Chương 9: Đây là định luật

"Được rồi Cẩu Tử, cậu đừng nói nữa, tớ đã sớm tỉnh táo rồi, từ nay về sau, tớ không có bất kì quan hệ nào với Lâm Thư Nhã nữa." Lâm Yên cầm cốc bia trên bàn, một hơi cạn sạch.Sau khi ba ly hôn với mẹ, bỏ rơi ba mẹ con bọn họ, cơ thể của mẹ luôn không tốt, không có năng lực làm việc, em gái có bệnh từ trong bụng mẹ, cơ thể yếu đuối từ nhỏ.

Cô thân là chị, chỉ có thể gánh vác trọng trách chăm sóc mẹ và em gái.

cô đau lòng cho em gái nhỏ tuổi này, cho cô ta tất cả những gì tốt nhất, bảo vệ cô giống như công chúa trong tháp.

Lâm Thư Nhã báo đáp cô, là trước trận thi đấu quan trọng nhất bỏ thuốc cấm vào trong nước của cô, huỷ hoại sự nghiệp của cô, sau đó vì thân phận thiên kim của nhà họ Lâm, trở về nơi của người cha từng bỏ rơi bọn họ...

Mà thứ bây giờ cô có, chỉ có một cái chân bị tật, và trái tim chết lặng.

Tửu lượng của Lâm Yên rất tốt, đã sắp uống hết một thùng bia rồi, cô cuối cùng mới có men say.

"Em gái cậu không phải thứ gì tốt, Hàn Dật Hiên càng là một tên cặn bã, Lâm Yên à, cậu nghe tớ khuyện một câu, sau này đừng để sắc đẹp mê hoặc nữa, trong thế giới tự nhiên, đều là thứ càng đẹp càng diễm lệ thì càng có độc, đây là định luật..."

Lâm Yên đỡ đầu, nghe vậy bật cười: "Vậy ý của cậu là, cậu cũng có độc sao? Cậu cũng rất đẹp nha!"

Cơ thể Uông Cảnh Dương cứng đờ, hai gò má chậm rãi hồng lên: "..."

Lâm Yên cảm thấy hình như mình uống say rồi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giọng nói của Uông Cảnh Dương bên tai cũng càng ngày càng xa.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng đột nhiên Lâm Yên lại cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác đó, giống như là có một khối hàn băng lạnh lẽo đến xương đâm vào trong cơ thể cô.

Nhưng mà, cảm giác này chỉ chợt loé lên rồi biến mất.

Rất nhanh khối hàn băng kia giống như đã biến thành một dòng chảy ấm áp, và tan ra trong cơ thể của cô.

"Khụ, tớ không giống vậy, hai chúng ta là quan hệ gì, tớ có thể hại gì cậu sao? Lâm Yên...tớ thấy cậu cũng đừng về chỗ mợ cậu nữa...tối hôm nay...cậu trực tiếp đến chỗ tớ ở đi...dù sao có phòng trống..." Uông Cảnh Dương mở miệng ấp úng đề nghị.

Uông Cảnh Dương đợi rất lâu, không thấy Lâm Yên trả lời.

Vừa quay đầu, kết quả nhìn thấy Lâm Yên đã nằm bò ra bàn ngủ rồi.

Uông Cảnh Dương thấy thế, nhìn cô gái vô tâm vô phế trước mắt, cạn lời nhỏ giọng mắng: "Lúc nào cũng ngốc như vậy...bỏ đi, ông đây cũng không có tư cách nói cậu, ông đây ngốc hơn cậu, thích một đứa ngốc..."

Dưới ánh đèn chợ đêm, cô gái lẳng lặng nằm ở đó, lúc yên tĩnh thì giống như một thiên sứ, lông tơ trên gương mặt đáng yêu trắng nõn mềm mại đều có thể nhìn thấy rõ ràng...

Uông Cảnh Dương ngơ ngác nhìn, bên tai nóng lên, tim đập cũng càng ngày càng nhanh, đến cả hô hấp cũng dồn dập.

Uông Cảnh Dương siết chặt nắm tay, không kìm lòng nổi từng chút từng chút lại gần khuôn mặt của cô gái...

Rất nhanh, khoảng cách còn lại giữa hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Ngay lúc môi của Uông Cảnh Dương sắp chạm vào mặt của Lâm Yên...

Lâm Yên bỗng nhiên mở mắt ra, ý lạnh ở đáy mắt giống như lưỡi dao băng bắn về phía cậu ta...

Sau đó, trong miệng của cô gái, yếu ớt vang lên một giọng nói có vẻ không chút để ý nhưng lại vô cùng sắc bén:

"Tìm chết?"

"Mẹ...mẹ nó!" Uông Cảnh Dương bị doạ đến hồn bay phách lạc, lăn lông lốc từ trên ghế xuống đất ngã ngửa.

Cùng lúc đó, trong chiếc xe đối diện.

Bùi Nam Nhứ hoảng sợ nhìn Bùi Duật Thành bên cạnh đột nhiên mất đi tri giác: "Anh hai! Anh hai anh tỉnh lại đi..."

Mọi người vào đọc truyện "Anh ở nơi này, chờ gió và chờ em" ủng hộ mình nhé