Chương 14: Nồi lớn từ trên trời rơi xuống

Rõ ràng không phải cô làm nhưng hoàn toàn không thể phản bác.Lâm Yên có miệng khó trả lời, uất ức muốn chết. Cả người giống như một cây nấm bị mưa to gió lớn tàn phá qua.

Bùi Duật Thành nhìn dáng vẻ rõ ràng có một bụng lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra của cô gái, tâm trạng vui sướиɠ một cách khó hiểu: "Nghĩ ra cái cớ hợp lý hơn rồi sao?"

Lâm Yên uỷ khuất cắn môi.

Chuyện hoang đường như vậy, còn lý do hợp lý sao? Phim truyền hình cũng không dám biên như vậy!

Trừ tinh thần phân liệt ra, cô thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Lâm Yên bày một dáng vẻ đợi chết, lẩm bẩm chịu tội: "Không...không có nữa..."

Cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống này cô chắc chắn phải gánh rồi...

Bùi Duật Thành dập đầu mẩu thuốc lá trong tay: "Qua đây."

Lâm Yên nghe vậy, ngẩng đầu lên, mở to mắt, vẻ mặt cảnh giác.

Thấy cô gái không động đậy, đáy mắt của Bùi Duật Thành lập tức lạnh hơn, uy áp từng chút một trút xuống.

Lâm Yên lập tức cảm nhận được ý lạnh bò lên từ cột sống, nuốt nước bọt, cam chịu chậm rãi đi về phía Bùi Duật Thành.

Chầm chậm nửa ngày, cuối cùng cũng đi đến chỗ cách Bùi Duật Thành ba bước.

Hình như người đàn ông ghét bỏ động tác cô quá chậm, duỗi cánh tay ra, trong phút chốc, cô đã bị đặt bên chân người đàn ông.

Một hơi thở hỗn hợp mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức bao vây cô.

Lâm Yên quả thật đến thở mạnh cũng không dám thở, chỉ còn lại đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Lúc này, dáng vẻ bối rối hoảng sợ của cô gái nhìn vừa ngoan vừa đáng thương, quả thật giống như một con thỏ bước nhầm vào hang sói.

Khoảng cách gần có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù trong tình huống vẻ mặt và trạng thái cơ thể của cô đều rất kém, nhưng làn da vẫn tốt một cách kỳ lạ, non mịn đến dường như không nhìn thấy được lỗ chân lông.

Chắc là vì làn da quá mức non mịn, bên mặt bị cô đánh một bạt tai lúc nãy đã sưng đỏ lên.

Bùi Duật Thành duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chạm một chút vào chỗ sưng đỏ của cô gái.

Lâm Yên đau đến mức rụt cổ lại theo bản năng.

Bùi Duật Thành duỗi tay lướt qua Lâm Yên, kéo ngăn tủ đằng sau cô ra, sau đó lấy ra một thứ gì đó.

Động tác này, quả thật giống như là ôm cô vào lòng vậy.

Lâm Yên từ đầu đến đuôi đều sững sờ, không dám nhúc nhích.

Lẽ nào còn có thể phản kháng đánh người sao? Người làm sai là cô!

Ngay lúc Lâm Yên cảm thấy có phải Bùi Duật Thành muốn rút cây gậy lớn nào đó ra đánh cô hay không...

Ngón tay của người đàn ông mang theo một sự mát lạnh, nhẹ nhàng thoa lên chỗ sưng đỏ trên má cô...

Chỗ đau đớn trên mặt cô lập tức hơi lành lạnh, rất dễ chịu, giống như còn có thể ngửi thấy mùi thuốc.

Lâm Yên hơi kinh ngạc.

Bùi Duật Thành đây là...đang thoa thuốc cho cô?

Đang nghĩ như vậy, người đàn ông đã thoa xong thuốc mỡ cho cô.

Sau đó, cánh tay của Bùi Duật Thành tuỳ ý khoác lên bên hông cô, dùng đôi mắt lạnh lùng sâu xa nhìn cô, không chút để ý nói: "Mong cô Lâm bảo vệ tốt cơ thể của mình, anh không hi vọng lần sau lại nhìn thấy em bị thương."

Không nghĩ tới Bùi Duật Thành quan tâm mình, Lâm Yên nhất thời hơi hoảng hốt trừng mắt nhìn, gật đầu theo bản năng: "Ồ..."

Bùi Duật Thành đặt thuốc mỡ sang bên cạnh, tuỳ ý nói: "Dù sao, cơ thể của em, anh cũng có quyền sử dụng."

Lâm Yên: "...!"

Cái gì gọi là cơ thể của cô anh cũng có quyền sử dụng?

Chắc không phải là cái ý cô hiểu chứ!