Quyển 1 - Chương 3: Tư ức lam sam (2)

Phương Mẫn nhìn người trước mắt vốn tự xưng Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân Bạch Ngọc Đường một hớp lại một hớp uống rượu, trong lòng cũng khó chịu.

Mặc dù, nàng chưa bao giờ do dự giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch ngũ gia xét mọi phương diện đều không kém, khiến trái tim nhiều thiếu nữ lung lay cũng không cần nói nhiều, bàn đầu lúc hắn nói lên chuyện này, nàng quả thật cũng kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi có cảm giác hư vinh thỏa mãn, nhưng, nàng vẫn vô cùng tỉnh táo nói, “Ngũ gia là người tốt vô cùng, chẳng qua lòng A Mẫn đã có người khác.”

Tiểu bảo vào ở trong hoàng cung, ngồi lên cái ghế đương kim thái tử, mà nàng lại không nguyện dùng cả đời vinh hoa phú quý để giam mình vào một nhà tù hoa lệ, nàng thậm chí còn nghi ngờ, cứ mang tiểu bảo vào cung như thế, một hoàng cung gần như không có tình thân như vậy, có phải đúng hay không.

Đáp án này, đến cùng bất kể còn là gì, nàng cũng không còn cách nào hối hận.

Nàng thật không thể mang tiểu bảo từ trong cung ra ngoài đi!

Đó là đại tội, cho dù nàng có cách nghĩ của mình đi nữa, nàng cũng chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt.

Huống gì, giống như hai năm trước đây, cũng không tệ.

Triển Chiêu sau khi vào hoàng cung làm nhiệm vụ, đều sẽ về phủ Khai Phong trước, chào hỏi Bao đại nhân, sau đó thay đồ thường, vào Quân mẫn lâu của nàng, gọi chút thức ăn, thêm một bầu Trúc Diệp thanh ấm, sau đó bảo nàng cùng ngồi xuống, kể cho nàng nghe một chút chuyện của đương kim Thái tử.

Đứa con của tỉ tỉ đáng thương…

Vốn dĩ, nàng vẫn luôn nghĩ cứ như vậy mà sống, cho tới lúc Triển đại nhân, lấy Đinh tam tiểu thư của thôn Mạt hoa phủ Tùng Giang về nhà, sau đó nàng sẽ không còn dính líu gì tới y nữa, Triển Chiêu là người rất ôn hòa, cả cười cũng rất cạn, chẳng qua vẫn cứ là ấm áp.

Ấm người, cũng ấm tâm.

Có một loại, hương vị gia đình.

So sánh hai người, cho dù Bạch ngũ gia có tốt hơn nữa, lại không cách nào để người ta tin tưởng, thứ nàng muốn chẳng qua chỉ là một khắc, chỉ một khắc, ấm áp, ấm áp của gia đình bình thường, chỉ sợ đến lúc nàng chết rồi nhìn lại cả đời một chút bình thường cũng không được.

Mà Bạch ngũ gia, bất kể làm sao cũng không cho nàng được sự ấm áp đó, cho dù cuối cùng nàng có cùng hắn kết nghĩa phu thê, cũng không sao an tâm được.

Bạch ngũ gia bên ngoài có hàng vạn hàng ngàn hồng nhan tri kỉ, làm sao có thể hạ tâm, cho nên, A Mẫn tới giờ đều không hề nghĩ rằng, có thể cùng Bạch Ngọc Đường bạch thủ tương tri.

Không thể nào.

Thế nhưng câu chuyện đương nhiên nàng luôn để trong tâm trí, cuối cùng lại lấy một kết cục ngoài ý muốn của mọi người để khép lại.

Triển đại nhân vì sao chủ động, xuất chiến sa trường, tới giờ nàng cũng không hiểu.

Quan hệ của Triển Chiêu cùng nàng không giống người khác, y là một người hết sức ôn nhu, cuộc sống trong cung của nàng, là cuộc sống của thiên kim tiểu thư, lúc y tìm thấy nàng, nàng đang trải nghiệm cuộc sống của dân nữ, lại bị y mang trở về, y nói, “Nếu cô muốn biết, tôi kể cho cô nghe, cần gì phải đến nơi đó, cho dù cô không về chỗ quan gia cũng được, nhưng, đất phong trần đó quả thật không hợp với cô…”

Khi ấy, nàng ngồi ngay ngắn ở viện Lê Hương, trong lòng ôm tỳ bà.

Y chuộc thân cho nàng, còn thay nàng mua lại cửa tiệm.

“Quan chức tứ phẩm, lại hào phóng thế này…” luôn cảm thấy kỳ lạ, Triển Chiêu bình thường ăn mặc đơn giản, đều mặc một thân thủy lam, không có đồ đạc gì khác, không giống Bạch ngũ gia, hào phóng như thể bạc là vật tùy tiện nhặt được trên mặt đất, một thứ đồ vớ vẩn gì đó trên người đều là món mà một người bình thường gom mấy năm cũng không mua được.

Triển Chiêu cười, ôn nhu nói, “Không sao, chờ lúc Bạch ngũ gia tới, Mẫn cô nương thu nhiều bạc một chút là được rồi.”

Vẫn là phong thái tao nhã, lễ độ, quân tử, so với lúc đấu Đồ Thiện cứu Thái tử, còn phải thân thiện hơn rất nhiều.

Nàng chỉ cảm thấy, trong trời đất băng giá này, cuối cùng cũng tìm được một tia ấm áp, so với tia sáng đầu đông còn ấm áp hơn rất nhiều.

Sau, nàng nghe được rất nhiều chuyện từ y, có khi là ký ức của y về nhà cũ ở Thường Châu, có lúc là đau thương lúc mới vào giang hồ, cũng có ấm ức của y khi vào quan đạo, bất quá, nhiều hơn chính là những chuyện lý thú mà y từng trải qua, nghĩ lại có lẽ là không muốn nàng bị buồn lây, tổn thương tinh thần.

Thực sự là một người tỉ mẩn.

“A Mẫn, tại sao ai cũng bảo ta không hiểu y? Ta… hiểu…” Bạch Ngọc Đường vẫn cứ một hớp lại một hớp nốc rượu, chút rượu theo môi trượt xuống cằm, dừng lại dưới cằm thanh niên một hồi, cuối cùng vẫn là rơi xuống, nhỏ giọt lên vạt áo màu tuyết của thanh niên.

Thanh niên tựa hồ đã không còn tỉnh táo, cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp, chỉ biết lung tung lau đi rượu đã trào ra khỏi miệng.

“Ta hiểu y, chẳng qua là, không ai biết…”

“Cả tự ta, cũng không biết, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, lại hiểu y tới như vậy…”

“Hiểu…”

Thanh niên cố chấp nói lên ý kiến của mình trong một chuyện mà cả nàng không cần nhìn lại nữa, cũng không biết từ người bên cạnh nhìn ra, những lời này luôn là vô căn cứ.

Hắn làm sao mà hiểu?

Hắn dựa vào cái gì lại hiểu?

Thậm chí hắn tới bây giờ còn chưa khi nào dung nhập vào cuộc đời của y, chỉ biết dựa vào những trận đánh nhau không biết mấy phần thật giả đã từng xảy ra ở trên phủ Khai Phong, thứ hắn biết bất quá là Cự Khuyết đến cùng sắc bén tới cỡ nào, tính tình như thể vừa sinh ra đã tốt của Triển Chiêu, nội tình rốt cuộc ở nơi nào…

“Ngũ gia, huynh thật sự không hiểu.” Phương Mẫn chẳng qua chỉ cười cười, giơ cổ tay áo dài lên đỡ cằm, “Ngũ gia chỉ nói, Triển đại nhân tính tình tốt, công phu tốt, chỉ biết dùng công phu đi phá y, mà thực tế, Triển gia y có rất nhiều chuyện huynh không biết, huynh không biết một năm trước khi y mất, đại tẩu nha y vừa cho y thêm một tiểu chất tử, đặt tên Triển Ký, hôm đó y uống nhiều hơn mấy chén, lại nói muốn dành thời gian về thăm tiểu chất tử mới sanh; huynh cũng không biết Triển đại nhân mặc dù công phu cao, nhưng cũng xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ, cầm kỳ thi họa cũng không kém Bạch ngũ gia huynh, bảng hiệu của Quân Mẫn lâu muội cũng là nhờ Triển đại nhân viết cho đấy, huynh cũng không biết, huynh trưởng của Triển đại nhân cũng là một thương nhân, bất kể thế lực hay còn là thực lực, đều không thua kém Hãm Không Đảo nhà huynh, huynh thậm chí không biết…”

Bất giác, rơi lệ, “Huynh thậm chí không biết, khi Triển đại nhân thật sự mỉm cười, trên gò má phải, sẽ có một má lúm đồng tiền cạn mà thật….”

“Choang” thanh âm rất vang, vò rượu chưa uống cạn đã rơi xuống đất, rượu từ vò vỡ tán loạn văng ra.

“Ngũ gia, ngươi cái gì cũng không biết, lại bảo hiểu thứ gì…”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng lúc càng lạnh, cẩn thận nhìn lại, cánh tay đang nắm võ rượu, có hơi run rảy.

Không cam lòng, hết sức không cam lòng.

Trong giây lát nhận ra, tưởng niệm của mình hai năm qua, thì ra cũng chỉ như thế, hai năm sau, những chuyện hắn biết, còn không nhiều bằng chuyện A Mẫn từng biết.

“Ngũ gia, Triển đại nhân nói, y không thích đánh đàn, vì đàn là do mẫu thân dạy, đàn rất tốt, nhưng, y đàn cũng rất khá, tay nghệ của y chính là nhờ tay nghệ đàn của mẫu thân luyện ra, Triển gia xưa nay thông minh, Triển gia còn nói, thứ y không thể so với ngươi, đại khái chỉ có đám cơ quan trên đảo kia…” A mẫn cuối cùng vẫn là nữ lưu, sẽ không như Bạch Ngọc Đường tùy tiện dùng ống tay áo qua loa lau rượu, nàng chỉ lấy ra một cẩm mạt màu lam từ trong tay áo, lau đi nước mắt vô tri chảy lên gò má, “Triển đại nhân thật ra cũng là người không muốn thua, chẳng qua, ngươi cũng bị tính tình ấm áp của y mê hoặc…”

“Cho nên, không hiểu, đều không hiểu y….”

Bạch Ngọc Đường ngây ngốc nhìn Phương Mẫn vừa rơi nước mắt, vừa khóc thút thít vừa nói, càng lúc càng giống như sự thật.

Hắn không hiểu y, không ai hiểu y.

Nhưng, hắn vẫn không cam lòng, vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Rốt cuộc là vì sao, y không để cho hắn hiểu y, rồi lại để cho lòng hắn canh cánh nhớ thương y, tột cùng là vì sao chứ?

Hắn giơ tay lên, muốn cầm lấy vò rượu khác trên bàn, lại bị một cánh tay khác ngăn lại, “Ngũ gia, chớ uống nữa, ngươi…”

Say rồi.

Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường hất ra tay của A mẫn, giọng nói khàn khàn, mang theo men say hiếm thấy, “Cút ra, ngươi để ta uống, Ngũ gia hiếm lắm mới say một lần, từ lúc xú miêu kia đi rồi, ngũ gia đã lâu lắm không được thống khoái uống….”

Bình thường, hắn không dám say, mỗi lần hắn tới thành Biện Lương, sẽ thường xuyên đi ra hướng mộ của Triển Chiêu, chỉ sợ con Miêu nhi không biết cách chăm sóc mình sẽ bị người ta khi dễ ở địa phủ.

Cũng không biết con Miêu nhi kia có thể ở trên đường hoàng tuyền ngắm nhìn bờ hoa nở rộ thấy hoa không lá bị máu tươi nhuộm đỏ, có thể không nguyện uống chén canh của cô gái bên kia cầu Nại Hà, nấu từ vô số giọt nước mắt thương nhớ y ở trên thế gian hay không?

Làm sao có thể, con mèo kia đều không có người khắc cốt ghi tâm, còn có chuyện gì để y cự tuyệt chuyện uống canh Mạnh bà giúp y quên sạch tiền duyến?

Y dĩ nhiên có thể sẽ không nhớ tới trên đời có một người gọi Bạch Ngọc Đường, vẫn luôn ở bên cạnh y chọc y, quấy y, chọc cho tới lúc tính tình tốt như y phải tức giận.

Bởi vì thử miêu bất lưỡng lập, bởi vì…

Quan hệ của họ tới giờ đều không tốt, chỉ có một mình hắn ở trong mối quan hệ không tốt này, mong muốn đổi nó thành tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, mặc dù quan hệ không tốt này vốn là từ hắn mà ra…

Cho tới lúc này, còn chưa cam tâm.

Bạch Ngọc Đường chặn lại cánh tay của Phương Mẫn muốn cản hắn, lấy một vò rượu khác vào tay, lại phát hiện không phải Nữ Nhi Hồng.

Không phải là Nữ Nhi Hồng 18 năm hắn thích nhất, mà là Trúc Diệp Thanh yêu thích của Triển Chiêu.

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường giật giật, hơi do dự, nhưng vẫn dùng một chưởng mở ra khăn, rót vào trong miệng còn mạnh mẽ hơn so với Nữ Nhi Hồng.

Miêu nhi, ngươi có thể đợi ta không, cho dù là ở bờ bên kia Hoàng Tuyền nhin hoa đỏ như lửa, cũng được, chỉ xin ngươi chờ ta một chút, chờ ta cũng bước lên cầu Nại Hà thông qua kiếp sau, kiếp sau, chúng ta nhất định không thử miêu lưỡng lập, chúng ta…

Chúng ta….