Chương 12: Cần bình tĩnh

Lúc này, người đàn ông để trần thân trên, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm rộng...Thấy cô "gái ngồi ở mép giường, đôi mắt lạnh lùng thâm thuý như hàn đàm của người đàn ông không chút để ý nhìn cô: "Tỉnh rồi."

Lâm Yên ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên đi ra từ phòng tắm, ngay lúc đó, trong đầu như có một trăm con voi ma mυ"ŧ tiền sử gào thét chạy qua...

"Bùi...Bùi Duật Thành?"

Cái nhìn trong tivi lúc đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc, do đó cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Cô cố gắng nhớ lại rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hoàn toàn không nhớ được.

Chát!

Lâm Yên giơ tay đánh mình một bạt tai!

Lâm Yên, cô tỉnh táo một chút!

Cô đang nằm mơ!

Cô chắc chắn là đang nằm mơ!

Bùi Duật Thành đang lau tóc trơ mắt nhìn Lâm Yên tự đánh mình một bạt tai, vẻ mặt phức tạp: "..."

Để tránh Lâm Yên tiếp tục tự mình hại mình, người đàn ông nhắc nhở: "Có lẽ em cần bình tĩnh một chút."

Lâm Yên máy móc mà chết lặng gật đầu liên tục: "Phải phải phải, không sai! Tôi cần bình tĩnh! Bình tĩnh bình tĩnh...bình tĩnh một chút..."

Lâm Yên vừa lẩm bẩm vừa điên cuồng tính toán để bản thân bình tĩnh lại.

Cuối cùng...

Cô cắn môi, vẻ mặt sụp đổ nhìn Bùi Duật Thành: "Tổng giám đốc Bùi...anh...anh có thể mặc quần áo trước không? Anh như vậy, tôi rất khó để bình tĩnh..."

Hình như đáy mắt của người đàn ông loé qua ý cười: "Được."

Sau một lúc lâu, Bùi Duật Thành cuối cùng cũng thay một bộ quần áo ở nhà, trên mặt cũng có thêm một cái kính.

Người đàn ông ngồi ở ghế sô pha bên cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua bóng cây chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng mà xa cách của anh, tay áo sơ mi màu trắng xắn lên trên mấy cái, đôi chân dài tuỳ ý vắt lên nhau, kính mắt đơn giản trên sống mũi không chỉ không làm giảm đi khí thế của anh mà còn làm cả người anh càng thêm hoàn mỹ.

Lâm Yên: "...!"

Lâm Yên cảm thấy có lẽ hôm nay mình không thể bình tĩnh lại được rồi.

Vòng giải trí đều nói khuôn mặt kia của Bùi Nam Nhứ có thể dùng nhan sắc gϊếŧ người, nhưng người trước mắt này đủ để hồn xiêu phách lạc.

Bùi Duật Thành dường như nhìn ra cô có lời muốn nói, chậm rãi châm một điếu thuốc, khói lờ mờ lượn lờ trên đầu ngón tay anh: "Muốn nói gì?"

Lâm Yên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sắp xếp lời nói một chút, trái tim nhỏ run rẩy, cẩn thận hỏi: "Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, có lẽ tối qua tôi uống nhiều, hoàn toàn không nhớ được đã xảy ra chuyện gì...

Do đó, tôi muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, tại sao buổi sáng tôi tỉnh lại lại ở trong nhà của tổng giám đốc Bùi..."

"Không nhớ được..." Nghe vậy, môi mỏng của Bùi Duật Thành khẽ cong lên không dễ thấy, trong con mắt dưới thấu kính loé lên một ánh sáng nhạt.

Sau đó, dùng giọng trầm thấp hơi khàn vô cùng có từ tính nói: "Thế nào, ngủ xong rồi không nhận, giả vờ mất trí?"

Lâm Yên: "..."

"Bộp" một tiếng, chân Lâm Yên nhũn ra trượt xuống từ mép giường quỳ thẳng xuống đất.