Chương 4: Chúng ta nói chuyện đi

Hơn nữa….Cô cũng không biết nói gì cho tốt.

Nhưng…..

Cô lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông một cái. Nhìn từ góc độ này của cô, vừa hay nhìn thấy nửa khuôn mặt và nửa sau gáy của anh.

Sống mũi của người đàn ông rất cao, rất thẳng, đôi môi hồng hào mềm mại hơi dính vào nhau nhìn giống như lúc nhỏ ăn kẹo mềm, mềm mại lại có tính đàn hồi.

Nhìn vào góc nghiêng của anh, không biết vì điều gì, cô cảm thấy….

Cô dường như đã từng gặp anh.

Tóm lại….

Cô không nghĩ ra.

Nhưng nói đi lại nói lại, nếu như cô thật sự đã từng gặp anh thì cô không thể nào không nhận ra anh.

Nhà giàu quyền thế ở thủ đô này, soái ca mỹ nữ hiển nhiên cũng không thiếu, cũng không có ít người dung mạo xuất chúng kinh thiên động địa, đấy là còn chưa nói nhà cô cũng có hai người, những người khác, cô cũng đều gặp rồi.

Cho nên đối với soái ca cô đã sớm vô cùng kén chọn, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông này vẫn không khỏi thất thần.

Người đàn ông này lớn lên cũng không kém gì so với hai người đàn ông trong nhà cô đều làm cho người khác kinh ngạc.

Cho nên, nếu như cô đã từng gặp anh, cô sao có thể không nhận ra anh?

Hơn nữa…..

Người đàn ông đang đọc báo ở dưới nhà dường như rất nhạy bén, cho dù quay lưng về phía cô cũng có thể cảm thấy được cái nhìn chăm chú của cô, hình như muốn quay đầu nhìn về phía này.

Giản Chỉ Nhan liền chột dạ, ho nhẹ một tiếng, quay người đi vào trong phòng của mình.

Chỉ là, vừa đến trước cửa, sau khi thấy cách bài trí ở trong phòng, cô đột nhiên dừng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức bước nhạn vào bên trong.

Vào trong phòng cô liền phát hiện toàn bộ căn phòng của mình đều bị thay đổi rồi, không biết từ lúc nào, mà bàn trang điểm ở trong phòng cô đã không thấy đâu, bàn máy tính cũng không thấy, ngay cả tủ quần áo cũng không cánh mà bay nữa rồi!

Mà bên giường còn đặt thêm một bộ sofa bọc da, không chỉ có chiếc giường màu hồng được thay bằng chiếc giường đôi to hơn chiếc cũ, lại còn được bài trí theo phong cách châu âu đơn giản mà lạnh lùng.

Căn phòng tràn ngập hơi thở cuộc sống trước kia của cô bây giờ chỉ còn lại một cái giường và một cái sofa, cả căn phòng đều trống trải và lạnh lẽo, điều quan trọng là, toàn bộ đồ bên trong đều không phải của cô….

Nói tóm lại, ngoại trừ trang trí bên trong, bài biện bên trong đều rất lạ lẫm.

Nghĩ đến người đàn ông vừa mới bước ra khỏi căn phòng này, cô liền nghiến răng, hùng hổ chạy ra ngoài, sau khi thấy người đàn ông vẫn còn đang ngồi đọc báo ở dưới lầu, vừa xuống lầu vừa lớn giọng nói: "Này, phòng trên này xảy ra chuyện gì vậy? Đồ của tôi đâu?"

Người đàn ông kia không biết là có nghe thấy hay không, trầm mặc lật báo.

Giản Chỉ Nhan nghiến răng, tức giận, đi đến đập vào bàn thủy tinh trước mặt người đàn ông, "Này! Đang hỏi anh đó!"

Chẳng qua, vừa mới đập xong bàn tay trắng nõn của cô liền đỏ lên đau rát làm cho cô suýt chút nữa rơi nước mắt, vội vàng thổi phù phù vào lòng bàn tay nhỏ đang đỏ ửng của mình.

Cô hung hăng, nhưng người đàn ông kia lại không nhướng mày dù chỉ một chút.

Một lúc sau, anh đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, nhưng lại trầm ấm rất dễ nghe, “Ba gian phòng lớn bài trí không tệ, một phòng tôi ở, một phòng dùng để làm phòng sách, phòng còn lại dùng làm phòng tập thể hình.”

Giản Chỉ Nhan cảm thấy bản thân bị tức cười rồi, nghiến răng nói, “Sắp xếp không tồi nha, vậy tôi thì sao?”

Người đàn ông nói xong liền đặt tờ báo xuống, trầm mặc, một từ cũng không đáp lại cô.

Dường như…..