Chương 10: Lên du thuyền 4

Chạy qua góc cua, Mạc Tiểu Nghiêu áp tay lên ngực, nơi trái tim vẫn còn đập thình thịch. Cô dựa lưng vào bức tường sơn màu vàng nhạt, khuôn mặt ửng hồng vì ngại ngùng đã dần trở lại bình thường.

Sau đó, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Dù có thích chị gái kia đến đâu, cô cũng không nên ngại ngùng đến mức đó, lại còn dễ dàng để lộ bí mật sâu kín nhất trong lòng như vậy.

Ánh mắt tối sầm lại, Mạc Tiểu Nghiêu đi lang thang dọc theo hành lang chẳng có mục đích, rất nhanh đã tới đầu thuyền, thấy một căn phòng có bể bơi treo biển hiệu "Đầm Bích Ba".

Qua hai cánh cửa kính trong suốt không một hạt bụi, Mạc Tiểu Nghiêu có thể thấy rõ bên trong có bốn làn bơi. Nước trong vắt đến mức có thể nhìn thấy rõ viên gạch lát đáy hồ dù đứng ở ngoài cửa, mặt nước nhấp nhô theo thân tàu, sóng nước lấp lánh, trông thật mê người.

Mạc Tiểu Nghiêu đẩy cửa đi vào không chút do dự. Cô thích bơi lội, nhưng bể bơi ở gần nhà cô luôn rất đông người. Trừ khi dậy thật sớm, thật sớm, nếu không cô sẽ không bao giờ có thể bơi từ đầu bên này đến cuối làn bên kia.

Bây giờ trong bể bơi chỉ có một cô bé mặc bộ đồ bơi liền thân có họa tiết hoa nhỏ màu vàng nhạt, đang cố gắng bơi ở giữa làn thứ hai, bơi theo kiểu bơi bướm tiêu chuẩn. Cô bé đang bơi hướng về phía Mạc Tiểu Nghiêu, tóc che kín trong mũ bơi nên không nhìn thấy được độ dài. Gương mặt cô bé rất non nớt, trông không quá 14 tuổi.

Mạc Tiểu Nghiêu vốn không mấy hứng thú với người lạ, chỉ liếc nhìn cô bé vài cái rồi quay đi, tiến về phía quầy hàng bên phải, chọn một bộ đồ bơi liền thân màu xanh nhạt trông tạm ổn trong số rất nhiều bộ đồ bơi khác. Sau khi lấy thẻ thuần thục trả tiền, ngăn một NPC râu mực khác bỏ đồ vào ốc xà cừ, cầm theo bộ đồ bơi đi đến phòng thay đồ có chữ "nữ" được viết bên trên.

Sau khi thay áo tắm và đội mũ bơi, Mạc Tiểu Nghiêu ra ngoài, chọn làn bơi số bốn gần mép trong cùng, nhảy ùm xuống từ cầu nhảy rồi lặn xuống dưới. Khoảnh khắc cơ thể chìm vào làn nước trong veo, mát lạnh, cô hoàn toàn thư giãn.

Mạc Tiểu Nghiêu đã học bơi từ khi còn rất nhỏ, từng được huấn luyện viên đội tuyển thành phố để mắt tới, hy vọng cô sẽ tham gia đội để mang vinh quang về cho thành phố. Lúc đó cha mẹ cô chưa ly hôn, chưa có gia đình riêng cần gánh vác, vẫn dành trọn tình yêu cho cô con gái duy nhất của mình. Họ nghĩ đây chỉ là một sở thích, không muốn ép buộc con gái quá mức, nên để cho Mạc Tiểu Nghiêu tự quyết định.

Lúc đó cô nghĩ gì nhỉ? Mạc Tiểu Nghiêu linh hoạt ngẩng lên khỏi mặt nước, tư thế bơi ếch chuẩn xác và thoải mái. À, đúng rồi, lúc đó vì cô bạn thân Phương Kỳ Kỳ học cùng lớp với cô, nói nếu cô vào đội tuyển thành phố chắc chắn sẽ phải vào trường thể thao, hai người sẽ không thể học cùng trường cấp hai nữa.

Vì vậy, vì để có thể ở bên cạnh người bạn thân nhất, lúc ấy cô đã từ bỏ. Mạc Tiểu Nghiêu còn nhớ lúc đó hai đứa nhóc ngu ngơ bọn cô đã móc tay hứa sẽ làm bạn cả đời, đến khi già yếu không đi lại được nữa thì sẽ nhờ con cái mang ghế bành ra sân, ngồi cạnh nhau dưới nắng mà trò chuyện...

Kẻ lừa đảo! Phương Kỳ Kỳ, cậu đúng là một kẻ lừa đảo!

Đầu ngón tay Mạc Tiểu Nghiêu chạm vào thành bể cuối làn bơi, sau đó cô co tròn người lại, dùng chân đạp mạnh vào thành bể trơn trượt, bơi về bằng tư thế bơi ngửa.

Cô không muốn nước trong hồ trộn lẫn với những giọt nước mắt trên mặt mình, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy như đã phản bội người bạn thân nhất.

Như đã hẹn ước, hai người cùng vào một trường cấp hai, cùng một trường cấp ba, rồi cùng đỗ vào một trường đại học. Mọi thứ vốn rất tốt đẹp, cho đến hai năm trước.

Lúc đó, cô và Phương Kỳ Kỳ sắp tốt nghiệp, bận rộn với luận văn tốt nghiệp và tìm việc làm, sống trong ký túc xá có giờ giới nghiêm trở nên rất khó chịu, thế là hai người bàn bạc, quyết định thuê nhà ở bên ngoài.

Và chỉ ba tháng bảy ngày sau khi chuyển ra ngoài, Phương Kỳ Kỳ qua đời.

Nguyên nhân dẫn đến sự việc này là vì hai người bọn họ đã tốt bụng, mở cửa cho một người phụ nữ bị chồng đánh đập vào nhà để trốn. Không ngờ, người phụ nữ đó quay lại liên hợp với người chồng vũ phu, trong ứng ngoài hợp, lợi dụng lúc Mạc Tiểu Nghiêu đi ra ngoài phỏng vấn lúc sáng sớm, chỉ có một mình Phương Kỳ Kỳ ở nhà, đã cưỡиɠ ɠiαи rồi sát hại cô ấy.

Lý do hắn ta đưa ra sau đó chỉ là vì muốn dạy cho những người hay xen vào chuyện của người khác một bài học, nhưng không may ra tay quá mạnh, dẫn đến ngộ sát.

Mạc Tiểu Nghiêu như muốn hỏng mất. Mặc dù cha mẹ của Phương Kỳ Kỳ không hề trách móc cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình.

Nếu lúc đó cô ngăn cản thay vì đồng ý, có phải người phụ nữ kia sẽ không xâm nhập vào nhà họ không?

Nếu không trêu chọc đến gã đàn ông kia, Phương Kỳ Kỳ sẽ không gặp chuyện, vẫn sẽ tiếp tục sống. Bọn họ đã từng hứa sẽ cùng nhau chọn váy cưới, cùng tổ chức hôn lễ, cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Sau khi trải qua đợt liệu trình tâm lý cuối cùng từ bác sĩ tâm lý, bề ngoài Mạc Tiểu Nghiêu đã trở lại bình thường, nhưng chỉ có cô mới biết, sâu thẳm trong lòng cô sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ đến nhường nào. Nhưng vì Kỳ Kỳ, Mạc Tiểu Nghiêu không cho phép mình yếu đuối. Cô cố gắng vượt qua mọi khó khăn, một lần nữa hòa nhập lại với xã hội.

Cha mẹ cô đã có gia đình riêng, đã sớm đánh tiếng rằng không cần cô phụng dưỡng nhưng cũng không muốn quản lý cô nữa. Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến việc bản thân không được cần đến, vì cô còn cha mẹ của Kỳ Kỳ cần phải chăm sóc. Cô nhất định phải cố gắng làm việc, nhất định phải sống!

Ngón tay chạm vào thành bể một lần nữa, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không tiếp tục bơi. Cô đứng thẳng người, tay phải vịn vào thành bể, tay trái vốc một nắm nước trong bể bơi, rửa sạch những giọt nước mắt trên mặt.

Cô bé ở làn bơi thứ hai đã ngừng bơi, tò mò đứng bên cạnh bể bơi nhìn Mạc Tiểu Nghiêu. Nhưng cô bé không nói gì, có lẽ nghĩ rằng làm vậy là không lịch sự.

Mạc Tiểu Nghiêu chờ cho cảm xúc của mình ổn định lại, sau đó lại nhảy vào bể, bơi tự do hai vòng rồi mới đứng dậy lên bờ, không nhìn cô bé thêm nữa.

Sau khi thay quần áo và vắt đồ bơi, Mạc Tiểu Nghiêu cầm bộ đồ ướt nhẹp, đi dọc theo hành lang tầng bốn của con tàu hướng về phía thang máy.

Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng trên người Vu Băng gì đó nhất định có bí mật, và đó là loại sẽ làm tăng thiện cảm của người lạ, ngay cả một người thích người cùng giới như cô, lại còn mắc chứng sợ hãi người lạ cũng có thể bị thu hút, huống chi là những người bình thường thích cái đẹp.

Mạc Tiểu Nghiêu cũng có bí mật của riêng mình. Khi cô đặt bước chân đầu tiên lên du thuyền này, trong đầu cô vang lên một giọng nói máy móc giống như giọng nói trong làn sương, thông báo về phần thưởng mà cô đã nhận được trong trò chơi.

[Phó bản "Đường đua trong sương mù" hoàn thành, đang tính toán phần thưởng...]

Thưởng tiền vàng: 50

Thưởng tiền vàng dành cho tân thủ: 50

Nhận được phần thưởng đặc biệt: Huy chương vô địch x1

Nhận được vật phẩm trang bị: Không

Hoàn thành nhiệm vụ chính: Đường đua tốt đẹp

Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Không

Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Không

Phần thưởng hoàn thành phó bản: Bánh quy may mắn x3

Phần thưởng vượt ải lần đầu: Ba lô 4 ô x1

Phần thưởng thêm cho tân thủ: Kỹ năng ngẫu nhiên x1

[Tính toán hoàn tất, vui lòng tự nhận phần thưởng trong tâm trí.]

Mạc Tiểu Nghiêu tin rằng Nhạc Âm và Khương Yển cũng có những phần thưởng này. Họ cùng một nhóm, không lý do gì lại đối xử khác biệt. Nhưng giống như lúc cô ngăn Nhạc Âm nói ra, cô không muốn biết của người khác, cũng không muốn chia sẻ phần thưởng của mình.

Ít nhất là bây giờ không muốn.

Vừa rồi trong phòng, sau khi xem qua "Hướng dẫn dành cho khách du lịch" và "Giới thiệu về du thuyền", Mạc Tiểu Nghiêu mới nhận phần thưởng trong đầu. Một thứ gì đó giống như màn hình ảo hiện ra trước mắt cô, trên đó có 4 biểu tượng.

Một chồng tiền vàng, góc dưới bên phải có chữ x100.

Một chiếc ba lô màu xám.

Một chiếc bánh quy vàng có một đống lớp xếp chồng lên nhau, còn có hai chiếc sừng uốn lượn, góc dưới bên phải có chữ x3.

Cái cuối cùng thì viết hai chữ "Kỹ năng".

Mạc Tiểu Nghiêu lần lượt nhấp vào, bỏ tất cả phần thưởng vào trong túi. Tiền vàng trực tiếp biến thành số liệu, cộng thẳng vào thẻ của cô, kỹ năng đi vào cơ thể, còn ba lô, huy chương vô dịch và bánh quy may mắn xuất hiện trên bàn trà cạnh ghế sofa.

Mạc Tiểu Nghiêu cầm huy chương vô địch lên trước, trong đầu tự động hiện ra giới thiệu và hướng dẫn sử dụng.

Tên: Huy chương vô địch (hoàn mỹ)

Giới thiệu: Trong các cuộc thi đấu, luôn có người chiến thắng, có thể là một hoặc nhiều người.

Cách sử dụng: Bóp nát trước khi sử dụng, trong vòng 1 phút sau đó, nói to lựa chọn của mình.

Công dụng: Có quyền lựa chọn ưu tiên ở mọi lúc.

Ghi chú: Vô địch là người đứng nhất.

"Quyền lựa chọn ưu tiên ư?" Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm, đặt huy chương sang một bên. Đã là phần thưởng của nhà vô địch, dù theo giới thiệu thì có thể nhận được nhiều lần, nhưng vì là đồ phẩm chất hoàn mỹ nên hiệu quả chắc chắn sẽ không tệ.

Sau đó, cô cầm chiếc ba lô bằng vải bố màu xám, bụi bặm, trong đầu tự động xuất hiện một loạt thông tin khác.

Tên: Ba lô vải bố 4 ô (Hoàn mỹ)

Giới thiệu: Đi du lịch mà không mang theo ba lô thì để đồ lưu niệm ở đâu?

Cách sử dụng: Sau khi sử dụng có thể thu nhỏ lại thành kích thước 5x5cm, có thể dính vào bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Muốn bỏ đồ vào chỉ cần dùng hai tay hoặc hai chân chạm vào vật thể, sau đó dùng ý nghĩ là có thể bỏ vào. Lúc muốn lấy ra, cần dùng hai tay hoặc hai chân chạm vào bất kỳ vị trí nào trên ba lô, rồi dùng ý nghĩ lấy ra.

Công dụng: Cho phép mang theo 4 vật phẩm hoặc vũ khí vào phó bản, có thể mang theo vật phẩm nào xin vui lòng tự khám phá. Ngoài chủ sở hữu, người khác không được phép sử dụng, sau khi chết sẽ tự động hủy liên kết. Có khả năng chống thấm, chống bụi, bám dính chắc chắn, tự làm sạch.

Lưu ý: Ba lô thương hiệu Poker, bạn xứng đáng có được

Sau khi đọc xong hướng dẫn, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức buộc ba lô vào người mình. Suy nghĩ một lát, cô tùy ý đeo nó vào vị trí ngang eo, rồi nhét tấm huy chương vào một ngăn.

Nhìn từ bên ngoài, những chiếc bánh quy may mắn chẳng khác gì loại bánh quy mà các nhà hàng ở Mỹ thường phục vụ vào giờ cơm trưa như trong truyền thuyết. Những chiếc bánh quy nhỏ giòn vàng óng, nướng giòn tan, bẻ đôi thành hình trăng lưỡi liềm trông khá dễ thương.

Bánh quy may mắn (Bình thường)

Giới thiệu: Ăn vào sẽ có chuyện tốt xảy ra đấy!

Cách sử dụng: Ăn thôi.

Công dụng: Tăng cường thể chất ngẫu nhiên.

Ghi chú: Tờ giấy nhỏ có ích không? Không có ích à? Tùy bạn nghĩ thôi ~

Mạc Tiểu Nghiêu do dự một lát rồi cầm lấy một chiếc bánh quy, bẻ đôi và nhắm mắt ăn. Khá bất ngờ, vị bánh khá ngon, giòn tan và hơi ngọt.

Ngay sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy một luồng nhiệt lan tỏa trong bụng. Mở mắt ra, cô cô thấy mình có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, thị lực dường như tốt hơn trước.

Đã là đồ tốt rồi thì cần gì phải giữ lại chia sẻ với người khác, Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh lấy ra hai chiếc bánh quy còn lại, bẻ đôi rồi nhét hết vào miệng, nhai kỹ và nuốt.

Vẫn là luồng nhiệt tương tự, nhưng lần này Mạc Tiểu Nghiêu chỉ cảm thấy cơ thể có thay đổi gì đó, không rõ ràng như lần trước. Có lẽ nếu sức mạnh và tốc độ được tăng lên thì khó nhận biết hơn.

Sau khi ăn hết ba cái bánh quy, cô còn lại ba tờ giấy may mắn. Mạc Tiểu Nghiêu mở từng tờ ra xem. môi khẽ giật giật khi đọc được nội dung bên trên.

"Hôm nay bạn sẽ gặp may mắn!"

"Bạn vừa mới bẻ một cái bánh quy bói toán."

"Cứu! Tôi bị nhốt trong một nhà máy sản xuất bánh quy may mắn, ai tới thả tôi ra ngoài đi mà!

Suy nghĩ một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định từ bỏ ý định vứt đi, gấp tờ giấy làm đôi, ném vào ngăn thứ hai của túi vải.

Cứ giữ lại trước, dù sao thì để trống cũng phí. Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ thầm, với tâm trạng phấn khởi vì vừa đọc được tờ giấy nói rằng cô sẽ gặp may mắn, cô nhấn vào nút mở kỹ năng ngẫu nhiên.

Và sau đó...

Người chơi game xui xẻo, phải nạp rất nhiều tiền

Ha ha.