Chương 2: Tùy tiện gả đi

“Đánh người nào?”

Giản Chỉ Nhan tiến vào trong thang máy, vô tội chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, “Alo alo, ông nói gì vậy ạ? Tín hiệu ở trong đây không tốt, cháu nghe không rõ, một lát nữa cháu gọi lại cho ông sau nhé, tạm biệt!”

Nói xong, liền vội vàng cúp máy, che cái miệng nhỏ nhắn cười khúc khích, chỉ là nụ cười cũng từ từ im bặt, mắt đỏ hoe cắn khóe môi.

Sau khi thang máy xuống dưới tầng, cô lại lắc đầu cười toe toét, lúc ra khỏi thang máy ở chỗ rẽ không cẩn thận liền đυ.ng phải người từ bên ngoài vào, nhất thời đứng không vững ngã nhào xuống đất.

Một người đàn ông nhìn rất trẻ mặc bộ y phục màu đen đỡ cô dậy, “Tiểu thư, thật sự xin lỗi cô, cô không sao chứ?”

Giản Chỉ Nhan mỉm cười xua tay, “Không sao, không sao, là do tôi không cẩn thận.”

Chỉ là lời vừa nói xong, lúc nhìn thấy anh ta cô liền sửng sốt.

Cô nhớ người vừa rồi mình đυ.ng phải là một người đàn ông mặc vest trắng, còn cao hơn so với người đàn ông này một chút.

Khi cô đang nghĩ như vậy, liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nặng nề từ trong thang máy làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở nhìn chằm chằm vào cô giống như cá nằm trên thớt!

Cô lập tức thấy rợn tóc gáy, khi quay đầu nhìn về phía thang máy, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest trắng, dáng người cao lớn toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, chỉ là….

Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt của đối phương, thì cửa thang máy liền đóng lại.

………

“Bíp bíp bíp….”

Sáng sớm hôm sau, cô còn chưa tỉnh dậy thì điện thoại ở đầu giường đã vang lên điên cuồng, đánh thức cô dậy.

Cô nheo mắt mò mẫm điện thoại, ngái ngủ bắt máy, “Alo…”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm giận giữ uy nghiêm, “Lập tức cút về đây cho ông!”

Giản Chỉ Nhan cầm điện thoại cách xa ra một chút, bịt lỗ tai của mình lại, nhíu mày mang theo ba phần anh khí, “Ông nội, sao mới sáng ra nội hàm của ông đã bị rối loạn rồi, làm sao vậy ạ?”

“Làm sao? Hôm qua cháu đã làm cái gì hả? Nửa tiếng sau không cút về đây thì cháu đừng mong sống ở bên ngoài nữa?”

Chưa đầy 40 phút sau, Giản Chỉ Nhan bắt đầu lái con xe California màu đỏ quay về nhà cũ của Giản gia.

Khi cô vừa mới đến nhà, trong đại sảnh biệt thự to như vậy chỉ có mẹ cô đang ăn cơm trong phòng khách, thấy cô bận bịu, quan tâm hỏi han: “Về rồi hả? Ăn sáng chưa?”

Giản Chỉ Nhan nằm dài trên sofa được bọc da mềm mại tiếp tục ngủ, giọng nói mơ hồ, “Vẫn chưa ạ, ông nội đâu?”

“Ở trên phòng sách.” Sắc mặt của mẹ Giản không được vui kéo cô lại, “Trước tiên không quan tâm đến ông nội con, mau kể cho mẹ việc xảy ra ngày hôm qua, con….”

“Còn chưa lên?”

Lúc này, trên lầu có một ông cụ tầm bảy mươi tuổi đứng ở hành lang lạnh giọng nói.

Giản Chỉ Nhan nhún vai, “Vâng.”

“Con dâu, con cũng lên đây đi.”

Vừa mới bước vào phòng sách của Giản lão gia, Giản Chỉ Nhan suýt chút nữa lại muốn ngủ tiếp, khuôn mặt già của Giản lão gia quét qua cô, chỉ gậy, “Ngồi đi!”

Giản Chỉ Nhan thấy lần này ông nội cô dường như cực kỳ tức giận, đành phải giả bộ ngồi im, lập tức cười cười hỏi: “Ông nội, mới sáng ra đã tức giận như vậy, sao vậy ạ?”

“Cháu mới làm chuyện tốt gì cháu không biết sai?”

Nói xong, vỗ vỗ tờ báo ở trên bàn trà.

Mẹ Giản thấy vậy cũng nhịn không được mà trách móc, “Tiểu Nhan, chuyện hôm qua con làm quả thực quá đáng lắm rồi! Người ta đính hôn con đến đó náo loạn cái gì? Con xem xem trên báo người ta viết cái gì kìa.”

Giản Chỉ Nhan cầm lấy, liếc nhìn tiêu đề một cái, bĩu môi thờ ơ, “Ồ, lần này vẫn không rối rắm như lần trước là sai, nhưng cũng không hoàn toàn là đúng….”

“Cháu không biết kiềm chế lại một chút sao?” Sắc mặt của Giản lão gia cực kỳ u ám, “Cháu chạy ra ngoài xem người ta nói về cháu với ba cháu như thế nào? Ông đã nghỉ hưu rồi thì sao cũng được, nhưng ba cháu bây giờ vẫn còn đang tại chức, cháu ngoan ngoãn cho ông một chút!”

Giản Chỉ Nhan vô tội, “Cháu chỉ gây rắc rối lần này mà thôi.”

“Cháu còn muốn gây rắc rối bao nhiêu lần nữa? Ở trường cháu cũng không học hành đàng hoàng, suốt ngày ra ngoài náo loạn! Giáo viên đều phản nàn đến cửa rồi! Cháu xem cháu kìa, định bôi nhọ thanh danh của mình bao lần nữa?”

“Cháu cũng chẳng quan tâm.” Giản Chỉ Nhan uống một ngụm nước, “Hơn nữa, thứ nên học cháu cũng đã học xong rồi, cháu đến trường làm gì nữa? Không phải lãng phí thời gian lắm sao? Lúc thi cháu thi không đạt sao? Vả lại lần nào thi không phải cháu đều đạt điểm tối đa sao?”

Nói đến việc này, Mẹ Giản cũng không tức giận nổi, “Con không quan tâm nhưng chúng ta quan tâm, con như thế này, toàn bộ người trong thủ đô đều nghĩ con như thế nào? Vốn dĩ dựa vào điều kiện của con thì muốn chọn người đàn ông có điều kiện tốt thế nào chả được, nhưng bây giờ thì sao? Ồn ào như thế này còn có ai dám lấy con nữa? Có cha mẹ nào chịu nhận con dâu như con chứ?”

Cô tùy ý phản bác lại, “Đàn ông tin vào những lời bịa đặt ở bên ngoài có cho con con cũng không cần!”

Mẹ Giản bị dáng vẻ không biết hối cải của cô làm cho tức chết, “Con….”

“Được rồi, con dâu.”

Giản lão gia xua tay, cắt ngang lời nói của mẹ Giản, nhìn Giản Chỉ Nhan với vẻ mặt u ám, “Hôm nay ông nội gọi cháu về nhà chính là muốn bàn chuyện hôn sự với cháu.”

Giản Chỉ Nhan đang uống nước, liền bị lời nói của Giản lão gia làm cho sặc, “Khụ khụ, cái…. Cái gì?”

Không chỉ có Giản Chỉ Nhan, mà ngay cả mẹ Giản cũng kinh ngạc, “Ba, lời này của ba là có ý gì?”

“Giấy chứng nhận ông nội đã cho người đi làm cho các cháu rồi, đợi lát nữa là có thể hoàn thành….”

“Giấy chứng nhận, giấy chứng nhận gì? Ông nội, chắc ông không….”

Giản lão gia lập tức nghiêm mặt, không giống như đang nói đùa, lần này Giản Chi Nhan không thể cười nổi.

Cô không những không cười được, mà còn bị làm cho sợ tới tái mặt, “Không, ông nội, ý của ông là sao ạ? Ông đang làm gì vậy?”

Ngay cả người kia là ai, lớn lên tròn dẹt như thế nào vẫn còn chưa biết, cô vậy mà lại đăng ký kết hôn cùng với người đàn ông kia sao?

“Cháu có ý gì? Không tìm một người quản cháu, sau này cháu còn muốn tạo phản sai?” Giản lão gia trầm mặt tức giận, “Cháu nhìn báo đi, cháu xem cháu đem danh tiếng mười mấy năm của Giản gia đạp thành cái dạng gì rồi? Hai năm nay ba cháu vẫn còn có cơ hội thăng tiến, vốn dĩ ba cháu là người có tiềm năng lớn nhất, nhưng hai ngày trước người ở bên trên đã nói với ông rồi, nếu như cháu còn tiếp tục gây rắc rối nữa, thì ba cháu ngay cả tư cách cũng không có nữa, cũng chính là tương đương với những năm đánh đổi này của ba cháu toàn bộ đều uổng phí rồi! Cháu sẽ phá hủy hết con đường làm quan mà ba cháu theo đuổi suốt đời! Cháu biết việc này nghiêm trọng đến mức nào không?”

Sắc mặt của Giản Chỉ Nhan tái mét, “Chuyện này, chuyện này nghiêm trọng vậy sao?”

Giản lão gia bị làm cho tức đến đỏ cả mặt, kích động nói: “Nếu khộng cháu nghĩ thế nào?”

Việc liên quan đến chung thân đại sự của con gái, mẹ Giản cũng kích động, nhưng cũng không thể không quan tâm đến sự nghiệp của chồng, nhưng cũng không nhịn được sự sốt rột nói: “Ba, cho dù là vì ổn định sự nghiệp thì cũng không thể tùy tiện đem con bé gả đi….”

“Đứa nhỏ Thận Chi này mặc dù xuất thân bình thường, nhưng cũng đủ xứng đôi với nha đầu chết tiệt này!”

Giản lão gia không tán thành mà phản bác lại.

“Xuất thân bình thường?”

Mẹ Giản càng không có khả năng chấp nhận được, “Vậy bây giờ cậu ta đang làm gì? Làm ở cơ quan nào? Làm chức vụ gì? Cấp tỉnh hay là….”