Quyển 2 - Chương 1: Man thiên quá hải (1)

CHết, chính là một từ quá tàn nhẫn.

Bạch Ngọc Đường ngồi trước cửa sổ Thái Bạch Cư, như mấy năm trước, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu, nhìn thế nào cũng không thấy thân ảnh cao ngất, đỏ tươi trong ký ức, người tới vạm vỡ, thành thật, không tìm ra nụ cười ấm áp nhàn nhạt trên người nọ.

Hai năm trôi qua, Bạch Ngọc Đường sẽ nhẹ cau mày, trong lòng chua xót.

Người đã đi, hắn không thể bắt lại y, hắn cứ tưởng, cả đời này hắn cũng không bắt được y nữa.

Mà lúc này, môi hắn nhẹ cong, đổ vào miệng một hớp Nữ nhi hồng.

Triển Chiêu còn sống, Triển Chiêu đã rời khỏi cái nơi quá độc hại với y, bây giờ với Triển Chiêu mà nói cũng xem như tốt.

Chẳng qua là…

Nếu y nhớ lại một chút xíu chuyện từng xảy ra với mình, y cũng có thể chết…

Bạch Ngọc Đường không nghĩ Triển Lâm đang nói bậy, bọn họ vốn dĩ cũng tưởng Triển Chiêu hai năm trước đã chết trận, còn có Bàng Thống tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu chầm chậm ngã xuống, máu đỏ còn hơn quan phục đỏ tương y từng mặc trên người.

Bạch Ngọc Đường quơ quơ vò rượu trong tay, tiếng róc rách truyền vào tai.

“Miêu nhi, Bạch gia không muốn ngươi khổ sở, nhưng Bạch gia cũng không muốn…”

Rời xa ngươi…

Vậy mà, câu nói cuối cùng của Triển Lâm cứ luôn lượn quanh trong đầu hắn, làm sao cũng không chịu tiêu tán.

Y cũng có thể chết…

Y sẽ chết…

Triển Chiêu sẽ chết…

Cái chết của Triển Chiêu, có rất nhiều người đã trải qua,ngày xưa, rất nhiều người đều nhìn thấy thân ảnh quan phục đỏ cầm cự khuyết, trên mặt mang cười, giọng nói trong trẻo ôn nhuận trên đường cái, mà hôm nay, không thấy ôn hòa vui vẻ đâu.

“A…”

Bạch Ngọc Đường đổ vào miệng một hớp Nữ Nhi hồng.

Miêu nhi, sao ngươi phải ngoan tâm đối xử tàn nhẫn với ta như thế…

A, y cái gì cũng không nhớ rồi…

Ngoài cửa có tiếng lộp cộp, Bạch Ngọc Đường cũng không buồn để ý, một tia nhìn cũng chẳng lướt qua.

Bạch Ngọc Đường võ công cao, nghe tiếng có thể đoán ra người tới, “Đại tẩu, có chuyện?”

“Ngũ đệ, hiện giờ tình hình ra sao rồi? Tẩu nhờ người ta truy tìm chỗ ở của Triển Chiêu cùng độc y, cũng cho người theo dõi bọn họ, bất quá mới có mấy ngày, người kia đã báo lại rằng họ đều rời đi, một chút tin tức cũng không còn…” Mẫn Tú Tú cũng mặc kệ, ngồi xuống đối diện Bạch Ngọc Đường, “Độc y kia, với Triển Chiêu cuối cùng là có quan hệ ra sao? Còn có…”

Nếu Triển Chiêu thích nữ nhân, Ngũ đệ ngươi có còn…

“Diệp Thời Tích…” Bạch Ngọc Đường nắm chén rượu trên tay, do dự một hồi, cuối cùng vẫn thả xuống, “Cô ta, phải là đại tẩu của Triển Chiêu…”

Dừng lại hồi lâu, Bạch Ngọc Đường mới nói hết, “Đại tẩu, tẩu nói, con người có thể phản lão hoàn đồng hay không?”

Mẫn Tú Tú không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ hỏi một câu như vậy, cho nên khựng một hồi, “…. Thế gian rộng lớn cái gì cũng có thể, ai mà biết được có chuyện như thế xảy ra hay không, nhưng, Ngũ đệ, đại tẩu có thể nói rõ ràng, loại chuyện nghịch thiên như phản lão hoàn đồng, nhất định sẽ gây ra tác dụng phụ…”

Bạch Ngọc Đường mím môi, Tay siết thành quyền, dùng lực, khớp xương cũng hóa thành trắng.

“Ngọc Đường, sao đệ tự nhiên lại hỏi tới chuyện này? Không lẽ thật sự có người như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nghiêng mặt, nhìn xuống cửa sổ, trên đường người đến kẻ đi, làm sao cũng không tìm ra được thân ảnh màu đỏ cao gầy, y tồn tại với quá khứ, hoặc có lẽ là tồn tại với tương lai, “Đại tẩu, Triển Chiêu bây giờ, khoảng chừng 18 tuổi…”

Mẫn Tú Tú kéo kéo khóe miệng, “Làm sao có thể, Triển Chiêu nó so với đệ còn lớn hơn hai tuổi, bây giờ đệ đã 22 rồi, đáng lẽ ra nó phải….”

“Đúng, đáng lẽ ra, y cũng phải 24, nhưng…”

Chuyện kỳ quái như thế, rõ ràng là không nên xảy ra, nhưng nó thực sự đã xảy ra, làm cho rất nhiều người cũng phải vì thế mà cẩn thận một chút, chỉ sợ sơ ý một hồi lại đem người vất vả lắm mới kéo khỏi điện Diêm Vương ném trở lại.

Diệp Thời Tích là như thế, Triển Lâm cũng là như thế.

Vậy còn Triển Chiêu?

Một chuyện quái dị như thế xảy ra trên người mình, không biết Triển Chiêu sẽ nghĩ gì?

Y biết mình mất đi sáu năm, sáu năm này khiến y trở nên khác người, vô cùng khác biệt.

Bạch Ngọc Đường năm đó gặp gỡ là người bình tĩnh như gió, giống như chuyện gì cũng không liên quan tới y, hoặc là cho dù những chuyện đó có liên quan, y cũng không để vào trong lòng, cứ luôn mỉm cười dịu dàng như thế, mà hôm nay, chuyện như vậy xảy ra trên người, y có phải vẫn sẽ…

“Những lời này, tạm thời không nhắc tới, Ngọc Đường, đệ biết Diệp Thời Tích với Triển Chiêu đi đâu không?”

Bạch Ngọc Đường cũng không quá để ý, “Đại tẩu tìm họ có việc gì? Tuy đệ không rõ tình hình cụ thể của họ, bất quá, Triển Lâm trước đó có tới tìm ta…”

“Triển Lâm?” Mẫn Tú Tú lục lại cái tên này trong ký ức, cuối cùng nhớ lại chính là nam tử hai năm trước đứng trước mộ Triển Chiêu, giống Triển Chiêu bảy phần, thần sắc lạnh nhạt nói ra lời làm người ta đau đớn, “Hắn tìm đệ làm gì? Hắn có biết Triển Chiêu lúc này…”

Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, “Không thể nói, hắn tới nói với đệ một chuyện, là chuyện đệ không muốn làm, bây giờ…”

Bạch Ngọc Đường vẫn là khó chịu.

Hắn không muốn để Triển Chiêu chết, nhưng, hắn cũng không muốn lại một lần nữa mất đi người hắn khó khăn lắm mới tìm được vì một lý do bất đắc dĩ thế này.

Hắn đã tận hưởng tư vị của cái chết, mà cảm giác sanh ly, cả đời này hắn cũng không muốn nếm thử.

Vậy mà theo như lời Triển Lâm nói, nếu như là trước đây, hắn có thể sẽ không thèm để ý, chuyện quá sức cổ quái, hắn đại khái không tin, nhưng dính tới Triển Chiêu, hắn lại sợ nếu là thật, sơ ý một chút, Triển Chiêu vĩnh viễn không về được thì làm sao bây giờ? Lại thêm lúc này, lời Mẫn Tú Tú nói, làm tâm tình trong đầu hắn càng nặng hơn.

Nghịch thiên, dĩ nhiên sẽ có tác dụng phụ.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi buồn uống rượu.

Ngược lại Mẫn Tú Tú nhìn ngứa mắt, đoạt lấy chén rượu trong tay Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, đệ nhìn mình đi, xem rốt cuộc là tình huống gì? Qua hai năm rồi, không có Triển Chiêu đệ vẫn còn sống đây, sao tới hôm nay, lại thất thường như vậy?”

Bạch Ngọc Đường chỉ cười khổ một tiếng, “Bởi vì Triển Chiêu quay về, nhưng y…”

Nhưng y, đã đem Bạch Ngọc Đường, quên sạch không còn một mống.

“Rốt cuộc là sao? Đệ nói cho rõ ràng…”

“Đệ không biết nói thế nào…” Bạch Ngọc Đường mím môi, “Trên người Triển Chiêu, hình như đã xảy ra chuyện thời gian lùi lại, y…”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường vẫn rất không thoải mái, hắn thật không muốn nhớ lại những lời Triển Lâm nói, nhưng hắn không thể phủ nhận, tình trạng Triển Chiêu lúc này còn rất không ổn định, yếu tố bên ngoài quá nhiều, khiến hắn không thể không cẩn thận làm việc, nếu không phải như thế, Bạch Ngọc Đường làm sao sẽ để nhóm Triển Chiêu ra khỏi Khai Phong mà không đuổi theo?

Nếu không có chữ có thể đó, Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không cho Triển Chiêu đi.

“Ngọc Đường, lời Triển Lâm nói với đệ là thật?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn như tiêu sái, nhưng tư vị khổ sở trong đó, chỉ có mình mới rõ.

Mẫn Tú Tú một tay nâng cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nói thế, vị độc y kia còn đáng ngờ hơn chúng ta nghĩ nhiều, từ tình hình của Triển Chiêu nghe ra, là phải dính tới cổ…”

Cổ thuật, thuật Miêu cương, dùng cổ trùng trợ giúp, ám sát, trúng độc cái loại, cũng trở nên đơn giản hơn nhiều, vì vậy, mọi người khi nhắc tới cổ thuật Miêu Cương, đều biến sắc.

Bạch Ngọc Đường trong lòng trầm xuống, khí lực trên tay lại tăng lên mấy phần, thần sắc cũng nặng nề hơn.

Mẫn Tú Tú không phải người đơn giản, nhìn thấy thần sắc Bạch Ngọc Đường, biết hắn hiểu lầm, phất tay, “Ngọc Đường, thật ra cổ thuật Miêu Cương không chỉ biết hại người, còn có thể cứu được người, chẳng qua, người đời phóng đại cái xấu, mà bỏ qua rất nhiều cái tốt thôi, huống chi, nghe nói người Miêu Cương đối với những người mình không để ý, phần lớn sẽ không ra tay cứu giúp, sử dụng cổ thuật hết sức phiền toái, phải tốt rất nhiều thời gian, so ra, hại người vẫn tiện hơn nhiều.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Đại tẩu, ý tẩu nói, năm đó Triển Chiêu có thể là…”

“Ừ, nếu năm đó lúc Triển Chiêu được độc y cứu trọng thương tới mức cô ta không thể không dùng tới cổ thuật để cứu, thì tình hình bây giờ cũng rất có khả năng, bất quá, Ngọc Đường, nếu Triển Chiêu lúc này đã gặp chuyện như thế, thì đệ phải nghĩ cho rõ, xưa nay đệ luôn tùy tính mình, mà Triển Chiêu lúc này, có thể nói là không thể chịu nổi một ít kí©h thí©ɧ…”

Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Nếu không phải thế, làm sao đệ còn ở đây?”

Mẫn Tú Tú nghe tới đây, cũng hiểu ý của Bạch Ngọc Đường, nhưng chỉ có thể thở dài.

Bạch Ngọc Đường đặt Triển Chiêu ở trong lòng, bất kể là năm đó hay còn là năm nay, trên giang hồ lưu truyện danh tiếng của Bạch Ngọc Đường đều là các loại “Phóng đãng bất tuần”, vậy mà người tiêu sái tự tại như Bạch Ngọc Đường lại không thoải mái được như người ta, lúc đối mặt với Triển Chiêu, đều thận trọng che giấu.

Hắn trốn tránh y, lại muốn gặp y.

Mẫn Tú Tú lại thở dài, “Nói thật, Ngọc Đường, đệ có thể đi tìm Triển Chiêu, đại tẩu đệ tuy không giỏi cổ thuật, nhưng đã từng xem qua sách vở liên quan, cổ thuật cứu người phức tạp khó khắn, nhưng cũng không thể tái đi tái lại được, nếu cổ thuật độc y dùng trên người Triển Chiêu đã hoàn toàn chấm dứt, thì trí nhớ sáu năm đó, cũng đã hoàn toàn mất đi rồi, không tìm về được, bất kể người khác nói thế nào, có lẽ cũng vì chuyện này, mà Triển Chiêu tới tận bây giờ mới được đại ca, đại tẩu nó thả ra…”

“Nhưng, Triển Lâm nói…”

“Quan tâm sẽ rối loạn, đệ biết chưa?” Mẫn Tú Tú khẽ cười, “Nếu đệ gặp chuyện thế này, tẩu chắc chắn cũng sẽ nói với người khác như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bất quá, sau khi đệ tìm thấy Triển Chiêu rồi, phải nhớ, đệ phải xem như đây là lần đầu gặp gỡ Triển Chiêu, tuy bảo nhờ cổ thuật mà khỏi bệnh, tính tái lại có thể là rất nhỏ, nhưng dù sao vẫn là Triển Chiêu trải qua, cứ cẩn thận cho chắc, nếu đệ có thể giúp đỡ họ lừa gạt giang hồ nhân sĩ chuyện này, có lẽ độc y với Triển Lâm sẽ đối xử với đệ khá hơn một chút.”

“Đại tẩu….”

Mẫn Tú Tú phất tay áo, “Từ sau khi Lạc cô nương kia xuất hiện, tẩu đã biết, cả đời đệ đều bị con mèo nhỏ kia cột lại rồi, bất quá đệ nên nhớ, hôm nay Triển Chiêu so với đệ nhỏ hơn nhiều, chỉ mới có 18 tuổi thôi, còn chưa tới yếu quan…”

Giống như gấu thấy cá trong tầm với, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không thể bỏ qua, giơ tay cầm lấy Họa Ảnh, chỉ chớp mắt, Mẫn Tú Tú đã không thấy bóng trắng kia đâu, chỉ để lại lời nói mang theo tiếng cười.

“Đại tẩu, đệ đi tìm Triển Chiêu, tẩu chào mấy vị ca ca giúp đệ…”

Mẫn Tú Tú cười, rốt cho mình chén trà, “Gấp cái gì, thằng bé này…”