Người, cho dù mạnh tới đâu, cũng không thể nắm bắt được thời gian.
Bạch Ngọc Đường quơ quơ vò rượu trong tay, rượu còn dư lại một nửa lách cách trong vò, cuối cùng bị đặt lại trên bàn, người uống mặc Bạch y, cũng không có uống tiếp, chỉ nhìn vò rượu cười một tiếng.
“Miêu nhi, nửa vò này, Bạch gia giữ lại cho ngươi, con đần mèo người phải ngoan ngoãn về uống hết nó…”
Tuyết Ảnh cư, Hãm Không đảo, đã giữ lại rất nhiều vò rượu chỉ còn một nửa, đều được chủ nhân bao bọc thật kỹ, chôn dưới gốc lê ở hậu viện Tuyết Ảnh cư, một lại thêm một, vò sớm nhất đã chôn được nửa năm.
Mẫn Tú Tú từng cười bảo, “Lão ngũ này, chắc tính chờ Triển Chiêu trở lại liền lập tức chuốc say người sau đó ăn kiền mạt tịnh đi?”
Bạch Ngọc Đường chẳng qua cười cười, có lẽ hắn chính là đang lên ý định như thế…
Nhưng bất kể thế nào, cũng phải chờ y trở lai5a…
“Ngũ gia, Ngũ gia, ngài có thiệp mời…”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, từ 2 năm rưỡi trước, Triển Chiêu “chết trận” rồi, hắn liền xem như từ giã giang hồ, không gặp người, không để ý chuyện, mặc dù tình cờ làm ra chuyện hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bất quá chỉ là nhớ nhung tác phong của người nọ, không làm được chuyện thấy chết không cứu mà thôi, nhưng, tác phong làm việc cũng luôn quả quyết, ngoan lệ khiến chính phái lẫn tà phái đều phải ngần ngại.
Kỳ nhân, nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không dám chọc.
Bởi vì như vậy, cho nên bắt đầu tự khi đó, thϊếp mời tới tay Bạch Ngọc Đường, có thể nói là càng ngày càng ít, gần nửa năm qua, một thϊếp cũng không có, cho nên, Bạch Ngọc Đường mới sửng sốt, trên giang hồ lại còn người đưa hắn thiệp mời.
“Ai đưa?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, không có ý định để tâm, chỉ thuận miệng hỏi một câu, cầm lấy thiệp mời đỏ tươi trên tay Bạch Phúc, cũng không vội vả xem, chỉ bỏ lại lên bàn.
Thật không có chút hứng thú.
Bạch Phúc bĩu môi, “Là Trữ lão gia tử đưa tới, gã cũng không tính là người giang hồ, khó trách sẽ còn gửi thiệp tới đây, bất quá, Trữ lão gia tử thật đúng là chưa bỏ ý định,
cái thể loại như kiểu đại hội võ lâm này, Ngũ gia tới giờ không khi nào đi, cho dù ổng lấy được thượng cổ thần binh thì sao chứ, vậy mà Tứ gia còn bắt tôi phải tự mình mang thiệp mời tới cho Ngũ gia…”
Bạch Ngọc Đường khựng một chút, cuối cùng dời mắt đến tấm thiệp mời màu đỏ tươi bị hắn tùy ý vất lên bàn.
Trữ lão gia tử…
Trên đời này, có người hâm mộ cao quan dầy lộc, sơn trân hải vị, có người ganh tỵ giang hồ thảo mãng tới lui tự nhiên, có người bảo người trong giang hồ thân bất do kỷ, có người nói người nơi giang hồ mới gọi tiêu dao.
Mà cái lão Trữ lão đầu này, có thể xem là người muốn tham gia giang hồ nhất.
Trữ lão gia tử tên là Trữ Tư, người Tô Châu, cũng xem là độc chiếm một phương ở Tô Châu, tuy không thể nói là phủ khả địch quốc, nhưng cũng có thể tự xưng là người có tiền nhất đẳng Tô Châu, là một kẻ buôn bán chân chân chính chính.
Trữ lão gia tử này có một bệnh lạ, bản thân gã là giới thương cổ, lại thích tìm kiếm binh khí của võ giả, đao thương kiếm kích câu xoa roi giản, bên trong kho binh khí mà Trữ lão gia tử cất giấu, có thể tìm được một hai món thượng hạng.
Thiệp mời của Trữ lão gia tử đã hai lần đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Danh hiệu Cẩm mao thử trong giang hồ hết sức vang, khó trách Trữ lão gia tử tới tận bây giờ vẫn còn sai người, đem thiệp mới tới Đảo Hãm KHông, bất quá bốn năm trước, Bạch Ngọc Đường rất xem thường, Bạch gia đã có Họa Ảnh, còn phải để ý tới mấy cái món binh khí tào lao đó?
Vậy mà lần này, Bạch Ngọc Đường để ý.
Hắn còn chưa quên, Cự Khuyết của Triển Chiêu đã gãy, gãy làm đôi, gãy hoàn toàn, nói cách khác, bây giờ Triển Chiêu không có binh khí, đây khẳng định không phải chuyện tốt lành gì, Triển Chiêu nếu không có binh khí, lực sát thương của y sẽ yếu đi rất nhiều, Cự Khuyết là thượng cổ thần binh, uy lực của nó không phải chuyện đùa.
Bạch Ngọc Đường nhớ, đại hội võ lâm một năm bốn lần của Trữ lão gia tử, đã từng hứa với dân giang hồ, chỉ cần có thể giành chiến thắng, tất cả binh khí trong kho của gã, có thể cho người tùy nghi chọn lựa.
Bạch Ngọc Đường hơi híp mắt, có lẽ chỗ của Trữ lão gia tử có thể tìm ra thanh kiếm ngang ngửa với Cự Khuyết đi?
Ừ, nếu là thật có thể tìm ra thanh kiếm như vậy…
Bên mép Bạch Ngọc Đường gợi lên một nụ cười.
Nếu thật có thể tìm ra một thanh kiếm như vậy, Ngũ gia liền giữ thanh kiếm đó lại cho mình, Họa Ảnh tặng cho Triển Chiêu…
“Bạch Phúc, sửa soạn đi, chúng ta tới Tô Châu.”
“Tô Châu?”
Bạch Ngọc Đường gật, “Tô Châu.”
Bạch Phúc nghĩ không ra, từ khi nào Ngũ gia lại thích tham dự chuyện này?
Bạch Ngọc Đường tuy đang ở giang hồ, lại rất lâu không nhìn tới ân oán giang hồ, khá nhiều người biết, hoặc giả cũng có nhiều người nghĩ rằng, Bạch Ngọc Đường sẽ không tham gia náo nhiệt.
Lần trước tới thềm của Trữ lão gia tử, Bạch Ngọc Đường tuy chỉ mới 18, nhưng cũng đã danh chấn giang hồ, danh hiệu Ngũ thử đương đương, khi đó, Bạch Ngọc Đường đang bận rộn chuyện tranh đấu danh hiệu thử miêu với Triển Chiêu, làm gì còn thời gian rảnh để ý tới thiệp mời của lão đầu tử này?
“Gia có Họa Ảnh rồi, cần mấy cái thứ vũ khí vớ vẫn kia làm gì? Lại không có cất…”
Bạch Ngọc Đường năm đó chỉ nhìn một cái, liền đem thiệp mời đỏ tươi giao cho Bạch Phúc xử lý, mà tự hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nào là cơ quan trên Hãm Không Đảo, nào là ba chữ “Tức chết mèo” rồng bay phượng múa trên Thông Thiên quật.
Bạch Ngọc Đường khi đó, đang lo nghênh đón Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường hôm nay, chờ Triển Chiêu trở lại.
Trữ gia, Tô Châu.
Sự xuất hiện của Bạch Ngọc Đường tạo nên ngàn tầng sóng.
Cao thủ chân chính trên tay đều có binh khí mình dùng thuận tay, bọn họ cũng y như Bạch Ngọc Đường năm ấy, với hội họp của Trữ lão gia tử, không phải quá để tâm, dĩ nhiên có mấy người rảnh rỗi vô sự, sẽ tới góp vui, cũng không phải tới vì cái gì “thượng cổ thần binh”, bọn họ chỉ đơn giản là tới tham quan, xem xem võ lâm hậu bối bây giờ, thuận tiện nói một vài chuyện.
Bất quá, Bạch Ngọc Đường bây giờ cũng không rảnh quản mấy chuyện này.
Hắn cũng không quá hứng thú với những người đã thoái ẩn giang hồ, với Bạch Ngọc Đường mà nói, hiện tại trừ Triển Chiêu ra, có lẽ đã không còn bao nhiêu chuyện có thể làm hắn để ý.
Bạch Ngọc Đường “Phong lưu thiên hạ, phóng đãng bất tuần”, danh tiếng này không phải là trên trời rơi xuống, chỉ cần một người xông qua giang hồ, liền nghe được tin đồn về hắn.
Lời đồn về Bạch Ngọc Đường quả là không ít, hiện giờ tuy hắn bảo đã xa lánh giang hồ, không quản chuyện giang hồ nữa, nhưng chung quy vẫn chưa có hoàn toàn lui ra khỏi giang hồ, chuyện hắn làm người ta cảm thấy bất khả tư nghị, thật sự là rất nhiều.
Chuyện xa tạm thời không nói, chỉ nói chừng một tháng trước, Bạch Ngọc Đường đơn độc chạy về Quý Châu, nói là muốn tìm Miêu trại.
Có người nói, hắn muốn tìm một người bị giấu trong Miêu trại.
Mấy lời đó đều là những lời đồn đãi, giang hồ rỉ tai khi rảnh rỗi, người nọ đến tột cùng là ai, không ai biết được.
Có người cười nói, “Bạch Ngọc Đường không hổ danh là kẻ phong lưu thiên hạ, mấy tháng trước còn xôn xao bảo muốn kết hôn, bây giờ lại dính lứu tới độc nữ Miêu Cương, chậc chậc, tốt nhất là cưới tộc trưởng Miêu Cương về đi, để đỡ mất công người Miêu đi ra hại người.”
Nghe thấy mấy lời này, Bạch Ngọc Đường cũng không có hành động gì, chẳng qua là tiếp tục uống rượu, không phải Nữ nhi hồng.
Là Trúc Diệp Thanh…
Mà bên Miêu Cương, Diệp Thời Tích đang kéo ra con độc trùng cuối cùng cho Triển Chiêu, đem nó nhốt lại miếng huyết ngọc tìm được trong phòng Triển Chiêu ở phủ Khai Phong, tính toán khoảng chừng hai ba tháng nữa độc trùng có thể chết sạch nghe thấy lời như vậy, cười, vừa nghịch huyết ngọc cha mẹ để lại cho vợ tương lai của Triển Chiêu, vừa giơ tay chọt chọt lão nhân gia diện mục tang thương nuôi cổ trùng ở bên cạnh: “A cữu, cữu có gả không?”
Lão nhân liếc một cái: “Đừng đùa, tộc nhân Miêu tộc ta ẩn cư nơi này đã lâu, há có thể để người ta nói đến là đến?”
Dừng một chút, lão nhân lại thở dài, lời nói theo không khỏi mang theo ảm đạm, “Thời Tích, ta biết chuyện lần này của con, có lẽ sẽ dính dáng tới một đại sử, a cữu không nói con cái gì, con bé con từ nhỏ đã cứng đầu, nhưng A Cữu vẫn muốn nói là, cẩn thận một chút hay hơn, tính mạng vẫn là tài sản quan trọng nhất, nếu không đối đầu được, thì trở lại đi…”
Diệp Thời Tích khựng một chút, cười nói: “Cữu, cảm ơn ngài, hình như lúc nào cũng vì chuyện của con nên mới khiến Miêu tộc luôn không màng thế sự dính dáng tới nhiều chuyện như vậy, bây giờ cũng thế, Bạch Ngọc Đường kia tuy không xông tới, nhưng chung quy vẫn phá hỏng không ít đồ đi…”
“Hư đúng là không ít, nhưng cũng không sao.” Lão nhân gia chăm chú nhìn tiểu trùng tử đang ngọ nguậy bên trong bình, “Tên đó cũng có chút bản lãnh, tiểu cữu tử của con nhìn tư văn như thế, sao lại chọc tới một tên điên cuồng vậy, trông bộ dáng của hắn khi ấy, cứ như người Miêu tộc ta đào cả nghĩa địa tổ tông 18 đời của hắn vậy…”
Diệp Thời Tích bĩu môi: “Tiểu Chiêu vốn là tư văn, còn Bạch Ngọc Đường kia đúng là quá điên rồi, đại khái luyện công bị tẩu hỏa nhập ma…”
Một tháng trước Bạch Ngọc Đường độc xông Miêu trại, tuy bảo xông không qua, nhưng cũng để lại người ta ấn tượng sâu đậm, khi đó, Quý Chât, Vân Nam, ngũ độc đều rục rịch, làm dân địa phương cũng phải sợ hãi.
Nghe nói, lúc đó vì có người khuyên hắn rằng, “nơi này rất nhiều độc vật đều được Miêu Cương nắm giữ, bao nhiêu năm này mới bình an vô sự, nếu phá hoại Miêu cương, thì hàng trăm thôn ở nơi ấy có thể biến mất vô tung.” Lúc này, hắn mới dừng.
Bất quá, cũng có người hoài nghi, Bạch Ngọc Đường xưa nay nổi tiếng giang hồ, tâm tư độc ác, vì sao chỉ vì mấy trăm thôn mà thu tay lại?
Chuyện giang hồ này, truyền đi truyền lại, liền biến thành giả, chỉ có người trong cuộc mới biết chân tướng.
Bạch Ngọc Đường uống Trúc Diệp Thanh, lạnh lùng cười.
Bạch Ngọc Đường tuy lòng dạ độc ác, vậy nhưng, đã bao giờ thương quá dân chúng bình thường tay trói gà không chặt? Chuyện như thế, nếu để y biết, nếu để y biết…
Chỉ sợ cả bằng hữu cũng đừng mong làm, chứ đừng nói tới chuyện dụ y vào cửa Bạch gia.
Bạch Ngọc Đường quơ quơ vò rượu trong tay, thở dài.
Thật là lạt.
Bạch Ngọc Đường tự thân kiệt ngạo bất tuần, thứ hắn muốn, cũng phải thuần.
Cho dù là rượu, hay là tình.