Chương 8
Ý cười nhợt nhạt xuất hiện trên môi cô, kết quả ngoài dự đoán làm tâm tình cô từ nghi ngờ trở thành vui vẻ. Tình huống chuyển biến ngoài mong đợi, cô theo bản năng bước về phía trước, vì che giấu nụ cười trên môi, vô xoay người đi về hướng khác.
Cho dù cô cố gắng che giấu, nhưng nụ cười của cô vẫn in sâu vào mắt Lương Tĩnh Hanh, anh nổi giận, nắm tay lôi cô trở lại. Bỗng nhiên bị kéo ngược về phía sau, cô lảo đảo cả người rơi vào ngực anh, bất ngờ bị ôm trọn vào lòng.
Đột nhiên hương thơm của cô xông vào, khiến Lương Tĩnh Hanh sũng sờ, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới ánh trăng có thể thấy đôi gò má hồng phấn, cặp mắt trong sáng, thẳng tắp nhìn vào mắt anh. Thân thể cô phát ra một mùi thơm nhàn nhạt, là hương thơm của tóc? Hay là mùi thơm của sữa tắm? Mùi vị này dường như thỉnh thoảng sẽ bay quanh chóp mũi anh trong mấy năm qua, khi anh và cô vùi đầu trong bản thiết kế.
Cho tới bây giờ, anh đều không để mùi vị này trong lòng. Bởi vì quá quen thuộc, bởi vì là thói quen, cho nên chưa từng có qua ý nghĩ khác, nhưng ... hương thơm đó giờ đây lại làm cho cảm xúc người ta kinh ngạc, ở trong một giây ngắn ngủi, thế nhưng lại mãnh liệt khiến anh phải sợ hãi. Anh mê muội, không ngừng từ từ cúi xuống sát mặt cô, giống như để xác nhận lại cảm giác đó, mùi thơm này anh cũng đã ngửi từng đó năm nhưng sao hôm nay lại hoàn toàn không giống nhau.
Dương Tư Dục không thể không nhìn thấy hành động của anh, nhưng cô không có cách nào động đậy, chỉ có thể để gương mặt tuấn tú kia từ từ phóng đại, thậm chí có thể từ trong tròng mắt thâm thúy kia nhìn được bóng mình.
Đôi mắt cô như là đang khích lệ anh, anh không kiềm hãm được đến gần hơn, đem đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên môi cô, lần đầu tiên nếm được cô ngọt ngào.. Vừa hôn lên môi cô, anh mê say. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, vừa thơm vừa trơn, như đang dẫn dụ anh hôn sau hơn, anh không nhịn được đẩy môi cô ra, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng cô.
Này, này, chuyện này .. Đang bị anh hôn say đắm, giờ phút này trong đầu Dương Tư Dục không còn suy nghĩ được gì, toàn thân cô mềm nhũn, đầu gối như không có lực, giống như là bị rút xương, cả người chỉ có thể dựa vào người anh. Cô có thể cảm giác bàn tay của anh đang siết chặt hông mình, đem cô dán chặt vào ngực anh, cảm thụ l*иg ngực rắn chắc của anh.
Nụ hôn của anh càng sâu, cô càng không có chút sức lực nào, chỉ miễn cưỡng bám víu vào anh, đôi tay vòng lên cổ anh, ngón tay nhỏ nhắn ở phía sau cổ anh quấn quít thật chặt.
Nụ hôn nóng bỏng lại thành thục chuyển thành liếʍ hôn, cắи ʍút̼, Lương Tĩnh Hanh không bao giờ nghĩ rằng tư vị của cô lại ngọt ngào như vậy, làm cho anh muốn dừng cũng dừng không được. Anh hôn sâu hơn, quyến rũ cô đáp trả anh, nhiệt độ cơ thể hai người cũng nóng hơn, mãnh liệt quay cuồng, giống như máu đang sôi trào, lòng ngực kịch liệt phập phồng.
Dương Tư Dục mê mang, trúc trắc đáp lại nụ hôn của anh, học động tác của anh, quyến rũ lưỡi anh, nhưng lại bị anh dẫn dụ quay về miệng mình.
Cảm giác rung động trong tim mãnh liệt như chưa từng có, cổ họng Lương Tĩnh Hanh không tự giác gầm nhẹ, tay cũng không nhịn được ôm cô chặt hơn, như muốn khảm cô vào thân thể mình, không nghĩ tới sẽ ngừng nụ hôn này.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài thật lâu, giống như trãi qua cả đời, Lương Tĩnh Hanh mới buông hông cô ra, môi rời khỏi môi cô, nhìn đôi mắt như sương mù của cô, còn có đôi môi bị hôn đến sưng đỏ. Chỉ là, vừa nhìn như vậy, anh mới ý thức được, vừa rồi mình mới làm chuyện gì. Anh .. anh hôn cô! Trời ạ! Anh vừa mới làm gì? Lương Tĩnh Hanh không tự chủ lảo đảo lui về sau một bước, gương mặt tuấn tú thoáng chốc tái mét.
Anh làm sao phạm phải loại sai lầm này? Tư Dục là bạn, là đồng nghiệp, là anh em hoạn nạn có nhau, thế mà... Lại bi ôm anh ôm vào ngực, hôn đến quên cả trời đất. Trời ơi! Nguy rồi, anh đã phạm phải một sai lầm không nên có, anh đang chặt đứt tương lai mình và cô.
Bạn bè là cả đời, tình nhân là không thể vĩnh viễn bên nhau, mà anh lại giống như một người điên, đột nhiên ôm hôn cô. Ngày trước quen nhau, mười năm chung đυ.ng để trở thành bạn tốt, nhưng anh cư nhiên lại dễ dàng mất khống chế.
Dương Tư Dục nhìn sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt như không tin chuyện xảy ra, cũng như bị dọa phát sợ. Cô hít một hơi thật sâu, đừng nói là anh, chính cô cũng bị dọa sợ. Anh hôn cô, anh hôn cô thật rồi. Thì ra, anh cũng có cảm giác với cô, ở trong lòng anh, cô cũng là một người phụ nữ, nụ hôn nóng bỏng, tư vị ngọt ngào khiến cô không thể tin được, nhưng lại chân chân thật thật để lại độ ấm trên môi cô.
Cho nên, vừa rồi anh ghen? Thật không phải trước giờ cô tự mình đa tình? Tự cô suy nghĩ lung tung?
Suy nghĩ của Dương Tư Dục hỗn loạn, nhưng nhìn mắt anh như có gì hoảng hốt, cho dù cô bị nụ hôn này làm cho choáng váng đầu óc, nhưng trong lòng vẫn là vui mừng. Nhưng trong mắt anh, cô không nhìn được cảm xúc vui mừng, rất nhanh, rất nhanh cô phát hiện có cái gì đó không đúng.
"Tĩnh Hanh .." Dương Tư Dục nhẹ giọng mở miệng, bước lên phía trước một bước, vương tay định chạm vào anh.
Nhưng cô bước lên, anh lại đi lùi về phía sau một bước dài, tay cô đang đưa ra giống như một con rắn độc đang thè cái lưỡi dài.
Lương Tĩnh Hanh đưa tay ngăn cô bước đến gần mình, chậm rãi lắc đầu, toàn thân đang cứng ngắt bắt đầu di động, thân thể to lớn không phải bước về phía cô, ngược lại lùi về phía sau.
"Lương Tĩnh Hanh?" Lần này, Dương Tư Dục gọi cả tên họ anh, căn cứ vào sự hiểu biết của cô về anh, cô có dự cảm xấu. Lần này nghe tiếng cô gọi anh. Lương Tĩnh Hanh bước chân lùi nhanh hơn, liền mấy bước rất nhanh ngồi vào xe của mình đang đậu bên cạnh. Nụ cười trên môi Dương Tư Dục chợt tắt.
"Tư Dục, thật xin lỗi." Suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng Lương Tĩnh Hanh cũng nặn ra vài chữ, chính là xin lỗi.
Dương Tư Dục lắc đầu, đây không phải là câu trả lời cô muốn nghe: "Lương Tĩnh Hanh, rốt cuộc là anh ..." Tại sao sau khi hôn cô, lại nói xin lỗi? Là có ý gì?
"Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi ..." Anh lắc đầu nhanh hơn: "Mới vừa rồi, mới vừa rồi.. tôi.."
"Tôi không cần anh nói xin lỗi." Dương Tư Dục ngắt lời anh, cô chỉ muốn nói anh biết, đối với sự việc vừa rồi, mặc dù trong lòng cô kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy ghét bỏ.
"Không phải,.. không thể ... tôi không có .. tôi đối với cô, không phải loại cảm giác đó.." Lương Tĩnh Hanh luôn thông minh, nhưng dưới tình huống này, lại làm cho bản thân mình lúng túng đến nói cũng không được rõ ràng.
Chỉ vài từ không đầy đủ, nhưng Dương Tư Dục cũng hiểu ý của Lương Tĩnh Hanh, cảm giác vui vẻ biến mất, cô như từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục. Anh hôn cô nhưng lại không dám thừa nhận mình đã hôn cô. Vẻ mặt của anh sợ hãi như mình đã hôn phải một người đàn ông. Anh xin lỗi cô, anh nhận lỗi với cô, anh nói giữa anh và cô .. không phải loại cảm giác đó. Đôi mặ Dương Tư Dục mở thật lớn nhưng lại vô hồn trống rỗng, giống như vừa bị câu mất thần hồn.
"Tư Dục..." Lương Tĩnh Hanh khẽ gọi tên cô, biết bây giờ mình có nói gì cũng đã muộn màng, trong lúc vô tình, mất khống chế đã vượt qua ranh giới mà mười năm nay anh cố gắng duy trì. Anh đã làm chuyện không nên làm nhưng .. tại sao lúc nãy không thấy cô khó chịu, nhưng sau khi anh nói lời xin lỗi lại nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô? Anh không muốn phỏng đoán trong lòng cô đang suy nghĩ những gì. Anh chỉ đang cố hết sức mình làm cho hai người trở lại như lúc ban đầu, muốn cho những cảm xúc mất khống chế kia lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.
"Tư Dục, có lẻ tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, cô ngàn vạn lần không nên để chuyện lúc nãy ở trong lòng." Lương Tĩnh Hanh hắng giọng nói.
Dương Tư Dục chỉ lắc đầu, 'không để trong lòng', anh thế nhưng lại dùng giọng van xin, yêu cầu cô đừng đem nụ hôn nóng bỏng vừa rồi để trong lòng.
"Sẽ không, sẽ không.." Cô lắc đầu, nghe được giọng chính mình. Cô nhất định sẽ không để sự việc mới vừa rồi trong lòng, nhưng một khắc kia cô đã đem nó in đậm vào tim mình.
Nghe được cô nói vậy, vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh buông lỏng, mĩm cười: "Cô có thể hiểu là tốt rồi, tôi cũng không biết ... chuyện gì đã xảy ra với mình." Gương mặt Lương Tĩnh Hanh áy náy, giống như mình vừa mới phạm phải một sai lầm lớn.
Dương Tư Dục thở dài một hơi, cô không tìm ra từ gì để hình dung được tâm trạng của mình. Sự áy náy của anh làm cho cô cảm thấy hụt hẫng, anh hôn cô làm cho cô hạnh phúc, nhưng với anh, đây là một sai lầm. Chỉ là một sai lầm. Sự việc kia chỉ phát sinh ngoài ý muốn.
Cô khẽ cắn môi, buộc mình mĩm cười. Cho tới bây giờ, cô cũng không muốn làm cho anh khó chịu, thậm chí không có bất cứ một áp lực nào: "Không có chuyện gì, cũng chỉ là một cái hôn." Đôi môi đỏ mộng của Dương Tư Dục nở nụ cười, mắt nhìn thẳng vào anh, giống như trong lòng cô đang rất vui vẻ. Cô không muốn để cho anh thấy được sự khổ sở trong mắt mình.
Rất dễ biết, nụ hôn này có thể cho cô biết tất cả những việc cô muốn biết, về tâm sự của anh, về suy nghĩ của anh đối với mình, về ... Rất nhiều, rất nhiều chuyện cô nên sớm biết rõ sự thật. Cô là .. suy nghĩ quá nhiều. Bạn bè, chính là bạn bè, bất luận cô hy vọng thế nào, ảo tưởng ra sao, bọn họ .. vĩnh viễn chỉ có thể là bạn bè. Tim trong nháy mắt rơi vào đáy cốc, nặng nề khiến cô đến thở cũng không nổi.
"Chỉ là một nụ hôn mà thôi." Cô lặp lại một lần nữa, tim như bị dao đâm từng nhát, từng nhát: "Cũng không phải chưa hôn qua, tôi sẽ không để ở trong lòng." Nên hết hy vọng rồi, Dương Tư Dục tự nói với lòng mình. Có vọng tưởng nhiều hơn cũng chỉ làm tổn thương bản thân mình. Cô nên lui về chổ đứng của mình, thu hồi những tình cảm không nên có.
Nghe cô một lần rồi một lần lập lại yêu cầu của mình, không biết sao tim anh nhói lên một hồi. Bất chợt lúc này, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa.
"Tư Dục, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" Anh bất an mở miệng hỏi cô. Cho tới bây giờ, anh chưa từng lo lắng cô sẽ phản bội mình, bởi vì cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh, là người bạn tốt nhất của anh. Nhưng lúc này, nhìn nụ cười trên mặt cô, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác lo sợ. Cô rõ ràng vẫn còn đứng đây, nhưng anh lại cảm thấy cô đang cách anh thật xa, thật xa .. cơ hồi như cô sẽ rời khỏi anh.
Đôi mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn thẳng vào mắt Dương Tư Dục, như muốn tìm một chút gì đó trong mắt cô, nhưng cô lại cụp đôi lông mi dài xuống né tránh tầm mắt anh, không muốn anh thấy rõ nét mặt cô. Càng không thấy được, trong lòng Lương Tĩnh Hanh càng lo lắng bất an, đôi chân dài lúc nãy lui về phía sau hiện giờ lại không tự chủ bước về phía trước.
Dương Tư Dục lui về sau một bước, quyết tâm muốn giữ khoảng cách với anh. Đủ rồi, đủ thật rồi. Tim cô mới vừa rồi rất đau, cô không muốn mình bị tổn thương thêm nữa, chịu đựng thêm nữa. Cô vuốt tóc, mắt híp lại: "Tôi muốn về nghỉ ngơi, đầu có chút không thoải mái." Cô tìm lý do rời đi, trong lúc này cô không cách nào đối mặt với anh. Anh có tình, nhưng cũng vô tình, quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người.
"Tôi đưa cô về." Lương Tĩnh Hanh sợ hãi, không biết vì sao trong tim lại có một loại cảm xúc không nói được.
"Đừng... không cần." Dương Tư Dục không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Nếu đã quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách, cô sẽ không ở cùng một chỗ, cùng một không gian với anh.
"Tư Dục, cô ..." Lần đầu tiên Lương Tĩnh Hanh luống cuống tay chân: "Tức giận?"
"Dương Tư Dục chỉ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là trong người tôi cảm thấy không thoải mái." Cô không muốn làm anh khó chịu, cũng không muốn làm khó anh: "Tôi muốn nói, về chuyện áo cưới của thiên kim Triệu gia, anh vẫn chưa bàn xong .."
"Lần sau tôi sẽ bàn tiếp, tôi đưa cô về trước." Lương Tĩnh Hanh không thể giải thích vì sao có cảm giác kỳ lạ, như là hiện tại nếu không giữ được cô, cô sẽ biến mất.
Dương Tư Dục đón lấy ánh mắt anh, không hiểu vì sao lúc này, anh còn có thể dịu dàng như thế. Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, trấn định những cảm xúc đang rối tung trong lòng. Nhìn vào đôi mắt đe luôn trấn định kia, nhưng giờ lại thay vào đó là vẻ hoảng hốt, như là đang lo lắng chuyện gì. Lo lắng về nụ hôn kia có thể phá hủy sự hợp tác của họ bấy nhiêu năm sao? Hay lo lắng cô rời đi, sẽ không thay anh làm việc sao? Nếu thật sự là vậy, anh lo lắng cũng đúng. Cô muốn làm cho anh an tâm, nhưng không biết nên nói thế nào, để cho lòng mình cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.