Chương 6
Triệu Mạnh Tề không có xem nhẹ vẻ đẹp của cô, mặc dù cô rất hấp dẫn anh, nhưng ánh mắt của cô ẩn chứa sự ưu thương
"Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng có rất nhiều người vì biết tôi là Triệu Mạnh Tề, cho nên không dám nói chuyện với tôi như vậy." Tầm mắt của anh dời về phía đoàn người náo nhiệt.
Dương Tư Dục trong nháy mắt hiểu được ý của anh.
Thái độ của anh không phô trương, giọng điệu thản nhiên giống như đang nói chuyện thường, mà thật ra, chuyện này có thật.
"Được, tôi thừa nhận, câu nói của anh không hề đáng tin." Dương Tư Dục gật đầu.
Nếu như Lương Tĩnh Hanh nghe thấy cô vừa nói như vậy, đại khái sẽ thưởng cho cô một tràng trách móc, nói cô vô ý đắc tội với khách.
Vừa nghĩ tới hắn, tầm mắt Dương Tư Dục không tự chủ được lại nhìn Lương Tĩnh Hanh.
Triệu Mạnh Tề rất chú ý động tác của cô, cũng nhìn đến nơi mà cô phóng tầm mắt đến.
Mặc dù cô không phải khẩu vị của anh, nhưng anh có một chút… không thích ứng được.
Ở trong mắt phụ nữ, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù không đến mức vì anh mà si mê u sầu, nhưng ít ra sẽ cho anh một ít "Tôn trọng" .
Còn cô gái này, là người đầu tiên ở trước mặt anh làm loạn.
Thú vị.
Thật thú vị.
Theo ánh mắt của cô, có thể nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng bên cạnh em gái anh, mà bên cạnh hắn còn có một cái giai nhân khác, chính là bạn thân của em gái anh
Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, ngừi đàn ông kia đã khiến cho cô gái này tương tư... Đã như vậy, cứ để cho anh đến quấy đυ.c một trì xuân thủy đi!
"Ở đây xa quá, không bằng chúng ta đén gần nhìn cho kĩ một chút." Triệu Mạnh Tề đẩy thắt lưng cô thúc giục cô tiến về trước, đi đến phía Lương Tĩnh Hanh.
Vì bất ngờ, Dương Tư Dục không đề phòng, từ trong bóng tối bị đẩy ra ánh đèn, sau đó, vô số người gật đầu chào cô và người đàn ông bên cạnh.
Được rồi... Cô thừa nhận, anh chính là đại thương nhân, quen biết vô cùng rộng, có thật nhiều người tôn trọng anh.
Nhưng, cũng không liên quan đến chuyện của cô a!
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Dương Tư Dục hạ thấp giọng, không hiểu mở miệng.
"Đã thích người đàn ông kia, tôi liễn dẫn cô đi gặp hắn." Triệu Mạnh Tề tao nhã cười, lễ phép gật đầu với tân khách xung quanh, thanh âm ép thấp , chỉ đủ một mình cô nghe thấy.
Dương Tư Dục cả kinh.
"Cái, cái gì? !" Cô sửng sốt, bước chân dừng lại, nhưng một bàn tay lập tức áp lên lưng cô, đẩy cô ra phía trước.
"Tôi dẫn cô đi gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề không thay đổi lí do "Đi một chút đi, đừng để tôi đẩy cô, rất khó nhìn ."
Tình huống trước mắt, rất xấu hổ.
Dương Tư Dục rất muốn một phen đẩy anh ra, nhưng lại không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người
Cho nên, cô chỉ có thể bị động tiến về phía trước, để cho lòng bàn tay anh điều khiển.
"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Dương Tư Dục thực sự không hiểu.
"Dẫn cô đi gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề bước nhanh hơn, dường như không thể chờ đợi được.
"Triệu Mạnh Tề!" Không ngờ anh thủy chung không thay đổi lí do, Dương Tư Dục nhanh mồm nhanh miệng gọi thẳng tên của anh, giọng điệu còn mang theo một tia mạnh mẽ.
"Tôi thích cô gọi tôi nhhư vậy." Anh tươi cười, không để ý đến sự tức giận của cô, còn không quên tìm tính từ để hình dung.
"Hung dữ !" Thế nhưng anh thích.
Dương Tư Dục sửng sốt.
"Anh có ý gì?" Dương Tư Dục suy nghĩ một cách logic, nhưng cũng không thể nghĩ ra anh có ý gì.
"Cô thích người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề khẳng định kết luận.
"Tôi không..." Dương Tư Dục dừng lại, vội vã muốn phủ nhận.
"Không thừa nhận cũng không được, tôi vừa thấy rất rõ ràng." Triệu Mạnh Tề không cho cô có thời gian ngụy biện, thúc hông của cô, lại tiếp tục đi về phía trước.
Dương Tư Dục lần đầu tiên bị á khẩu không trả lời được.
Triệu Mạnh Tề rất hài lòng, anh đã nói đúng.
Đôi mắt cô bé này, trong trẻo đến mức không lừa gạt được người khác, anh rất thích sự trong trẻo ấy, cũng thích cô thẳng thắn -- đương nhiên không bao gồm cách nói chuyện hung dữ của cô.
Anh thích đôi mắt chân thực của cô, cho dù bị cô tận lực kiềm chế dưới lông mi dài.
"Tôi nói rồi, người đàn ông kia là ông chủ của tôi, anh đừng hại tôi mất việc làm." Chuyện gì có liên quan đến Lương Tĩnh Hanh, khí thế Dương Tư Dục lập tức yếu đi một nửa.
Triệu Mạnh Tề khẽ cười một tiếng, bước chân cũng không dừng lại.
"Cô thích người đàn ông đó, chuyện này rất rõ ràng, chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với cô có cảm giác gì." Triệu Mạnh Tề cười nói ra suy nghĩ của mình.
Dương Tư Dục lập tức giật mình, cũng quên ý định muốn phản bác anh.
Anh nói... Cô thích người đàn ông kia, chuyện này rất rõ ràng.
Một kẻ mới quen biết, cũng biết chuyện cô thích hắn, Lương Tĩnh Hanh ở bên cạnh cô trên mười năm, lại không hề biết cô thầm mến hắn.
Anh còn nói... Chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với cô có cảm giác gì.
Nói thực, Dương Tư Dục cũng rất tò mò, cô cũng thật muốn biết, Lương Tĩnh Hanh đối với cô, rốt cuộc có cảm giác gì?
Trên mặt xuất hiện một chút nghi hoặc, làm cho lông mi cô rủ xuống, trên mặt trắng nõn lập tức vì tình thương mà nảy sinh cô đơn.
Trong lòng Triệu Mạnh Tề giống như bị nhéo một cái, nụ cười trên mặt thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Nguy rồi, cô bé này... Dung tình rất sâu.
Bết bát hơn chính là... Anh lại đau lòng khi cô cảm thấy cô đơn...
Nhìn cô rũ hàng mi dài xuống, Triệu Mạnh Tề có một xúc động muốn nhéo nhéo má cô, làm cho cô cười một cái.
Trong lòng cảnh báo vang lên, Triệu Mạnh Tề sắp mất tự chủ rồi.
“Tôi còn không biết cô tên là gì.” Anh nói nhẹ bên tai cô, kéo cô ra khỏi nỗi lòng trầm tư.
“Dương Tư Dục.” Cũng đã đến nước này, cô cũng không còn gì giấu diếm.
“Tư Dục...” Anh nhỏ tiếng gọi tên cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi sẽ giúp cô.”
“Sao? Giúp tôi cái gì?” Dương Tư Dục nghênh hướng mắt của anh, bị mấy câu nói của anh làm dao động.
“Tôi sẽ giúp cô biết rõ ràng, biết tất cả...” Triệu Mạnh Tề đột nhiên cúi người, hơi thở nóng rực “Tất cả về người đàn ông kia.”
Ngơ ngẩn nghênh đón ánh mắt của anh, Dương Tư Dục trở nên bất động, chỉ là cứng còng nhìn anh.
Vũ hội náo nhiệt, tuấn nam mỹ nữ rất nhanh bị phát hiện, nhất là tuấn nam này là chủ nhân của vũ hội ngày hôm nay, nhất cử nhất động càng làm cho người ta chú ý.
Bọn họ cấp tốc xuất hiện trong tầm mắt Lương Tĩnh Hanh, bởi vì hắn nghe thấy Triệu tiểu thư nói một câu —
“Anh hai tôi dẫn theo phụ nữ sao?” Trong giọng nói của Triệu tiểu thư có nồng đậm kinh ngạc.
Lương Tĩnh Hanh đối với tin tức có lợi nhuận, lỗ tai vô cùng linh động, rất nhanh đem tầm mắt chuyển hướng đến, nghĩ thầm, hắn thật là có vận khí tốt, có thể sắp tới sẽ có thể thiết kế cả hai bộ áo cưới cho Triệu gia cũng nên.
Bất quá mới quay đầu, Lương Tĩnh Hanh liền phát hiện Dương Tư Dục.
Đương nhiên, hắn cũng đồng thời nhìn thấy bên cạnh cô có một dáng người cao ngất, gia thế kinh người, người đàn ông hoàng kim độc thân — Triệu Mạnh Tề.
Đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn, con người đen của Lương Tĩnh Hanh thoáng qua tán thưởng, trong lòng độc thoại — Tư Dục thật là có chút tài năng, thừa dịp trong thời gian hắn bận rộn, vậy mà đã kết giao một hộ khách ở Triệu gia rồi.
Nếu như bọn họ có thể tiếp nhận hai dự án áo cưới của Triệu gia, sự nghiệp của bọn họ sẽ được nâng cao hơn một tầng.
Rất tốt, thật sự là quá tốt.
Chỉ là, Lương Tĩnh Hanh tươi cười cũng không lâu lắm, bởi vì hắn chậm rãi phát hiện, tình huống trước mắt không giống với suy nghĩ của hắn.
Ánh mắt của người đàn ông độc thân kia... Tựa hồ có chút chuyên chú.
Cái tay kia... ở sau lưng Tư Dục làm cái quỷ gì?
Còn dám ghé sát vào gáy Tư Dục, còn cắn tai nữa sao, còn làm cho cô nhìn anh ta không chớp mắt, ở trong hội trường, cả hai thâm tình nhìn nhau.
Trong ngực hắn, bị đột như bị đâm một nhát, nảy lên một cảm giác không hề thoải mái.
Đứng ở một bên, cô thủy chung mang theo nụ cười khẽ phối hợp với Triệu Mạnh Tề.
“Kia không phải là nhà thiết kế Dương tiểu thư của công ty anh sao?” Diệp Thời Tần chuyển con ngươi, môi đỏ mọng mỉm cười hỏi.
Lương Tĩnh Hanh còn chưa kịp mở miệng trả lời, Triệu gia thiên kim bên cạnh nóng ruột dò hỏi.
“Có phải anh cũng có nói qua, cô ấy tuổi còn trẻ, khả năng thiết kế làm cho người khác kinh ngạc, luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ phụ trách thiết kế áo cưới, Dương tiểu tưh không bao giờ tiếp xúc với khách?” Triệu gia thiên kim vô cùng hứng thú.
“Thân phận của Dương Tư Dục rất ít người biết, vậy mà Triệu tiểu thư lại linh thông như vậy.” Lương Tĩnh Hanh trong miệng đáp lại, đôi mắt đen lần đầu tiên không nhìn chằm chằm vào Diệp Thời Tần.
Tư Dục lúc nào thân thiết Triệu Mạnh Tề như vậy?
Nhìn?
Còn nhìn?
Hai người đứng ở trong hội trường, bốn mắt nhìn nhau, là sợ người khác không biết bọn họ giao tình hay sao?
“Tôi phụ trách giúp cô ấy thu thập thông tin về chuyện kết hôn, cho nên đương nhiên biết.” Diệp Thời Tần đối với chuyện hôn sự của bạn vô cùng xem trọng, giống như là chuyện hôn sự của chính mình.
“Ừ!” Lương Tĩnh Hanh hưởng ứng một tiếng, căn bản không nghe cô nói cái gì, chỉ là vô ý thức đáp lời.
Triệu Mạnh Tề cứ nhìn chằm chằm vào cô... Trên mũi của Tư Dục có mụn nhọt sao?
Gương mặt cười khoái trá như vậy, chẳng lẽ Tư Dục thích hắn?
Lúc này, Triệu gia thiên kim nhìn thấy người quen, gật đầu chào, xoay người rời đi trước, chỉ còn Diệp thời Tần và Lương Tĩnh Hanh đứng cùng một chỗ, quan sát Triệu Mạnh Tề cùng Dương Tư Dục.
Đột nhiên, Diệp Thời Tần lên tiếng.
“Muốn đem nhà thiết kế giấu đi, không cho gặp khách?” Cô chuyển con ngươi nhìn hắn.
“Là cô ấy không thích, không phải tôi giấu cô ấy.” Lương Tĩnh Hanh lạnh lùng mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy, đem cô giấu đi là một ý kiến hay.
Ít nhất, hắn không cần nhìn một người đàn ông khác chuyên tâm nhìn cô, như là muốn nuốt cô vào trong miệng.
“Hẳn là hối hận đi?” Diệp Thời Tần bên môi có ý cười.
Tất cả đàn ông, vĩnh viễn không biết mình muốn là cái gì, cho đến khi thứ đó sắp biến mất đi, mới biết cái gì quan trọng nhất.
Lương Tĩnh Hanh quay đầu, nhìn Diệp Thời Tần bên cạnh, mà cô thì không hề nhìn thẳng vào mắt hắn, trái lại nhìn Triệu Mạnh Tề cách đó không xa.
“Tôi hiểu được Triệu đại ca, anh ấy rất có quyết tâm, muốn cái gì đó, sẽ không dễ dàng buông tha...” Diệp Thời Tần dừng lại, môi đỏ mọng ý cười càng sâu.
“Tôi chưa từng thấy Triệu đại ca chuyên chú nhìn một người phụ nữ như vậy, cho nên, Lương tiên sinh, anh phải cẩn thận đề phòng, cẩn thận cất kỹ bảo vật đã bộc quang, có người tính toán đến cướp!” Trên mặt cô mang một chút hứng thú.
“Cướp cái gì?” Lương Tĩnh Hanh trực giác hỏi lại.
Diệp Thời Tần trầm mặc, sau đó đem tầm mắt dời về phía Dương Tư Dục, nhàn nhạt nói —
“Cô ấy.”
Đứng lặng trong hội trường rất lâu, Dương Tư Dục cuối cùng quyết định tạm dừng đối thoại với Triệu Mạnh Tề, cô có chút cụt hứng dời đi chỗ khác, hậm hực hờn dỗi thong chuyển bước.
Anh nói, anh sẽ giúp cô biết rõ về Lương Tĩnh Hanh, cô muốn biết tất cả, mà cô, thậm chí không biết cô muốn biết những thứ gì.
“Làm sao vậy? Muốn viết gì đó quá nhiều, nhưng không có manh mối sao?” Nhìn cô bỏ đi, Triệu Mạnh Tề nhanh chóng đuổi theo.
Dương Tư Dục trầm mặc không nói, chỉ là cúi đầu đi, lộ ra cổ duyên dáng, gáy trắng nõn rọi xuống một lọn tóc, làm du͙© vọиɠ Triệu Mạnh Tề muốn vén lên, muốn hung hăng ngửi mùi thơm của cô.
“Kỳ thực, cô rất muốn biết hắn rốt cuộc thích ai, đúng không?” Triệu Mạnh Tề đem hai tay đặt ở sau người, trưng ra khuôn mặt tuấn tú, bộ dáng kia thoạt nhìn, rất có lòng vị đạo.
Dương Tư Dục trừng anh, liếc mắt một cái.
“Tôi rất thích đàn ông thông minh, không ngờ, đàn ông quá thông minh, cũng làm cho người ta chán ghét.” Cô hừ lạnh một tiếng.
“Cám ơn đã khen.” Cô như vậy, chắc chắn rất muốn biết đáp án.
Anh quá thông minh.
“Thử đi! Chỉ nhìn tôi như vậy, vô dụng.” Triệu Mạnh Tề muốn tiếp cận cô nhiều hơn, vô luận dựa vào phương pháp gì.
Lần này, Dương Tư Dục trực tiếp ngăn cản đường đi của anh.
“Đừng nói nữa, tôi sẽ tức giận.” Cô xoa eo, vẻ mặt không vui.
“Tại sao lại tức giận? Không để ý tới cô cũng không phải tôi..” Triệu Mạnh Tề cười đến rất khoái trá.
“Triệu Mạnh Tề!” Cô tức giận gọi thẳng tên của anh, “Đừng cho là tôi sẽ đối với anh khách khí, nếu như anh...”