Chương 3: Người đàn ông tuấn mỹ tựa thiên thần

Nhà mẹ đẻ của bà là nhà giàu nhất Nam Kinh, Giản gia cũng là gia đình quan chức mà người người chạy theo phía sau, con gái bà có ngoại hình hơn người, thông minh lanh lợi, cho dù có không thể chịu đựng được nữa, thì cũng không thể tùy tiện gả cho một người có xuất thân từ một gia đình bình thường.

"Thận Chi học quản lý, ba đã nói với cậu ấy, để cậu ấy quản lý giúp công ty du lịch mà nha đầu thối này mở năm ngoái, ba tin rằng dựa vào năng lực của Thận Chi thì công ty du lịch kia chắc chắn sẽ phất lên rất nhanh.”

“Ông nội, ông, ông nghiêm túc sao?”

Giản Chỉ Nhan vừa mới nghe nhiều như vậy, bị làm cho chấn kinh không nói được lời nào, khó khăn lắm mới tìm được giọng nói của mình, lại cực kỳ muốn khóc.

Giản lão gia còn chưa lên tiếng, thì mẹ Giản đã mở miệng phản đối, “Ba, con không đồng ý.”

Từ trước đến nay mẹ Giản đều rất nghe lời Giản lão gia, nhưng lần này bà lại kịch liệt phản đối.

“Nếu như ba nói ba giúp Tiểu Nhan tìm được một người môn đăng hộ đối, tất cả mọi điều kiện đều ổn, thì con cũng không có ý kiến gì về việc kết hôn vội vàng như vậy, nhưng….”

Giản lão gia cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Giản Chỉ Nhan chỉ tiếc sắt không thành thép, “Môn đăng hộ đối? Tất cả mọi mặt đều tốt sao? Gia đình nào có điều kiện tốt như vậy có thể chấp nhận nó?”

Giọng của mẹ Giản yếu ớt, “Nhưng, ba….”

“Ông nội, cháu không gả.”

Giản Chỉ Nhan nghiến răng.

“Không gả? Không gả thì cháu còn muốn như thế nào nữa? Lẽ nào cháu còn muốn đến náo loạn hôn lễ của bọn họ? Còn muốn đánh con gái nhà người ta một trận, hay lại muốn hại người ta mất thêm một đứa con nữa sao?” Gian lão gia hung dữ gõ cây gậy xuống đất, làm phát ra tiếng vang chói tai.

“Con trai nhà họ Lục không thích cháu, lẽ nào cháu còn muốn tiếp tục dính lấy người ta nữa sao? Cháu không mất mặt nhưng ông cũng biết xấu hổ!”

“Cháu sẽ không làm vậy!” Đôi mắt của Giản Chỉ Nhan đỏ ửng nói, nghĩ đến cái gì đó, liền lập tức làm nũng, “Ông nội, cháu không thế nữa, cháu cũng xin thề, sau này cháu sẽ ngoan ngoan không gây rối nữa, cho nên ông nội….”

“Lần trước cháu cũng bảo đảm với ông sẽ không gây rắc rối nữa, nhưng kết quả thì sao?”

“Ông nội, cháu bảo đảm tuyệt đối không có lần sau. Hơn nữa, cháu cũng không thích tên họ Lục kia nữa rồi, cháu….”

"Nếu cháu đã không còn thích người ta nữa, càng tốt có thể yên ổn vun đắp tình cảm với Thận Chi!"

"Cháu không quen biết anh ta, thì làm sao vun đắp tình cảm được?"

"Ngay từ đầu cháu đã biết những người đàn ông khác ở ngoài kia sao?"

Những lời mà Giản lão gia nói làm cho Giản Chỉ Nhan không có từ nào để bác bỏ.

Giản lão gia nhìn cô chằm chằm, ngữ khí trầm xuống một chút, cảnh cáo nói: "Nếu đã kết hôn với chồng của mình, thì cháu đừng nghĩ tới việc tùy tiện ly hôn cho ông!"

"Ông nội!"

"Việc này đã xác định rồi! Mọi người còn ai muốn phản đối, thì sau này không cần nhận lão già này nữa!"

"Ba…"

Giản lão gia nói xong, liền đứng dậy, lườm Giản Chỉ Nhan, "Ông đã gọi Thận Chi đến chỗ cháu ở rồi, bây giờ chắc cậu ấy đang qua bên đó, giờ cháu trở về đúng lúc gặp cậu ấy."

Giản Chỉ Nhan vẫn không có cách nào thoát ra khỏi việc bị bắt kết hôn đột ngột này.

Cô lập tức giữ lấy tay của Giản lão gia nũng nịu, "Không phải, ông nội, ông đã nhiều tuổi rồi, ông đừng đùa nữa được không?"

"Cốc cốc."

Giản lão gia còn chưa kịp nói lời nào, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Quản gia từ bên ngoài đi vào, "Lão gia, bên kia vừa gọi điện thoại tới, nói giấy chứng nhận kết hôn đã làm xong rồi, đã chuyển phát nhanh đến bên kia cho nhị tiểu thư rồi."

"Ừ."

Sao khi lão quản gia đi ra, Giản lão gia đẩy tay của Giản Chỉ Nhan ra, lạnh lùng nói: "Ông nội không nói đùa với cháu, nếu cháu còn muốn nhận người ông nội này, trong lòng còn có ba của cháu, thì cháu hãy thành thật sống qua ngày với Thận Chi."

"Ông…."

Mẹ Giản nhíu mày, "Ba…."

Giản lão gia liếc mắt sang, ánh mắt sắc bén đáng sợ, không giận mà uy, Giản Chỉ Nhan và mẹ Giản lập tức không dám nói thêm lời nào nữa.

"Còn ở đây làm gì? Còn không mau chóng quay về? Đừng để Thận Chi đợi lâu!"

Giản Chỉ Nhan vẫn không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, muốn thử xem việc này còn có thể xoay chuyển được không, "Ông nội, sau này cháu sẽ không gây rồi nữa là được rồi, cuộc hôn nhân này không cần…"

Giản lão gia trầm mặc, liếc mắt nhìn cô.

Rõ ràng, Giản lão tướng quân thật sự tức giận rồi.

Giản lão gia mắng cô, đánh cô cô cũng không sợ, sợ nhất là dáng vẻ không nói lời nào của Giản lão gia.

Giản lão gia không có bất kỳ cảm xúc nào hỏi: "Cháu vẫn còn không biết tính nghiêm trọng của việc này sao, còn tưởng rằng cháu còn tâm trạng náo loạn với ông sao?"

Hai mươi mốt năm, đây là lần đầu tiên Giản lão gia dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.

Giản Chỉ Nhan lập tức không nói được lời nào.

Giản Chỉ Nhan không biết mình rời khỏi nhà cũ của Giản gia như thế nào, hoang mang lái xe quay trở về tiểu khu "Khuynh đồ thời đại" nơi ở hiện tại của mình.

Bước lên lầu, vừa mở cửa ra liền cau mày, không biết người đàn ông kia đến chưa.

Nếu như đến rồi….

Cô đẩy cửa ra, không kịp nghĩ nhiều, liền cảm thấy một mảng im ắng trong phòng, ngay cả một tiếng động cũng không có.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người ỉu xìu.

Cũng tốt.

Cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để ứng phó với người đàn ông kia.

Hôm qua cô vẫn chưa ngủ đủ, mệt chết đi được, cô không có quá nhiều tinh lực để đi đối phó với người đàn ông kia, không ở đây càng tốt.

Cô đang nghĩ như vậy, điện thoại trong tay liền vang lên.

Là mẹ Giản gọi điện tới.

Cô vừa nghe điện thoại vừa bước lên lầu.

"Mẹ."

"Cái kia….Cậu ấy tới chưa?"

"Chưa."

"Sao vẫn chưa tới? Ông nội con nói chắc cậu ấy đã tới rồi mới phải, sao một chút ý thức về thời gian cũng không có vậy?"

Giản Chỉ Nhan duỗi cơ thể đã mệt mỏi của mình, ngáp một cái, "Anh ta không tới cũng tốt, con không có tinh thần để quản anh ta."

"....Tiểu Nhan à, ủy khuất cho con rồi."

"Mẹ, con không muốn gả….."

Cô tủi thân khịt mũi, không biết vì điều gì, đầu mũi có chút chua xót.

Lên lầu, đúng lúc rẽ trái quay về phòng mình, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp thon dài đứng ở trước cửa phòng mình, cô giật mình, đúng lúc định hét lên, quay lại nhìn, cô liền sững người, đến cả một âm thanh cũng không phát ra được.

Vội vàng cúp điện thoại, lúc muốn mở miệng nói cái gì, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần mặt không biểu tình liếc nhìn cô một cái, phảng phất coi cô như là không khí lạnh lùng đi ngang qua cô.

Mỗi một bước đi của anh đều toát lên vẻ cao quý trang nhã, toàn thân, toàn thân tràn ngập khí thế bức người của một người đã nắm quyền trong một thời gian dài.

Anh đi xuống cầu thang một cách quen thuộc bình tĩnh.

Dáng vẻ đó, nếu như không phải Giản Chỉ Nhan biết rằng căn phòng này luôn chỉ có mình cô ở, cô còn có ảo giác rằng anh mới chính là chủ nhân thật sự ở nơi này.

Cô nuốt ngụm nước bọt, đây lẽ nào là người đàn ông mới của cô… người có xuất thân bình thường mà ông nội tìm cho cô, người chồng mới kết hôn của cô?

Lúc này, người đàn ông kia đã xuống dưới lầu, ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo lên đọc, hoàn toàn không để ý đến cô!

Giản Chỉ Nhan sững người ngay tại chỗ, nhất thời không biết mình nên đi xuống nói chuyện với anh một chút hay là tiếp tục quay về phòng ngủ, hơn nữa bây giờ cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn chạy mất tiêu rồi.

Nhưng….

Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang yên tĩnh thành thật đọc báo ở dưới nhà, nếu như anh đã không nói lời nào, thì cô nghĩ cô cũng không thể mặt dày sáp lại đúng không?