Chương 2

Vân Tiên sơn, một căn phòng ở cho sáu người, mà căn phòng ở này, bị một đám người nào đó tự xưng là Ngư gia trại.

Làm người nào đó ngoài ý muốn té xỉu bị ôm hồi trại khi, năm tên dư thừa là vừa vội vừa hoảng chạy tới thăm hỏi đại vương của chúng có hay không xảy ra chuyện gì.

Ở xác định người chỉ là bị hôn mê, mấy tên đó mới thoáng yên tâm, lưu lại một người chiếu cố hắn, còn lại đều tự động tản ra làm việc của mình.

Gần chạng vạng, khi Hùng Đại đang chuẩn bị bữa tối, Đông Phương Ly sau khi ôm người nào đó hồi ốc cũng yên lặng bước vào bếp.

Đứng yên lặng một bên chờ đợi Hùng Đại chuẩn bị tốt mọi thứ mới chậm rãi nói: “Hắn không nhớ rõ ta.”

Thản nhiên nói ra khiến Hùng Đại, sớm biết y đã tiến vào, dừng lại động tác thái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.

“Không nhớ?” Hôm qua mới gặp, chẳng lẽ……… Là bệnh tình nặng thêm?

“Ân, tình trạng sáng nay của hắn như thế nào?”

Hùng Đại buống dao nhỏ, nghiêng đầu suy nghĩ: “Không có dị trạng gì, trước khi xuất môn, hắn còn ồn ào nói hôm nay nhất định phải suy nghĩ biện pháp kiếm một khoản tiền, làm cho chúng ta buổi tối còn có thể thêm đồ ăn.” – Nói một chút, mở miệng hỏi lại: “Đúng rồi, Minh chủ thế nào tìm được hắn?”

Đông Phương Ly chậm rãi hạ mi, đáy mắt hiện lên một chút mất mát: “Bên cạnh ôn tuyền, ta phát hiện hắn đi sai đường, riêng tại kia chờ hắn.”

“Đi lạc!? Nói như vậy hắn cũng chưa xuống núi a?” Vẻ mặt kinh ngạc hô lên, không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hiện tại chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại, sau đó xem hắn có thể nhận ra chúng ta hay không.” – Cầm lấy dao, tiếp tục làm bữa tối.

Những năm gần đây, tình hình của Ngư Nhược Nhi khi tốt khi xấu, có khi có thể nhớ rõ chuyện xảy ramays ngày trước đó, có khi một chút cũng không nhớ gì, điều này khiến bọn họ vô cùng phiền não.

“Tối hôm qua hắn có kêu đau đầu không?” Đông Phương Ly đột nhiên hỏi lại.

“Không.” Hùng Đại cúi đầu, bên nhìn gì đó trên tay, bên nói: “Gần đây hắn rất ít khi đau đầu, nhiều lắm một tháng đau một lần.”

Lời này nói ra khiến Đông Phương Ly một trận hoang mang.

Dĩ vãng hắn sẽ chỉ quên hết mọi chuyện sau khi đau đầu, nhưng gần đây lại trở nên động bất động liền quên, biến hóa này có phải hay không đại biểu cho cái gì?

Suy nghĩ, khóe mắt thoáng qua thực vật Hùng Đại đang chuẩn bị, trong đầu lóe ra gì đó, đến gần: “Thuốc này …… Thuận tiện cho vào đồ ăn của Nhược Nhi.” – Đạm đạm nói ra, đưa ra thảo dược cho gã.

Hùng Đại giật mình, khoảnh khắc tiếp nhận tay run run, thần sắc nháy mắt cứng đờ.

“Minh chủ……” hai mắt không dám tin trừng y.

“Sao?” – Trên mặt y lộ ra nụ cười yếu ớt, nói: “Ngươi cứ nghe theo là được, đừng tiếc thứ này.”

“Sao có thể không tiếc?!” – Kích động nói ra, thậm chí có một cỗ xúc động muốn đem thảo dược trả lại y, “Minh chủ, ta tuy là một gã quê mùa, lại không biết chữ, nhưng ít ra ta còn có thể nhìn ra đây là thảo dược trân quý, ngài hao phí tâm huyết đem dược này cho đại vương, nhưng không thể xác dịnh nó có ích gì với trí nhớ của đại vương a.”

“Ít nhất là một cơ hội, không phải sao?”

“Nhưng này cũng làm cho ngài thiếu nợ không ít ân tình a!” – Hùng Đại kích động nói tiếp: “Ngài vì tìm kiếm biện pháp chữa trị cho đại vương mà lựa chọn làm võ lâm Minh chủ, lại càng không ngừng tìm kiếm giải dược có thể khôi phục trí nhớ, nhưng …… Ngài làm được quá nhiều, mà trí nhớ của đại vương xác định không thể phục hồi, nhìn một nhà Đoan Mộc gia, ai có ngờ được?”

“Cho dù là thế, ta vẫn muốn thử.” Y lạnh nhạt nói, vẻ mặt hiện lên mạt cô đơn khó có thể phát hiện.

“Nhưng là……” Nhìn y, Hùng Đại rất muốn đem lời nói từ đáy lòng thẳng thắn nói ra.

Cho dù y có làm nhiều thế nào, Ngư Nhược Nhi vẫn là mất trí nhớ như cũ, vô pháp cảm nhận được cái gì, thậm chí cũng không thể đem ân tình này trả lại cho y.

Đông Phương Ly im lặng nhìn gã, khẽ thở dài, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, “Ta hiểu được ngươi muốn nói gì, cho dù ta không thể làm cho hắn nhớ lại chuyện trước kia, ta cũng khônbg nguyện hắn luôn quên ta, ta cuối cùng thử một chút thì đã mất gì, thử làm chuyện khiến hắn khó có thể quên đi.”

Nghe vậy, Hùng Đại tâm tình phức tạp nhìn thảo dược trong tay, không nói hai lời để vào trong siêu thuốc, xoay người tiếp tục nấu cơm.

Nhất thời, phòng bếp lâm vào một mảnh trầm mặc, nhìn bóng dáng bận rộn của Hùng Đại một lúc lâu, trong tim Đông Phương Ly như trước quanh quẩn hình bóng Ngư Nhược Nhi, muốn đi nhìn một cái xem người đã tỉnh chưa.

Xoay người, yên lặng ly khai.

Hùng Đại đột nhiên kêu trụ y, nói: “Minh chủ, thân là nửa người thân của đại vương, ta thay hắn nói lời cảm tạ ngài.”

Y quay đầu nhìn Hùng Đại, phát hiện gã vẫn quay lưng lại với mình.

“Lòng ta cam tâm tình nguyện, cho nên không cần nói lời cảm ơn.” Y nhợt nhạt cười, lại nói: “Nếu theo như lời ngươi nói, ngươi là nửa thân nhân của Nhược Nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nghe vậy, hai tay bận rộn nhất thời ngừng lại, xoay người nhìn y.

“Đợi ta bắt được người đứng đằng sau, giải quyết tất thảy mọi chuyện xong, ta sẽ dẫn hắn rời đi.”

“Rời đi?”

“Ân, vì an toàn của hắn, ta mới lựa chọn tiếp tục để hắn ở nơi hoang vu hẻo lánh này.”

Lời này Hùng Đại nghe được rất mơ hồ, cũng không hiểu ý nghĩa trong lời nói của y: “Ngài là nói…… Có người muốn thương tổn đại vương?”

“Không, bọn chúng là tới tìm ta, ta lo lắng Nhược Nhi sẽ gián tiếp bị tổn thương, giống như mười một năm trước vậy.”

“Nhưng năm đó người xuống tay là muốn hại Đoan Mộc gia, bọn họ lầm tưởng ngài là Đoan Mộc gia công tử, mới có thể phát sinh liên tiếp chuyện này.”

“Đúng là vậy, nhưng chân chính mà nói, bọn chúng muốn hại là võ lâm Minh chủ.”

“Minh chủ?” Hùng Đại khó hiểu.

Nhớ lại những gì đã điều tra ra được, Đông Phương Ly thần sắc trở nên nghiêm túc: “Bọn chúng dùng phương pháp này, thuần túy là để chứng minh không cần tới võ công cao cường cũng có thể dễ dàng đánh hạ mọi người, bao gồm cả người có ảnh hưởng tối cao tới võ lâm là Minh chủ.”

Hùng Đại sửng sốt: “Cho nên…… Ngài mới tiếp nhận vị trí này?”

“Đúng.” Y không chút nào dấu diếm, thẳng thắn nói: “Đoan Mộc gia tra ra người đứng đằng sau có thể là Tà giáo, nếu có thể đem lực chú ý của bọn chúng đặt trên người ta, ta đây liền có cơ hội tìm ra giải dược.”

Nói trắng ra, mục đích cuối cùng vẫn là Ngư Nhược Nhi.

Y không nói, nhưng trong lòng Hùng Địa hiểu được.

Nghe nói người uống xong Vong dược, trí nhớ từ nhỏ tới lớn sẽ biến mất trong nháy mắt, liền ngay cả sở học võ công cũng quên sạch sẽ. Nhưng …… một vật khắc một vật, Vong dược là do thảo dược chế tác mà thành, chỉ cần tìm ra nguồn gốc là có thể tìm ra giải dược.

Tâm ý y đối với Ngư Nhược Nhi, Hùng Đại hiểu được rõ ràng, ngậm chặt miệng trầm mặc không nói, như có chút đăm chiêu nhìn y.

Sau một lúc lâu, quay người lại buồn bã nói:”Sơn tặc cũng không thể làm cả đời, ngài có thể sớm dẫn hắn đi là tốt nhất, nhưng ta nghĩ……lão Nhị bọn họ sẽ không cam tâm để đại vương đi!” – Ý tứ là, nếu có dẫn hắn đi, phải chuẩn bị tâm lý thuận tiện mang theo vài cái ‘đuôi’.

Nghe vậy, Đông Phương Ly thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng như ẩn như hiện giơ lên: “Trong lòng ta sớm có chuẩn bị, toàn bộ các ngươi muốn theo cũng không sao cả.” – Dù sao Đông Phương gia thêm mấy miệng ăn cũng không ảnh hưởng gì.

Nhớ tới sức ăn khủng bố của Ngư Nhược Nhi, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

Trước khi rời đi, y bỏ lại một câu.

“Đêm nay ta ở lại đây dùng bữa.”

***

Này thiên văn sẽ xuất hiện một chút nhỏ nhỏ hình ảnh kịch liệt.

Nhưng sẽ không tính là ngược văn mà chỉ có thể nói làm trí nhớ của Tiểu Nhược Nhi thêm sâu sác.

Nghiêm khắc mà nói cũng không thể xem như là lôi văn.

((Mặt khác……Phát hiện có người nói lừa dối vợ chính là lôi văn. Phải không?? Hẳn là không tính đi??))