Bùi Nam Nhứ rõ ràng không dự đoán được, Bùi Duật Thành lại trả lời như vậy. "Quan hệ.. thân mật nhất?"
Vào lúc cậu hoàn toàn không biết, anh hai đột nhiên phát triển đến bước này cùng một người phụ nữ sao?
Bùi Nam Nhứ không nhịn nổi nói: "Anh hai, chuyện từ lúc nào, từ trước đến giờ chưa từng nghe anh nhắc đến!"
Bùi Duật Thành: "Ừm, anh cũng mới biết."
Bùi Nam Nhứ: "..."
Tại sao lời anh hai nói sau khi tỉnh lại, đến một chữ cậu cũng không hiểu?
Cái gì gọi là anh cũng vừa mới biết?
Bùi Nam Nhứ nghi ngờ nói: "Anh hai, anh biết thân phận và bối cảnh của cô gái này không? Có cần em giúp anh điều tra cẩn thận một chút nữa không?"
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành tuỳ tiện cầm lên một cánh hoa màu trắng rơi ở bên tay, lạnh lùng nói: "Không cần."
Thế giới này, có lẽ không có ai hiểu Lâm Yên hơn anh.
"Nam Nhứ, chuẩn bị xe giúp anh, anh muốn đến một nơi."
Nghe thấy lời này, Bùi Nam Nhứ kinh ngạc: "Anh hai, cơ thể anh vừa mới tỉnh lại, lúc này muốn đi đâu?"
Bùi Duật Thành: "Đi làm rõ.. một chuyện."
* * *
Chung cư cao cấp nào đó ở Thủ đô.
Sau khi Lâm Yên rời đi từ khách sạn, liền ngồi xe công cộng về chỗ của mợ.
Sau khi đến nhà, cô lập tức tắm rửa thay quần áo.
Tắm nước ấm, Lâm Yên cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, đến tâm trạng hình như cũng tốt hơn không ít.
Không biết vì sao, cô có loại cảm giác kì lạ, giống như nhổ ra một ngụm ác khí vậy, áp lực tích tụ trong lòng cho tới này đã tiêu tan không ít.
Rõ ràng không lâu trước còn đau lòng vì Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên tú ân ái, tại sao tâm trạng bây giờ lại rất tốt?
Gần đây thần kinh cô thật sự hơi rối loạn..
Cho dù như nào, tâm trạng thay đổi tốt thì luôn là điều tốt.
Lâm Yên vực dậy tinh thần, quyết định tiếp tục tuần tra một chút tin tức thông báo tuyển dụng của tổ phim.
Cho dù Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên có thế lực trong vòng giải trí, cũng không thể một tay che trời, luôn có nơi tay của bọn họ không duỗi đến được.
Vừa mở máy tính ra xem tin tức, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Lâm Yên đứng dậy đi mở cửa: "Mợ!"
Mợ thò đầu nhìn trong phòng cô, hơi không vui: "Tại sao lại dùng máy tính, không biết phí điện bây giờ rất đắt sao?"
Nói xong, tức giận nói với Lâm Yên: "Ta nói này Tiểu Yên, tháng này cũng sắp đến cuối tháng rồi, rốt cuộc lúc nào con mới đưa tiền nhà!
San San học đại học là nơi tiêu tiền, còn phải nuôi người rảnh rỗi như con, ngày tháng của chúng ta sắp không qua nổi nữa rồi!"
Lâm Yên nhíu chặt lông mày: "Xin lỗi, mợ, có thể hoãn hai ngày nữa không, người cũng biết, thu nhập bây giờ của con không bằng lúc trước.."
Vương Xảo Tuệ liền nâng cao âm lượng: "Vậy cũng không thể ở lại nhà của chúng ta, để cô nhi quả phụ chúng ta nuôi ngươi chứ! Thật sự chưa từng thấy người da mặt dày như cô! Mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"
Sắc mặt Lâm Yên lạnh lùng: "Mợ, người đừng quên, căn nhà này, lúc đầu là mẹ con mua thay cho cậu, mà tiền của nhà này, là con lấy cho mẹ đi giúp cậu! Lúc trước con ở đây, cũng lấy không ít tiền trợ cấp chi phí trong nhà cho người!"
Vương Xảo Tuệ giống như bị giẫm phải đuôi, liền kích động xoa thắt lưng: "Aiya, Lâm Yên, cô đây là ý gì! Căn nhà này lúc đầu là mẹ con tự tặng chúng ta! Tặng chúng ta rồi, vậy đương nhiên chính là của bọn ta, ta không cần biết tiền là ai cho! Hơn nữa cô trợ cấp chi phí trong nhà cũng là nên làm!
Cậu cô mới chết bao lâu, cô lại bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta như vậy, còn giành nhà với bọn ta! Nha đầu cô tại sao lại ác độc như vậy?
Cô nghe rõ cho ta, nếu như cô không đưa tiền thuê nhà, tháng sau liền cuốn gói cút ra ngoài cho ta!"