rạng rỡ, tận dụng mọi thời cơ, "Trong phòng tôi còn ấm nước mới đun, để tôi đi pha cậu một tách nhé?"
"Không cần." Cảnh Tú cự tuyệt. Từ chối xong, tầm mắt cô quay về với màn hình chiếu, im lặng hai giây mới bổ sung lời giải thích, "Hiện tại bụng tôi đang đầy, không uống nổi."
Mới giây trước Quý Hựu Ngôn còn buồn bã vì cô khước từ dứt khoát như búa đóng đinh, ngay giây sau liền vui sướиɠ trong lòng vì lời giải đáp của đối phương.
Cô nhìn chằm chằm Cảnh Tú không chớp mắt, phảng phất đằng sau hàng mi kia có thể thấy được dòng chảy ấm áp ẩn giấu dưới lớp băng giá lạnh. Quý Hựu Ngôn nhẫn nhịn ngọt ngào tràn lan khắp trái tim, cảm thấy mọi sự đang chuyển biến rất tốt, "Không sao, đợi chốc cậu thoải mái hơn thì uống cũng được. À phải rồi, tôi có viên tiêu hóa đấy, cậu muốn không?"
Cảnh Tú đổi sang video kế tiếp, ra chiều lạnh nhạt đáp, "Không cần đâu, tôi không muốn, ngồi nghỉ một lát là được rồi."
Quý Hựu Ngôn cũng không định miễn cưỡng cô, theo Cảnh Tú nhìn trân trân màn hình chiếu một lúc lại đổi chủ đề, "Cậu đang xem đoạn trích diễn trước đây của các học viên à?"
"Ừ."
"Tôi có thể xem cùng không?" Quý Hựu Ngôn dè dặt trưng cầu dân ý. Cô muốn được ở bên Cảnh Tú thêm một chút, dù không trao đổi gì với nhau cũng không thành vấn đề.
Khóe môi Cảnh Tú nâng lên một độ cong không dễ phát hiện. Cô vừa nhìn màn hình chiếu, vừa nhàn nhạt trả lời Quý Hựu Ngôn, "Nửa quyền sử dụng phòng khách này thuộc về cậu mà, không gì không thể cả."
Quý Hựu Ngôn bật cười thành tiếng, "Vậy cho tôi ngồi thêm một lát." Cô hướng về phía trung tâm ghế sofa, thấy Cảnh Tú không phản ứng gì bèn dịch lại sát Cảnh Tú thêm một tẹo.
Đa số những học viên tới tham gia so tài có những nguyên nhân rõ ràng cho việc không bật lên được, nếu không phải do diễn không tốt thì chính là diễn xuất thực sự không ổn chút nào. Cứ mỗi một đoạn trích kết thúc, lông mày Cảnh Tú lại cau lại, có thể thấy cô rất chăm chú, nhưng Quý Hựu Ngôn thì cứ dần thất thần.
Giữa khoảnh khắc tranh tối tranh sáng như lớp lụa mỏng êm ái che phủ dung nhan như tuyết như ngọc của Cảnh Tú, thu hồi cảm giác xa cách khó gần, lại bồi đắp thêm ham muốn thân cận gần gũi của kẻ khác. Ánh mắt Quý Hựu Ngôn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi vào hai bàn tay Cảnh Tú tùy ý đặt trên đầu gối.
Trước kia cô đã cực kỳ yêu thích bàn tay Cảnh Tú, năm ngón tinh tế thon dài, đầu bán nguyệt cũng vô cùng rõ ràng, có thể khen ngợi nó chính là tuyệt tác. Hiện tại tay trái Cảnh Tú đã thêm móng giả ombre chạy từ đỏ sang hồng, càng làm nổi bật làn da nõn nà trắng sáng. Bên tay phải thì ngón cái, ngón trỏ và ngón út đều làm móng, duy chỉ có... ngón giữa cùng ngón đeo nhẫn sạch sành sanh, ngay cả móng tay cũng mài giũa kỹ càng, cắt thật ngắn, tròn vành vạnh.
???!!!
Quý Hựu Ngôn chợt nghĩ tới lần ăn ý hiểu ngầm giữa cô và Cảnh Tú ở phần kết buổi diễn tập thử kèm hóa trang, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi nóng bức. Trong tâm trí cô không tránh khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh... khó diễn tả!
Quý Hựu Ngôn thầm mắng mình hèn mọn, vội vàng đình chỉ, nỗ lực rời đi sự chú ý.
Trùng hợp trên màn hình chiếu đang hiện đoạn diễn của Nguyễn Ninh Vi, Quý Hựu Ngôn nhớ ra thắc mắc về mối quan hệ giữa Cảnh Tú cùng Nguyễn Ninh Vi, do dự một hồi bèn thử hỏi thăm Cảnh Tú, "Cậu biết không, trước đây Ninh Vi là fan couple của tôi với cậu đấy." Trong quá khứ, Cảnh Tú cực kỳ dung túng sự tồn tại của fan CP.
Cảnh Tú ngớ người, thật sự bất ngờ, "Ninh Vi ư? Tôi không nhận ra đấy." Dừng một chút, cô mới hơi trầm giọng nói, "Không phải trước đây cậu ghét nhất dạng fan này sao?"
Quý Hựu Ngôn lúng túng. Cũng không hẳn là ghét fan CP, mới hồi đầu cô cảm thấy khá thú vị. Nhưng ở giai đoạn về cuối của cuộc thi, fan CP đại chiến với fan riêng của Cảnh Tú và fan riêng của cô, khiến cô cực kỳ bối rối.
"Hiện tại... tôi rất yêu thích." Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng. Vật đổi sao dời, những vướng mắc bận tâm năm xưa cô đã buông bỏ từ lâu, tất cả những gì còn sót lại chỉ là hoài niệm.
Nhưng Cảnh Tú lại nghĩ theo hướng khác, trái tim vốn đang ấm áp lại dần nguội lạnh.
Đương nhiên mấy năm qua Quý Hựu Ngôn phải thích fan CP rồi, dù sao thì cậu ta vẫn luôn nhiệt tình tạo tin đồn với các nam minh tinh, hết người này đến người khác để duy trì lượng theo dõi và độ nổi tiếng mà, công sức các fan CP bỏ ra đâu có ít. Cậu ấy thích fan CP, chỉ không thích fan CP với mình mà thôi.
Tâm trạng Cảnh Tú xuống dốc. Song chợt cô nhớ tới quyết định không tiếp tục truy cứu của mình ngày hôm qua, thành thử nuốt hết những lời sẽ làm tổn thương người khác xuống.
"Là fan CP thì sao?" Cô chẳng có tâm trạng, có điều vẫn phối hợp hỏi.
"Từng quay video chúng mình, còn viết cả fanfic, chất lượng tốt phết." Quý Hựu Ngôn hứng thú dạt dào.
"Ừ." Cảnh Tú đáp qua loa có lệ.
Quý Hựu Ngôn mím môi, thấy rõ vẻ chẳng màng của Cảnh Tú, thức thời kết thúc chủ đề hiện tại, tiếp tục cùng Cảnh Tú chuyên tâm xem đoạn diễn của Nguyễn Ninh Vi.
Đêm về khuya, lúc Cảnh Tú phải tắm rửa nghỉ ngơi thì Quý Hựu Ngôn mới lưu luyến đứng dậy về phòng.
Cô mở lại bộ fanfic Nguyễn Ninh Vi từng gửi mình để đọc trước khi ngủ, cảm thấy hơi mất mát.
Hình ảnh Tiểu Tú trong những đoạn văn khuếch đại nỗi buồn bên trong cô, gợi nhắc cô nhớ về quá khứ.
Cô đóng trang văn bản lại, tìm những ca khúc năm xưa cô cùng Cảnh Tú song ca tại show sống còn thuở trước vốn cất giữ trong bộ nhớ di động, vừa nghe vừa nằm như xác chết trên giường.
Thông báo từ WeChat vang lên, Quý Hựu Ngôn tiện tay ấn mở.
"Chị! Ban nãy cô Cảnh tự dưng nhắn hỏi xin em fanfic, có phải chính chị chỉ điểm em không?!"
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, đột nhiên vùng dậy như thây ma phục sinh!
Ôi đúng là A Tú, nghĩ một đằng nói một nẻo!
--------------------------
Editor có điều muốn nói: Không phải tôi ủ chương đến giờ mới up đâu =))) Chương này 8000 chữ lận, làm tôi lăn lê bò trườn riết đó =]]]
Chúc các bạn yêu quý đọc vui =]]]