Hình như có câu kêu mặt người dạ thú? Lời này, hắn đã thật sâu lĩnh giáo, coi như là đã từng kiến thức qua thú tâm là làm sao phát tác.
Trên lưng ngựa, hành vi cử chỉ ôn hòa hữu lễ; vào khách sạn, dùng bữa là làm sao nho nhã, nhưng vừa vào phòng một cái sao lại thành cái dạng này? Trở nên …. Trở nên làm cho có cỗ xung động muốn xông lên.
Không … Không thể nói như vậy, nghe vậy vẻ như, mặt người dạ thú liền biến thành chính mình….
Đứng bên cửa phòng đóng chặt, Ngư Nhược Nhi nỗ lực, cố sức trừng tên đang ngồi trên giường, hai tay nắm chặt, chết cũng không muốn bước thêm một bước.
Hắn rất nỗ lực khắc chế mình, nhưng đầu sỏ kia lại không muốn buông tha hắn như vậy, đeo cái mặt tươi cười vẫy vẫy hắn.
“Mau tới ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Ngươi ly khai ta sẽ ngủ!” Trừng mắt, căm tức nổi giận nói, một đôi mắt to duy trì liên tục trừng người trước mắt.
Khi phân phòng ngủ hắn đã nghĩ không thích hợp, còn sót lại ba gian phòng trống, hắn lại bị phân cùng Đông Phương Ly cùng ngủ một gian.
Hùng Đại và Hùng Ngũ ở một gian, Dương cô nương đơn độc một gian, mà Dương Thiên Chi cùng Hùng Nhị thay phiên thủ hộ bên ngoài, cô nương gia đơn độc ngủ một gian hắn là không ý kiến, nhưng vì sao hắn phải cùng người này ngủ chung?
Mặc dù ở sơn trại, hư hư thực thực cũng cùng nhau ngủ qua, nhưng chuyện lần đó hắn chưa để ý, hiện tại lại tái phát sinh thực sự rất khó tiếp thu.
Bất quá nói đến cũng lạ, tại sao có cảm giác từ sau ngày ngủ cùng nhau kia, người này thời thời khắc khắc vô ý câu dẫn mình? Mục đích của y là gì? Là muốn người ta nhào tới ăn mình sao?
Hắn có điểm não cũng có chút phiền gãi gãi đầu, mau bị người này khıêυ khí©h điên mất thôi.
Đông Phương Ly tiếp tục thoát y, khuôn mặt mang cười cởi trung y, còn sót lại kiện lý y mới dừng lại động tác.
“Đi ra ngoài ta ngủ đâu?” Y vô tội nói, một đôi mị nhãn thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn.
Thấy trên người y quần áo nhất kiện nhất kiện đều bị cởi xuống, mặt Ngư Nhược Nhi càng ngày càng hồng, đến cuối cùng, phải biệt quá hai mắt, bức mình không nhìn y.
“Ngươi… Ngươi…” Muốn nói y đi ngủ cùng Hùng Ngũ, nhưng lại nhớ một việc, mới vừa rồi Hùng Đại nói thẳng muốn cùng Hùng Ngũ một gian, hắn ngủ giường sao có thể để người ta ngủ ghế.
Nhất thời phát hiện không có chỗ để đuổi người, ảo não nửa khắc, lập tức xoay người muốn xuất môn. “Nếu không gian phòng này tặng cho ngươi, ta đi ra ngoài bồi Hùng Nhị.”
Ngay khi muốn mở cửa, Đông Phương Ly nguyên bản đang ngồi ở mép giường liền chạy tới bên cạnh, lấy thân chắn cửa.
Vô tình hữu ý,
nhờthân hình bí lùn mà Nhược Nhi mơ hồ nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc dưới lớp áo rộng mở kia.
Hắn sợ tới lui vài bước, che mắt, liên tục dưới đáy lòng niệm cái gì không không thị sắc. Trong lòng có một nửa tức giận hành vi của y, nhưng lớn hơn cả lại là cảm giác vô thố. Không biết là do mỹ sắc hấp dẫn hay là gì, đều rất khó chịu được.
Ngư Nhược Nhi liên tục thở sâu, muốn bình ổn khô nóng bất an trong thân thể, không ngờ đối phương tựa hồ không muốn buông tha, đến gần kéo hai tay hắn xuống.
“Ngươi đang làm gì?” Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính chậm rãi nói ra, khiến hắn lần hai hoảng sợ, nhưng không kịp nghĩ nhiều đã bị cắp về giường.
“Ngươi không biết võ đi ra cũng chỉ thêm phiền.” Khuôn mặt mang cười cởϊ áσ choàng của hắn xuống.
Ngư Nhược Nhi tâm thần bất định, bị ép hạ tay sau chỉ có thể nỗ lực ngẩng đầu trừng Đông Phương Ly, khắc chế đôi mắt không phiêu loạn.
“Nói như thế, ta không mang phiền phức đến cho ngươi?” Cho nên … Hắn cùng Hùng đại, Hùng ngũ chung một gian được rồi.
Nhìn ra hắn có tâm muốn trốn, Đông Phương Ly bất động thanh sắc, cười nói: “Bất quá ngủ một giấc, không nên phiền phức, còn nữa… Ta lợi hại hơn ngươi, có phiền gì mà sợ.”
Ngư Nhược Nhi nhất thời nheo lại hai mắt, giảo chặt hàm răng cố sức trừng y.
Người này… Thật đúng là dám nói!
Mà thôi! Bất quá là ngủ một giấc, hắn không muốn mình vì chuyện này mà có vẻ quá mức nhăn nhó, như vậy rất mất mặt!
Phiết mặt, Ngư Nhược Nhi coi như không để ý cái mặt đang bừng bừng, yên lặng cởi giày lên giường.
Tắt đèn liền cái gì cũng không thấy, đến lúc đó, cũng không sợ mình tà tâm tái khởi, càng đừng lo sáng mai tỉnh lại, phát hiện mình làm chuyện không thể vãn hồi.
(e ko làm nhưng mờ người ta làm nha~)
Kéo chăn, Ngư Nhược Nhi mặc áo mà ngủ, tận lực lui vào bên tường, đưa lưng về người cùng giường kia.
Đông Phương Ly thiêu mi như có chút suy nghĩ nhìn hắn, khóe miệng mang cười, tính toán nên như thế nào nhượng hắn thú tính quá.
Một lát, y cởi buộc tóc, cũng cởi toàn bộ nút thắt trên người, không tắt đèn, trực tiếp lên giường.
Ngư Nhược Nhi giả vờ vô sự, thân thể ở một khắc đó sớm cương thành một đoàn, cảm giác được có người tới gần rõ ràng liền run rẩy, nhưng lập tức nắm chặt chăn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Ngươi…”
Không nghe, không biết, hai mắt lại dùng lực đóng chặt, hắn ngủ say… Ngủ say…
“Nhược Nhi…”
Không được! Hắn nhịn không được!
Hai mắt phút chốc mở, căm tức xoay người nộ xích: “Làm gì? Ngươi không muốn ngủ nhưng ta muốn ngủ!”
Nộ mắt tàn bạo tưởng trừng người, nhưng vừa nhìn, đã ở trong nháy mắt ngây người!
Lão thiên! Thiên tiên… Sao lại nữa rồi!
Đôi mắt đẹp hơi thùy hạ, Đông Phương Ly ôn nhu nói: “Ngươi đem chăn đoạt đi rồi… Phân điểm cho ta được không?”
Hai gò má cấp tốc đỏ lên, Ngư Nhược Nhi đầy bụng tức giận khí cực ngồi dậy, chỉ vào y mắng: “Ngươi… Ngươi để làm chi không mặc quần áo? Mặc sẽ không cần chăn!”
“Ta quen cởϊ qυầи áo ngủ.”
Cởϊ qυầи áo?! Một đôi mắt to thiếu chút nữa rớt đi ra.
Tâm sớm loạn thành một đoàn, không đầu mắng: “Cái gì gọi là đã quen? Nào có ai quen loại sự tình này? Ngươi …” Còn không có mắng xong, tay đột nhiên bị nắm chặt, thấy hoa mắt, sau một khắc, đã bị kéo nằm xuống, gối lên lòng thiên tiên.
Nương liệt! Vậy sao nhẫn a! Coi như là thần tiên trên trời, cũng sợ sớm đã cam tâm nhảy vào cái bẫy này!
Đôi mắt đẹp thùy hạ, thẳng nhìn gương mặt hắn đỏ lên, nói: “Mau ngủ đi.”
Ngủ!? Như vậy là muốn hắn sao ngủ!?
Khí tức ấm áp phun trên mặt, Ngư Nhược Nhi càng ngày càng khó khắc chế, cuối cùng cũng nhịn không được giương mắt nhìn.
“Ngươi bức ta!”
“Ân?”
Hồng mặt, hắn bị mỹ sắc mê hoặc quyết định không hề nhẫn, cố sức trở mình, khóa ngồi trên người Đông Phương Ly.
“Ngươi bức ta làm thế! Sáng mai tỉnh lại, ngươi cũng không thể trách ta!” Nói xong, ngăn vạt áo bán khai, kéo xuống, giống như nghĩ tới cái gì, hai mắt trành y nói: “Ngươi có gì muốn nói sao?” Nếu y phản kháng, có thể tất cả còn tới kịp.
Lại dùng lực nháy mắt mấy cái, thiên tiên nửa thân trần nhượng tim hắn đập càng ngày càng nhanh hơn.
“Có.” Đông Phương Ly thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi không đành lòng?”
“Không đành lòng! Nhịn nữa ngươi cũng vẫn bức ta!”
Y cười khẽ, vén lên lọn tóc rơi bên tai, kéo cổ hắn, tại bên tai hắn thân nị nói: “Không cần nhẫn nga.”
Ngư Nhược Nhi ngẩn ra, còn chưa kịp ý hội, đôi môi đã bị thiên tiên cấp hôn lên.
Cảm giác này… Hắn chính lần đầu tiên cảm nhận được…
Buông ra rụt rè còn sót lại, Ngư Nhược Nhi bị động quay về hôn y, hai tay cũng không tự giác xoa l*иg ngực xích͙ ɭõa kia.
Quái, rõ ràng trước đó vài ngày còn rất khí rất hận y, nhưng hiện tại… lại sản sinh biến hóa lớn như vậy, thực nghĩ không ra, đúng là hắn không nhiều ký ức lắm, nhưng lại thâm sâu cảm giác được một cảm giác quen thuộc từ y.
Nhưng… Tối ngoài ý muốn chính là, y đối với mình có lực hấp dẫn lớn như vậy.
Hai tay ôm chặt hắn, Đông Phương Ly xoay người đưa hắn đặt ở dưới thân, cởi ra tầng tằng xiêm y trên người hắn, chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt.
Tự thân dụ dỗ hắn, quả nhiên là biện pháp hay nhất nhanh nhất.