Trời, chợt tối sầm xuống.
Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa Tuyết Ảnh Cư, một mực nhìn vào sợi dây xích nối tới đối diện, trong đầu có chút chua chát dâng trào, giống như mây đen đang dần lan tỏa nơi chân trời xám xịt.
Bạch Ngọc Đường cười tự giễu.
Ta cứ cho là, ta đủ yêu em, chúng ta có thể thiên trường địa cửu.
Ta cứ cho là, ta thời thời khắc khắc để ý, chúng ta có thể theo nhau đến biển cạn đá mòn…
Nhưng, toàn bộ chuyện ấy đều do bản thân ta nghĩ mà thôi..
Hạt mưa rốt cuộc không nhịn được, cuối cùng “lách tách” rơi xuống, thấm ước thanh niên bạch y đang ngẩn người, nhưng Bạch Ngọc Đường tựa như cái gì cũng không cảm giác được, toàn bộ thế giới như thể từ từ tách hắn mà đi.
Hắn nghĩ thật nhiều.
Nghĩ tới rất nhiều năm trước kia của hắn, lần đầu gặp gỡ Triển Chiêu.
Nghĩ tới nửa năm trước, lúc hắn trở về Khai Phong lại nhìn thấy Triển Chiêu trên đường cái.
Nghĩ tới, lúc hắn cuối cùng cũng có thể chung sống hòa bình với Triển Chiêu.
Nghĩ tới…
A, rõ ràng trước đó ở bên nhau thản nhiên như vậy, vì sao lại đi tới bước này?
Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra, từ sau khi hắn tìm đến Triển Chiêu, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện Triển Chiêu có thể ra đi lần nữa, hắn vẫn luôn nghĩ rằng, có mình đi theo bên cạnh y, y nhất định sẽ không thể rời bỏ.
Quả nhiên, quá tự cho là đúng.
Bạch Ngọc Đường trở lại Hãm Không Đảo, chuyện đầu tiên hắn làm là trở về Tuyết Ảnh Cư, sau đó lấy được một câu trả lời để hắn suýt nữa không nhịn được.
Bọc y phục của Triển Chiêu để ở Tuyết Ảnh Cư không còn nữa.
Còn để lại Thất Tinh Long Uyên trên bàn, ở vị trí nổi bật nhất…
Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn thanh trường kiếm tinh xảo đã từng được người nọ cầm trong lòng bàn tay, trong đầu chợt đau, đau quá.
Đây là kiếm hắn tìm cho y, mà bây giờ…
Y trả lại cho hắn…
Đây, là muốn hoàn toàn xóa bỏ mối quan hệ sao?
Bạch Ngọc Đường chỉ có thể cười khổ, hắn đã không thể làm ra biểu tình nào khác nữa.
Tới tận lúc này, hắn đã không ngừng hối hận, vì sao phải cay cú tiểu cô nương kia như vậy? Rõ ràng hắn hiểu, bất kể Thủy Ký Bình muốn cái gì, tình cảm Triển Chiêu với cô đều không cùng một dạng, như vậy…
Rốt cuộc vì sao?
Chỉ vì mình muốn chiếm y làm của riêng sao, hắn không muốn ánh mắt Triển Chiêu nhìn về người khác, có lúc thậm chí chỉ cần có một chút thôi, trong lòng hắn cũng sẽ khó chịu, sau đó trăm phương ngàn kế khiến y chỉ nhìn mỗi mình hắn…
Có phải hay không, bộ dáng của mình làm y cảm thấy phiền não?
Chắc là vậy rồi, bộ dạng này, cũng may tính tình Triển Chiêu tốt, nếu là bản thân Bạch Ngọc Đường, sợ đã sớm phát điên.
Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng không phải làm bằng sắt, dầm mưa nửa ngày, người cũng phát sốt, chỉ là không ai biết được.
Lô đại tẩu ở lại Lô gia trang thở dài, “Lão ngũ này, lúc người ta không có thì tâm tâm niệm niệm mong người ta trở lại, người ta khó khăn lắm mới trở lại, thì biến thành bộ dáng thế kia, thôi thôi, trông dáng vẻ Triển Chiêu có lẽ không muốn trở lại đây nữa, cứ để nó tỉnh táo lại một chút đi…”
Vậy mà, cái người ở Tuyết Ảnh Cư làm thế nào cũng không tỉnh táo lại được.
Con người lúc nào cũng phải đợi chuyện xảy ra rồi mới biết hối hận.
Bạch Ngọc Đường hiếm khi được dịp yếu ớt nằm trên giường, sốt đến đỏ bừng mặt, chăn mày nhăn tít.
Bạch Ngọc Đường nhớ lại một giấc mơ thật lâu trước đây, có lẽ cũng phải hơn hai năm rồi…
Hôm đó, hắn mới từ thôn Mạt Hoa trở lại, nghe tiếng cười khổ của Đinh lão tam kia, cũng nghe thấy giọng nói bình thản của Đinh Nguyệt Hoa, “Nếu có thể lưu lại một đứa trẻ cho huynh ấy thì tốt rồi…”
Đêm đó, hắn mơ thấy Triển Chiêu.
Triển Chiêu đứng bên cạnh đá Tam Sinh, nhìn cầu Nại Hà, không biết đang tự lẩm bẩm hay còn là theo ai nói chuyện, giọng nói thờ ơ, “Nhìn thấy sông Vong Xuyên, bước qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà…”
Khi đó, họ đều cho rằng Triển Chiêu đang không còn trên nhân thế, cho nên, hắn cho rằng Triển Chiêu nói lời đó, có lẽ là muốn bảo, muốn quên đi kiếp này, quên đi mọi người, quên hết buồn vui.
Hắn đau lòng, lại không cản được, nhìn Triển Chiêu từng bước từng bước bước lên cầu Nại Hà, biến mất trước mặt hắn.
Đó là sự đau khổ khi mất đi thứ gì, giống như khi biết tin Triển Chiêu chết trận, trong chớp mắt đau tới mức không thở nổi, cảm giác không hoàn toàn giống nhau, nhưng vẫn là rất đau.
Đau, đau lắm.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng mở mắt, họng đau rát, nhưng không muốn động đậy, có vài thứ thoáng qua trong đầu, để người ta không kịp bắt.
Năm đó mình từng cảm nhận nỗi đau mất mát, vẫn chết không hối cải.
Phóng lãng bất tuần có thể dùng được cái gì, cuối cùng cả người mình yêu cũng không giữ được, vì sao không thể có suy nghĩ như năm ấy, cùng y yên lặng qua cả đời, bình bình đạm đạm…
Hắn lại nghĩ tới bóng lưng màu lam nhạt hắn nhìn thấy từ cửa sổ tầng hai Phương Vũ Lầu.
Y không quay đầu lại, trong lòng có lẽ đang nghĩ Bạch Ngọc Đường vì sao tùy tiện như vậy?
Hắn lại nhớ tới lúc hắn nhìn thấy người nọ trong phòng khách điếm Lâm Nhật, rõ ràng rất khó chịu, lại cắn răng không chịu phát ra một tiếng nào.
Lúc hôn lên, hắn cũng cảm nhận được mùi máu tanh mặn mặn giữa răng môi kia.
Miêu nhi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta vẫn không muốn buông em ra…
Hắn chính là không muốn buông tay, cho dù Triển Chiêu lại thêm một lần hận hắn tận xương tủy, cho dù Triển Chiêu lại thêm một lần nữa đứng trước mặt hắn, nói một câu, “Quan hệ của Triển mỗ cũng Bạch huynh kiếp này vô pháp chuyển hồi.” Hắn vẫn không muốn buông tay.
Hắn không cách nào nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày Triển Chiêu nắm tay người khác, bất kể đối phương là nam nhân hay còn là nữ nhân.
Có lẽ đều do mình, bá đạo đến vô lý như thế, mới khiến Triển Chiêu không chịu nổi, mà thực tế cho thấy, vì hắn ở bên Triển Chiêu, mà đã thu liễm bản thân rất nhiều.
Bạch Ngọc Đường hơi khổ sở chống lên thân thể của mình, lắc lư cái đầu hơi nặng, cười khổ tự giễu.
Hắn luôn nghĩ mình rất hiểu y, vậy mà tới lúc này, với tâm tư của Triển Chiêu, hắn chỉ có thể dùng hai chữ “có lẽ”…
Rửa mặt qua loa một phen, Bạch Ngọc Đường thoáng nhíu mày, rồi cũng chỉ thở dài một tiếng.
Lúc ấy khi hắn cố chấp đứng chờ ở cửa, là vì trong lòng còn chút hi vọng, nếu Triển Chiêu quay về, có thể thấy hắn, mâu thuẫn của hai người cứ thể sẽ giải quyết, nhưng chuyện như vậy lại không phát sinh.
Triển Chiêu vốn là người rất cố chấp, nếu y đã quyết định ra đi, thì làm sao có thể quay về?
Bạch Ngọc Đường nhìn một vòng Tuyết Ảnh Cư, tầm mắt rơi lên thanh trường kiếm màu bạc bị chủ nhân bỏ lại, khóe miệng khẽ hé ra.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên hoa văn phức tạp trên vỏ kiếm, “Y đã bỏ cả ta với ngươi lại rồi, ta dẫn ngươi đi tìm y, được không?”
Có chút đần độn.
Bạch Ngọc Đường lại cười, cầm theo cả Thất Tinh Long Uyên lẫn Họa Ảnh, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để lại phong thư cho Lô gia trang.
Hắn không biết khi nào hắn mới có thể trở lại, có lẽ, cho dù tìm thấy Triển Chiêu, hắn cũng không trở lại…
Rời khỏi Hãm Không đảo, dĩ nhiên không nỡ, dù sao cũng là nơi mình khôn lớn, nhưng rời bỏ Triển Chiêu sao, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, những ngày trải qua như cái xác biết đi, hắn đã biết rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, hắn đã từng trải qua, cho nên cũng không muốn trở lại những ngày tháng đó.
Cũng đã không về được nữa rồi…
Bạch Ngọc Đường ngồi trên con thuyền rời khỏi Hãm Không đảo, bắt đầu suy nghĩ, chờ lúc gặp lại Triển Chiêu, hắn phải nói gì để đền bù lại chuyện ngu ngốc mình đã làm nhỉ.
Mà bên đó, Triển Chiêu vẫn chưa tính là thật sự ra đi.
Nói thực, y không biết y phải tới nơi nào, vì vậy chỉ có thể sống trong căn nhà đại ca mua ở Tùng Giang.
Thủy Ký Bình uống Quân Sơn ngân Châm, bĩu môi, “Triển đại ca, nếu mấy huynh đã có nhà ở Tùng Giang thì sao hôm đó chúng ta còn phải ra khách điếm?”
Triển Chiêu có chút xấu hổ, thả chén trà trong tay xuống, “Bởi vì, huynh không nhớ đường.”
Vì vậy, Thủy Ký Bình tiếp tục uống trà.
Người khác có lẽ không biết, nhưng nàng là thanh mai trúc mã với Triển Chiêu, dĩ nhiên hiểu.
Triển Chiêu từ nhỏ rất thông mình, từ hỏ cha mẹ của nàng luôn nói cho nàng, con xem, ca ca nhà bên thông minh quá chừng, học cái gì cũng mau, nhưng cảm giác phương hướng của Triển Chiêu hình như trời sanh đã không tốt.
Năm đó Triển Chiêu ra miếu bị lạc, nhà Triển gia đều gấp gáp, sợ bảo bối nhà mình vô ý bị người ta bắt đi.
“Như đã hỏi, Bạch y nhân mà Triển đại ca đi chung hôm đó là ai a?”
“Hử?” Nghe câu hỏi của Thủy Ký Bình, Triển Chiêu nghiêng đầu, “Muội hỏi Bạch Ngọc Đường sao, đó là Ngũ thiếu gia của Hãm không đảo…”
“Hắn thích huynh?”
“Hả?” Triển Chiêu mím môi, sắc mặt có chút hồng, “Rõ ràng như vậy?”
“Rất rõ.” Thủy cô nương bỏ chén trà xuống, dùng sức gật đầu, “Huynh không thấy, ánh mắt người ta nhìn muội đáng sợ tới mức nào, muội thà bị một con sư tử nhìn còn hơn, ít nhất sư tử huynh còn có thể đối phó được đúng không…”
Triển Chiêu khẽ thở dài, “Quả nhiên huynh ấy giận là do muội?”
“Hẳn là đi…” Chỉ cần nhớ tới ánh mắt dọa người của Bạch Ngọc Đường, Thủy Ký Bình lại rụt cổ một cái, “Bất quá, chỉ cần đối tốt với huynh, vậy là đủ rồi?”
Triển Chiêu nhớ lại cử chỉ điên cuồng đêm đó của Bạch Ngọc Đường, cắn răng, “Nhắc tới, có thể cảm thấy được, huynh ấy thật sự đối xử với huynh rất tốt, nhưng…”
Thủy Ký Bình trợn mắt nhìn, “Nhưng…?”
“Nhưng, huynh sẽ không ở bên huynh ấy.”
“Tại sao?”
Triển Chiêu nhìn cô nương tuổi không cách mình bao nhiêu, bĩu môi, “Bởi vì, huynh là đàn ông.”
“Cái này có gì đâu, huynh thích hắn, hắn thích huynh, vậy là tốt rồi còn gì?”
“Bởi vì huynh với huynh ấy đều là nam, cho nên, cho dù thích lẫn nhau, cũng sẽ có thật nhiều mâu thuẫn.” Triển Chiêu uống một hớp trà, “Tỉ như, huynh ta sẽ không cho ta lui tới với bất kỳ ai, giống như đối xử với muội ngày đó vậy…”
Thủy Ký Bình xoa xoa mũi, “Cái đó phải do muội là nữ nhân mới đúng…”
“Nha đầu ngốc này, muội tưởng đối phương là nam thì huynh ta sẽ không phản ứng sao? Huynh là nam, huynh ấy cũng là nam, nếu muốn làm ra chuyện hợp ý huynh ta, chỉ sợ rằng huynh phải đoạn tuyệt quan hệ với cả thế giới này, cho nên a, huynh thích huynh ấy, cũng sẽ không ở bên huynh ấy, cũng không sống với huynh ấy cả đời…”
Lời Triển Chiêu nói rất thản nhiên, giống như đang nói “Trời mới mưa” vậy, nhưng Thủy Ký Bình lại nghe ra trong đó có một chút chua chát đây.
Triển Chiêu là một người kiêu ngạo, y dĩ nhiên sẽ không muốn sống cùng người ta một đời giống như vậy, nhưng mà…
Nhưng mà, thật ra, hai người họ là lưỡng tình tương duyệt a…