Trong tiếng mắng chửi của mợ, Lâm Yên đã rời khỏi nhà. Mỗi lần lúc cô muốn đứng lên, cuộc sống sẽ luôn cho cô một kích trí mạng.
Vận mệnh xui xẻo này của cô, chắc là sẽ theo cô cả đời..
Không có cách nào, cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể gọi điện cho người bạn duy nhất trong nước có thể giúp đỡ mình, Uông Cảnh Dương.
"Alo, Lâm Yên? Khách ít đến nha! Tại sao lại có thời gian rảnh chủ động tìm tớ?"
"Cẩu Tử.. tháng sau, tớ có thể đến chỗ cậu mấy ngày không?"
Đầu kia điện thoại, giọng nói Uông Cảnh Dương hơi dừng lại: "Làm sao vậy? Không phải cậu đang ở với người mợ kia của cậu sao?"
"Tháng này không đưa nổi tiền nhà." Lâm Yên cười khổ.
"Cái gì? Căn nhà kia của mợ cậu không phải cậu cho tiền mua sao?"
"Phải.." Lâm Yên không biết làm sao.
Uông Cảnh Dương lập tức giậm chân: "Mẹ nó, bà già lương tâm chó sói này! Tớ nói này Lâm Yên, rốt cuộc cậu mù mắt bao nhiêu, cậu xem thử một đám người bên cạnh cậu toàn là bạch nhãn lang gì đó!"
Lâm Yên cười cười: "Làm sao có thể, không phải còn có cậu sao?"
Uông Cảnh Dương sững sờ, sau đó hừ hừ một tiếng, âm thanh rõ ràng vui sướиɠ không ít: "Cậu biết thì tốt! Tớ ở gần đại học thành phố, cậu qua đây tìm tớ đi, tiểu gia mời cậu xiên que!"
Lâm Yên: "Được."
Lâm Yên nhìn điện thoại đã tắt máy, đáy mắt hiện lên một mạt ấm áp.
Buổi đêm mùa hè.
Cổng đại học thành phố, chính là lúc quán nướng làm ăn tốt nhất.
Lâm Yên từ xa đã nhìn thấy Uông Cảnh Dương đeo khuyên tai màu đen, nhuộm tóc màu tím đang ngồi ở đó uống bia.
Dựa vào giá trị nhan sắc cao, thật là muốn làm gì thì làm..
Nếu như đổi lại là người khác nhuộm màu này, có thể dọa chết người, nhưng cậu ta thật đúng là khống chế lại rồi.
Ngũ quan soái khí của thanh niên như ánh mặt trời, trong ánh mắt mang theo vài phần bướng bỉnh không nghe lời, thân hinh cao ngất, hai chân thon dài, tuỳ tiện mặc một áo T-shirt màu đen và quần bò rách, được cậu ta mặc ra cảm giác người mẫu quảng cáo, giống như nam chính đi ra từ trong truyện thiếu nữ.
Cho dù là đặt ở trong vòng một số tiểu thịt tươi cực hot bây giờ, cũng không thua kém chút nào..
Quán nướng không ít nữ sinh đại học, các cô gái mấy bàn bên cạnh luôn cầm điện thoại lặng lẽ chụp trộm cậu ta.
Đại khái là đã nhận ra cô, ánh mắt của Uông Cảnh Dương sáng lên, lắc lắc chai rượu trong tay: "Lâm Yên, ở đây!"
Lâm Yên cũng vẫy tay, lập tức cất bước đi qua, ngồi đối diện với Uông Cảnh Dương.
Hôm nay Lâm Yên mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, tóc đen dài bóng mượt thuận theo buông ở trên vai.
Uông Cảnh Dương quét nhìn Lâm Yên từ trên xuống dưới, khoé miệng hơi giật, rõ ràng rất ghét bỏ.
"Cậu có thể đừng mặc thành dáng vẻ quỷ quái này nữa được không? Lâm Thư Nhã mặc như vậy là cô gái nhỏ tươi mát, cậu mặc như vậy, thật giống như là tớ lừa cậu từ trong núi ra!"
Lâm Yên đầu đầy hắc tuyến: "..."
Đây là so sánh quỷ quái gì?
Được thôi, quả thật cô không biết ăn mặc trang điểm.
Lúc trước làm đua xe không cần trang điểm.
Bình thường lúc ở trước mặt Hàn Dật Hiên, cô mặc theo phong cách anh ta thích.
Sau này vào vòng giải trí, Lâm Thư Nhã bảo cô mặc thế nào, cô liền mặc thế ấy.
Còn về bản thân cô, hoàn toàn không có yêu cầu với những thứ này, khoác cái túi nilon cũng được.
Lâm Yên đang muốn mở miệng nói chuyện, cơ thể đột nhiên nảy lên một cảm giác kì lạ, nhận thức được liền nhìn xung quanh.
Ánh mắt của cô từ từ quét một vòng, cuối cùng, dừng ở dưới bóng cây đường lớn đối diện đường lớn.
Một chiếc xe màu đen đang lẳng lặng đỗ ở đó.
Lâm Yên nhìn chằm chằm cửa kính xe màu đen, tự nhiên tầm mắt không di chuyển được, có một loại sức lực kì lạ đang kéo mình...