Chương 1

"Cô Sở, cô chắc chắn muốn lấy hết những món này chứ?" Người đàn ông cúi đầu, cười mỉm đầy mưu mô.

Sở Tang Ninh gật đầu, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô chỉ vào đống chăn dày và quần áo giữ ấm trước mặt: "Những món này, anh có bán không?"

"Dĩ nhiên là có, cô cần bao nhiêu?"

Người đàn ông bên cạnh bận rộn như một con ong chăm chỉ, tay cầm chai nước khoáng còn nguyên chưa mở nắp, luôn trong tư thế sẵn sàng phục vụ khách quý.

Cô Sở mua hàng với số lượng lớn, hàng hoá chất đầy một góc. Nhà máy sản xuất đồ dùng của anh ta sắp đóng cửa, ai ngờ vận may đến khi Sở tiểu thư bất ngờ xuất hiện mua hàng.

"Anh có bao nhiêu, tôi lấy hết. À, anh có biết chỗ nào chế biến thịt bò, thịt cừu không? Còn gà vịt sống thì sao?"

"Tôi biết, họ hàng tôi làm nghề này. Nhưng cô mua nhiều vậy có dùng hết không?"

Sở Tang Ninh không chút băn khoăn, bình thản đáp: "Không sao, tôi định mở một siêu thị lớn, tự mình làm cho yên tâm. Mấy thứ này tôi không tin tưởng được."

Người đàn ông gật đầu đồng ý nhưng trong lòng không quá xem trọng. Ai chẳng biết Sở tiểu thư nổi tiếng ở thành phố S, dù nhà cô có chút sóng gió nhưng tiền vẫn không thiếu.

Mọi người có thể thấy Sở Tang Ninh trong bảng xếp hạng người giàu, nhưng cụ thể tài sản bao nhiêu thì chẳng ai rõ.

Việc Sở Tang Ninh nói muốn mở siêu thị lớn, anh ta cho rằng đó chỉ là trò tiêu khiển của các cô tiểu thư nhà giàu, khi người nghèo chơi đồ chơi, thì người giàu bỏ tiền ra mở cả siêu thị.

"Được rồi, giao cho anh. Tôi cần tất cả những thứ trên danh sách này. Nếu anh tìm được, tôi sẽ trả gấp đôi."

Trúng mánh lớn rồi, chỉ vài câu đã kiếm được chục nghìn đồng, người đàn ông vui mừng cam kết với Sở Tang Ninh rằng sẽ chuẩn bị đầy đủ trong hai ngày.

Sở Tang Ninh cũng không ở lại lâu, cô cầm túi và lái xe về.

Về đến nhà, cô bảo những người giúp việc đi nghỉ, chờ cho căn nhà rộng lớn chỉ còn mình cô, Sở Tang Ninh khẽ chạm tay và ngay lập tức, trên bàn xuất hiện một ly nước ép dưa hấu tươi mới.

Đây là bí mật cô chưa từng tiết lộ. Sau khi trưởng thành, cô nhận được một miếng ngọc bội từ ông ngoại, do mẹ cô để lại. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện ra bên trong ngọc bội có một không gian tĩnh lặng, rộng hàng trăm mét vuông.

Ngay cả ông ngoại cũng không biết bí mật này. Sở Tang Ninh cảm thấy rằng một ngày nào đó cô sẽ cần đến không gian này, nên thường bỏ một ít đồ vào đó.

Bên trong là trạng thái ngưng đọng thời gian, đồ bỏ vào sẽ giữ nguyên như ban đầu dù có để đó bao lâu.

Cô chẳng thiếu gì ngoài tiền, nghĩ đến người cha tệ bạc đã quên lãng cô sau khi lấy mẹ kế, Sở Tang Ninh bĩu môi rồi gọi điện: "Ba, con hết tiền rồi."

Đầu dây bên kia, giọng người cha vội vã: "Ồ, Ninh Ninh à, hết tiền sao? Ba sẽ bảo thư ký chuyển cho con năm triệu ngay."

Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng. Người cha tệ bạc luôn sẵn sàng đưa tiền miễn là Sở Tang Ninh không xuất hiện trước mặt gia đình mới của ông. Đúng vậy, mẹ kế đã sinh cho ông ta một cậu con trai, đó mới là gia đình thật sự.

Sở Tang Ninh nhìn tài khoản ngân hàng hiện số tiền bảy chữ số, rồi cô tự động cúp máy. Hôm nay cô đã bận rộn cả ngày, ngả lưng trên ghế sô pha và nhanh chóng thϊếp đi.

Cô mơ một giấc mơ kỳ lạ, Sở Tang Ninh nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng khác nhau, những con người có gương mặt gầy gò nhưng tinh thần mạnh mẽ, cùng với một người trông y hệt như cô.

Cô bất giác giật mình tỉnh giấc, vội ngồi bật dậy trên ghế sô pha để lấy lại bình tĩnh. Giấc mơ ấy chân thực đến mức đáng sợ, cô gái kia trông giống hệt cô, từng nét mặt đến nụ cười đều y như bản sao.