Chương 1-2

Muội muội võ lâm Minh chủ xuất giá là một việc trọng đại, trừ bỏ vài vị khách quý đã mời ra, người giang hồ hầu hết đều tranh nhau tới chúc mừng.

Đoan Mộc gia trang, Minh chủ Đoan Mộc Nam ở trong đình viện thiết yến, tiệc mở ba ngày, thật linh đình chúc mừng muội muội duy nhất có thể gả cho người trong sạch.

Đông Phương gia là thế giao cùng Đoan Mộc gia, đương nhiên phải tham gia yến hội này, từ một tháng trước đã tới nơi này, thuận tiện vừa ôn lại chuyện xưa vừa giúp gia chủ tiếp đón khách quý.

Đông Phương Ly, mười ba tuổi, cùng người nhà tới đây, trước khi khai tiệc, y mỗi ngày đều một người trong sơn trang nơi nơi lắc lắc, chờ đợi. Sau khi khai tiệc, y lại là yên lặng ngồi trên bàn tiệc, mĩ nhan lạnh lẽo không mang theo một tia tình cảm, mĩ mục thản nhiên nhìn quét xung quanh, nghĩ tới ba ngày này mau chóng trôi qua để y có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nghĩ lại, y cũng đã ba tháng không gặp, khi trở về tiện đường nên đi thăm Vân Tiên sơn đi.

Dưới đáy lòng yên lặng suy nghĩ, náo nhiệt bên tai một chút cũng không ảnh hưởng tới y, thẳng đến khi ……

“A Ly, A Ly!”

Thanh âm non nớt xa xa phiêu gần bên tai, y hai mắt phút chốc sáng ngời, vẻ mặt lạnh lùng chuyển ấm, trong mắt mang theo chút ngạc nhiên.

Đứng lên, nhãn lực tuyệt vời liếc một cái liền nhìn tới thân ảnh nho nhỏ đang từ trong đám người chạy tới.

Khóe miệng khẽ nhếch, đây là lần đầu tiên y cười trong ba tháng qua.

“A Ly, không thể tin là ngươi cũng ở đây!” Dừng lại cước bộ, ngữ khí bé con mang theo hưng phấn rõ ràng.

Gương mặt oa nhi đáng yêu, hai mắt linh hoạt sáng ngời nhìn y.

Nhìn tới thân mình so với mình rõ ràng cao hơn rất nhiều, bé con bĩu môi, bước tới một bước, lấy tay so với đầu y: “Ngươi sao cao vậy a?”

“Ta lớn hơn ngươi ba tuổi, tất nhiên là cao hơn ngươi.” Khẽ nở nụ cười nói, ôm lấy tiểu Bé con ngồi xuống cạnh mình, “Ngươi sao lại đến đây? Ngư bá bá đâu?”

Vừa ngồi xuống, bé con đã bị sơn trân hải vị trước mắt hấp dẫn. Giơ tay lung tung chỉ bừa vào một chỗ, nói: “Phụ thân nói gặp được người quen, từ từ sẽ tới tìm ta.” Mắt to chớp chớp, lau đi nước miếng chảy bên khóe miệng, lấy lòng nhìn Đông Phương Ly – “Mấy thứ này có thể ăn sao?”

“Đương nhiên.” Đông Phương Ly đem bát đũa của mình chuyển tới trước mặt bé con, thay nhóc gắp chút đồ ăn, mới đem đũa đưa bé, “Trên đường đến ngươi chưa ăn sao?”

“Cha có mua bánh bao cho ta ăn, nhưng cha chưa ăn nên ta cũng không dám.” bé con cố gắng đem đồ ăn nhét vào trong miệng, nói hàm hàm hồ hồ.

Y biết Ngư gia nghèo túng, cho nên cũng không ngu ngốc hỏi tại sao.

Nhìn tướng ăn đầy thỏa mãn của bé con, y không tự giác lộ ra tươi cười: “Đói bụng liền ăn nhiều một chút, tiệc mở ba ngày, có thể cho ngươi ăn đủ.”

Nghe vậy, bé con nhất thời dừng lại động tác ăn, hai gò má tròn trịa nhìn y: “Cha nói đêm nay phải trở về, cha sau khi rửa tay còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Nuốt xuống thực vật trong miệng, bé con vẻ mặt buồn bực hỏi: “A Ly, ngươi có biết rửa tay là ý gì không? Cha nói ta phải lớn thêm chút nữa mới có thể hiểu, ngươi lớn hơn ta ba tuổi, ngươi hiểu không?”

Rửa tay? Bé con hẳn là đang nói chậu vàng rửa tay đi?

Đông Phương Ly âm thầm cười khổ, cái này nên giải thích ra sao? Bé con ngay cả sơn tặc là gì cũng không biết, nói ra chỉ sợ bé nghe không hiểu.

“Rửa tay là ……” Trong đầu nghĩ là nên giải thích như thế nào, Bé con lại đột nhiên mở miệng.

“Cùng cha mỗi sáng đều kêu ta rửa tay giống nhau?” Đôi mày nho nhỏ nhíu lại, buồn bực gãi đầu: “Nhưng là nhà chúng ta chỉ có chậu gỗ, không phải chậu vàng a.”

“……”

Y lấy đôi đũa trong tay bé con, thay bé gắp thêm đồ ăn: “Ta cũng không rõ.” Như vậy liền không cần phải giải thích đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm mất hứng, bé con uể oải nói: “Quả nhiên còn phải lớn thêm chút nữa mới có thể biết.”

“Đúng vậy.” Thuận miệng ứng thanh, lại hỏi: “Ngươi sao lại hỏi vậy?”

“Đông Phương bá bá cho người mang chúng ta đến, ngươi không biết sao?” Bé con hỏi lại, lực chú ý lại rơi xuống mĩ thực trong bát.

Đông Phương Ly ngẩn ra. Cha phái người dẫn họ đến?

Không kịp nghĩ lại, đột nhiên có người đi tới bên cạnh y.

“Công tử, Minh chủ phân phó nô tài bưng bát canh này cho ngài.”Namtử nhẹ giọng nói, một thân vải thô y lĩnh, giống như phó dịch.

“Ân.”

Nhẹ đáp một tiếng, nam tử buống bát canh trên tay xuống xoay người rời đi. Bé con đang mãnh liệt cắn nuốt thực vật kéo bát canh qua.

“Canh gà nga! Không biết cha có hay không!” Chính mình không có, làm cho trực giác bé con nhận định là chỉ có người lớn mới có ăn gì đó. Đứng lên, tựu hướng cha thân chạy tới.

“Đừng!” Đông Phương Ly vội vàng bắt lấy tay bé con, kéo bé ngồi trở lại, “Của ta cho ngươi uống.”

“Thật sự?” Bé con lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng – “Nhưng là …… Đây là Chủ tử cho ngươi …… Ta có thể uống sao?”

“Là Minh chủ.” Ôn nhu cười đem canh nhẹ để trước mặt bé, “Ta sớm ăn no, cho nên ngươi uống là được.”

Mắt to hưng phấn nhìn bát canh trước mắt, “Hảo! Ta đây uống!” – Cầm lấy thìa, thổi thổi nhiệt khí, chậm rãi uống.

Bé con vui vẻ ăn uống, Đông Phương Ly cũng thỏa mãn xem tướng ăn của bé, phảng phất như nơi này chỉ có hai người bọn họ, thời gian cũng chính là dừng lại tại thời khắc này.

Trong phút chốc, gương mặt đáng yêu của bé con khẽ vặn vẹo thay đổi, đánh rơi gì đó trong tay, ôm lấy đầu, từ trên ghế ngã xuống.

“Đau! Đau quá!” Thân thể co lại thành đoàn, cơ hồ là muốn lăn lộn trên mặt đất.

“Nhược Nhi!”

Đông Phương Ly cuống quýt ngồi xuống, ôm lấy thân mình đã co thành một đoàn của bé con: “Xảy ra chuyện gì!? Thế nào đau!?”

“Đầu …… Đau đau …… A Ly …… Đầu đau quá……”

Thân thể trong lòng run rẩy khiến sắc mặt y trắng nhợt như tờ giấy, tâm căng thẳng, quay đầu lớn tiếng quát: “Người tới! Cha!”

Cùng lúc đó, không chỉ một chỗ phát sinh cùng một chuyện, vài người uống xong canh chính là xảy ra tình trạng giống như bé con.

Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, Đoan Mộc gia trang nhất thời loạn thành một đoàn, mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.

Xa xa nghe thấy tiếng hài tử kêu đau, Ngư phụ trước tiên liền hướng hai người chạy tới. Không ngờ mới tới gần lại phát hiện có mấy cái ám khí hướng Đông Phương Ly bay tới.

“A Ly! Cẩn thận!”

Nghe tiếng hô, Đông Phương Ly đang ôm người nen không kịp né tránh, Ngư phụ nóng lòng liền dùng thân thể chạy tới ngăn chặn ám khí.

Nhưng, sao cũng không ngờ trong ám khí lại có độc, trong nháy mắt ngã xuống đất, càng khiến hắn hiểu được hết thảy đã không kịp.

“Ngư bá bá!” Đông Phương Ly kinh hô, nghĩ muốn tiến lên đỡ lấy Ngư phụ, nhưng người trong lòng còn đang giãy dụa kêu đau khiến y không sao buông tay được.

Hết thảy chuyện phát sinh quá nhanh, khi cơn đau đầu trôi qua, hết thảy mọi người cái gì cũng đều không nhớ.

Đợi người khác đem trí nhớ tổng hợp lại, mới hiểu được canh gà kia đã bị hạ dược. Có người hạ dược trong canh, nhưng tên đưa canh đã không thấy bóng dáng, mà Ngư phụ cũng vì ám khí có độc mà bất hạnh bỏ mình.

Bé con vì quá độ đau đầu mà ngất đi, tạm thời được an bài trong phòng khách Đoan Mộc gia trang.

Đông Phương Ly lặng im ngồi bên giường, cầm chặt bàn tay nhỏ của bé con, lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Lần này thụ hại cơ hồ là người Đoan Mộc gia, chỉ có một số ít cùng bé con là ngoài ý muốn bị hãm hại.

Nhưng y không phải là người Đoan Mộc gia, vì sao đối phương lại tìm tới chính mình? Thậm chí sau khi phát hiện canh bị người uống lầm, còn muốn gϊếŧ mình?

Người trên giường vẫn chưa tỉnh, y cũng vô pháp nghĩ lại toàn bộ chuyện này, còn nữa, Minh chủ đã phái người điều tra, y chỉ cần chiếu cố tốt thiên hạ trên giường là được rồi.

Lẳng lặng chờ đợi một hồi lâu, tay bị cầm có một chút phản ứng, hai mắt nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra.

“Nhược Nhi!” Y kích động hô.

Hai mắt to linh hoạt giờ phút này xem ra ảm đạm rất nhiều, nhìn quanh phòng một lượt, mới rơi xuống mĩ nhan lo lắng của y.

“Ngươi ……… Là ai?”