Chương 7: Cười trong bi thương

Giọng nói ấy bị đè nén thật thấp, làm cho bất cứ ai cũng cảm thấy mình tàn

nhẫn, Diệp Tố Huân không muốn nghĩ, nhìn núi non trùng điệp nhấp nhô,

kéo dài, hỏi: “Huynh đã xem xét xung quanh chưa? Có thể ra ngoài không?”

”Có thể ra ngoài, nhưng, Tố Tố, chúng ta đợi mấy ngày rồi ra ngoài.”

Qua mấy ngày mới ra? Diệp Tố Huân động não, rất nhanh đã hiểu, ra quá

nhanh, Ngu Quân Diệp vẫn còn trong tay bọn cướp, Ngu Quân Duệ phải cứu

hắn, tuy có thể tìm người giúp nhưng dễ gặp nguy hiểm. Nếu kéo dài vài

ngày, Ngu Quân Diệp không nhịn được chỉ có thể tự thoát khỏi bọn cướp,

lại còn phải vào núi sâu để cứu họ.

Mưu tính như vậy, đều

không để ý an nguy huynh đệ, Diệp Tố Huân thầm than, thật ra không chỉ

Ngu gia, mà cả nhà nàng, tỷ muội cũng tính toán từng bước, ngay cả

chuyện hạ độc cũng làm được.

”Tố Tố, cách vài chục bước chân có khe nước, muội đi tắm, huynh bắt mấy con cá, chúng ta nướng cá ăn.”

Thân thể dính nhơn nhớt không thoải mái nhưng tắm xong không có xiêm y đổi càng không thoải mái, Diệp Tố Huân nhíu mày.

Giống như là biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng, Ngu Quân Duệ nói tiếp: “Muội tắm xong thì mặc ngoại bào của huynh, lúc muội hôn mê bất tỉnh, huynh đã

giặt qua ngoại bào, hong khô.”

Chìm trong nước, nhìn Ngu

Quân Duệ đem cá đi rồi, Diệp Tố Huân chậm rãi thoát xiêm y, nước hơi

lạnh, Diệp Tố Huân rùng mình một cái sau mới dần dần buông lỏng, nhẹ

nhàng kì cọ, lau thân thể, lúc kì chân, đột nhiên liền nhớ lại cảm giác

lần trước Ngu Quân Duệ trong suối nước thè lưỡi liếʍ, giống như nước ấm

quét qua da thịt trên thân, không tự chủ được nàng ưm một tiếng, than

nhẹ bật ra trong miệng Diệp Tố Huân: “Quân Duệ ca ca, nóng quá... Ngưa

ngứa...”

Lúc tỉnh lại sau khi đạt khoái hoạt, Diệp Tố Huân

phát hiện một ngón tay ở phía dưới, hai chân thẳng băng kẹp chặt ngón

tay...

Ý thức được chính mình không biết xấu hổ như thế, má Diệp Tố Huân đỏ bừng, xấu hổ muốn khóc lớn.

Không tắm nổi nữa, Diệp Tố Huân bò lên bờ.

Ngoại bào Ngu Quân Duệ rộng thùng thình, sau khi bó đai lưng, còn phải xắn

cao hai ống tay, căn bản không có tay nào để giặt.

”Ngu Quân Duệ, huynh mau xắn lên để ta giặt quần áo.” Diệp Tố Huân đi đến cạnh

đống lửa, vặn vẹo uốn éo thân thể ý bảo Ngu Quân Duệ cuốn ống tay áo.

Ngu Quân Duệ ngẩng đầu nhìn Diệp Tố Huân, hô hấp dồn dập. Khuôn mặt nàng

nhỏ nhắn, ướŧ áŧ, có chút hồng, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen

dài, đôi môi đỏ au hé mở, hấp dẫn người khác.

”Cá đã nướng chín rồi, ăn cá trước, ăn rồi huynh giúp.” Ngu Quân Duệ đứng dậy không nổi, cái kia của hắn cứng ngắc.

Không có muối ăn và gia vị nhưng Ngu Quân Duệ tìm quả dại bôi lên cá, thật là thơm ngon ngon miệng.

Diệp Tố Huân ăn được đồ ngon, ăn no rồi nằm xuống, dang hai tay, thoải mái híp mặt.

Trong mắt Ngu Quân Duệ nhuốm màu buồn bã, đây là thói quen của Tố Tố kiếp

trước, sau khi ăn xong, sẽ vươn tay chờ hắn lau tay lau miệng đợi lát

nữa hắn ôm nàng vào lòng, mát xa cho nàng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Thực hiện động tác quen thuộc, chỉ lát sau Diệp Tố Huân ngả vào ngực hắn, ngủ thật say.

Ôm thân thể mềm mại, Ngu Quân Duệ lâm vào trong trầm tư.

Trước mắt hắn có hai đường có thể đi.

Mang theo Diệp Tố Huân xa chạy cao bay, rời Ngu gia bỏ Diệp gia, trải qua

cuộc sống gia đình yên ổn. Nhưng mà, Diệp Tố Huân không phải có một

mình, nàng có mẫu thân, đệ đệ không thể vứt bỏ, mà nàng có khúc mắc với

hắn, sau khi mang người đi, nàng có đồng ý sống cùng hắn hay không, thật khó nói.

Nếu không đi con đường này, chỉ có thể đi con

đường thứ hai, quay trở lại Ngu gia, tranh quyền với Ngu Quân Diệp,

giống như kiếp trước, khống chế tất cả trong tay mình, rồi mới chậm rãi

cảm hóa Diệp Tố Huân, lấy nàng, yêu nàng, sủng nàng.

Muốn

đoạt được quyền lực gia chủ nhà họ Ngu, còn phải chậm rãi bố trí, chờ

thêm hai ba năm, Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, trầm thấp than thở:“Tố Tố, một khắc huynh cũng không muốn đợi, lúc này liền muốn muội thành thê tử huynh.”

Nghĩ đến cảnh tượng thân mật kiếp trước, Ngu Quân Duệ không nhịn được, bé mèo Kitty trong ngực dụ dỗ hắn, ôm Diệp Tố Huân như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, vội vàng đặt nàng lên

giường, Ngu Quân Duệ rời khỏi nhà gỗ, đến cạnh khe nước.

Lúc muốn nhảy xuống khe nước, Ngu Quân Duệ thấy xiêm y bên bờ suối.

”Tiểu đông tây (*).” Không nói gì lắc đầu cười cười, Ngu Quân Duệ cầm lấy xiêm y, bắt đầu ngô nghê giặt đồ

**

Nghe được tiếng kêu sợ hãi truyền đến phía sau, quay đầu đã thấy Ngu Quân

Duệ ôm Diệp Tố Huân nhảy xuống vách núi, khuôn mặt nho nhã của Ngu Quân

Diệp biến sắc.

”Ngu công tử, vậy?” Bọn cướp cũng ngây người, kịch này diễn tiếp hay dừng lại?

”Bắt nhóm người bọn ta trước, chờ đợi vài ngày.” Ngu Quân Diệp sững sờ, hạ giọng nói.

Bọn cướp khó xử nhìn hắn một cái, nói: “Chúng ta chỉ tìm một sơn động để chuẩn bị trói người kia...”

Họ cũng không phải bọn cướp thật, chỉ được ủy thác giam Ngu Quân Duệ mấy ngày, đâu làm những việc của đám tặc tử.

”Bắt nữ nhân trước, tìm nhà trọ giam chúng ta lại.” Ngu Quân Diệp nghiến răng nghiến lợi nói.

Thân mẫu Ngu Quân Diệp mất sớm, phụ thân khó quên tình cảm với mẫu thân nên

cực kì yêu thương hắn, với tư cách trưởng tử được sủng ái, hắn ở Ngu phủ hô phong hoán vũ, thoạt nhìn mọi thứ trôi chảy, chỉ có mình hắn biết,

hắn trưởng thành trong rừng gai lớn.

Rừng gai không lối

thoát, toàn một đám bẫy rập lớn hoặc nhỏ, đều do mẹ kế của hắn đồng thời là thân mẫu của Ngu Quân Duệ - Lưu Thị- một tay an bài.

Lúc còn nhỏ, Ngu Quân Diệp và Lưu Thị là có phần thân cận, hắn sinh ra mất

mẹ, không có ấn tượng gì về thân mẫu, Lưu Thị lại nuôi dưỡng hắn, rất

yêu thương hắn, cái gì cũng nuông chiều theo hắn, hắn cảm thấy Lưu Thị

là thân mẫu của mình.

Khiến hắn thay đổi chính là sự việc năm tám tuổi.

Lần đó phu tử giao bài tập cho hắn và tiểu đệ Ngu Quân Duệ, nhưng hai người lên núi chơi đã quên làm, lúc dùng bữa tối, họ mới nhớ còn bài tập chưa làm xong, Lưu Thị cười nói không làm cũng không sao, bà tìm phu tử nói

hôm nay bà có chuyện cho hai huynh đệ làm nên chưa xong bài tập.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, hôm sau phu tử cũng không trách cứ, Ngu

Quân Diệp cao hứng đến làm nũng trong ngực Lưu Thị, nói mẹ là tốt nhất.

Buổi tối hắn trở lại viện tiếp tục chơi, Quyên Nhi - nha hoàn phục thị của

hắn - mở miệng khuyên can, hắn không cho là đúng nói: “Mẹ sẽ giúp ta

biện hộ như trước thôi, không làm cũng không sao.”

”Đại

thiếu gia.” Quyên Nhi cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, người lén lút đến Lan Thương Quán của nhị thiếu gia, leo tường vào, đừng để

người khác thấy, nghe một chút bên kia làm cái gì.”

Sau đó

Ngu Quân Diệp có chút hận Quyên Nhi, nàng ta đánh nát mộng đẹp của hắn,

hắn vốn cho rằng mình có mẫu thân yêu thương, đệ đệ thân thiết, cuộc

sống của hắn rất vui vẻ.

Khi ấy ở Lan Thương Quán, Lưu Thị

đang tại quở trách Ngu Quân Duệ: “Kêu con giả không tranh, giả vờ suốt

ngày chơi bời, vi nương hao hết tâm tư, con lại chỉ biết chơi...”

Hóa ra chiều theo ý mình chỉ vì để mình không có lòng cầu tiến, ôn hòa yêu

thương mình chỉ vì mình không phải con trai ruột của bà.

Từ

đó về sau, Ngu Quân Diệp không kêu Lưu Thị một tiếng mẹ nữa, mà sau khi

Lưu Thị xé lớp vỏ ôn nhu, liền bắt đầu bố trí từng bước từng bước chờ

hắn sập bẫy, ly kỳ nhất là năm trước, trong phủ có một nô tỳ nhảy giếng

chết, Lưu Thị giận dữ, muốn chấn chỉnh gia phong, trải qua điều tra, ở

một góc hẻo lánh trong phòng nô tỳ kia tìm được một tờ giấy, trên đó

viết “Canh ba gặp mặt sau vườn”, là bút tích của hắn.

Hắn

rất muốn cười phá lên, với thân phận đại thiếu gia trong phủ, hắn muốn

mang ai lên giường sủng ái, có cần che che giấu giấu rồi bức người ta

chết à? Nhưng mà, hắn thật không thể hiểu cha hắn rồi, chỉ cần một thủ

đoạn như thế, lại làm cho cha hắn đánh cho hắn mười gậy.

Nếu như không phải cha rất yêu mẹ, thương hắn sinh ra đã mồ côi mẹ, thì hắn sớm đã đánh mất sự yêu thích của cha.

Dù là như thế, hắn cũng cảm giác được, trong việc ai sẽ kế thừa vị trí gia chủ, cha hắn lại mơ hồ có chút do dự, bởi vì, hắn trong mắt cha, luôn

có hành vi không thoả đáng, Ngu Quân Duệ lại chưa từng chỗ không ổn,

càng có tiền đồ hơn hắn.

Bình tĩnh xem xét, Ngu Quân Duệ

không có lỗi với hắn, cũng không có bố trí bẫy hại hắn nhưng ai bảo Ngu

Quân Duệ có người mẹ tâm độc như rắn, ai bảo Ngu Quân Duệ là đối thủ

tranh giành quyền lực với hắn!

Lúc Ngu Quân Duệ trao đổi

điều kiện muốn kết hôn với Diệp Tố Huân, hắn rất sảng khoái đồng ý, cũng không chỉ vì điều kiện sẽ rời Ngu gia của Ngu Quân Duệ, mà còn vì hắn

biết Lưu Thị muốn chất nữ nhà mẹ đẻ của bà Lưu Uyển Ngọc gả cho Ngu Quân Duệ, hắn rất thích ý xem mẫu tử Lưu Thị và Ngu Quân Duệ đấu đá lẫn

nhau.

Nhưng mà lúc Ngu Quân Duệ lấy dây noãn ngọc Linh Lung đeo lên cổ Diệp Tố Huân, hắn lập tức đổi ý.

Tuy là công tử thế gia, tuy vậy cũng có những thứ bọn họ không dùng tiền

đổi được, vả lại Ngu Quân Duệ và hắn tiêu tốn trăm ngàn lượng bạc, không có có bao nhiêu tiền để dành, dây noãn ngọc này là hai tháng trước Ngu

Quân Duệ thay Du Trung ở Bạch gia tiến vào núi Tuyết một chuyến, hái

tuyết liên hoa có một không hai đổi lấy.

Núi Tuyết có tuyết

đọng quanh năm, trắng xoá một mảnh, bao nhiêu người lên núi tìm tuyết

liên hoa, không có người nào còn sống trở về, Ngu Quân Duệ yêu cầu dây

noãn ngọc Bạch gia chế tác, Bạch gia ra điều kiện như vậy, căn bản là

làm khó dễ hắn, nào có thể đoán được hắn vậy mà mạo hiểm mất đi sinh

mệnh, thật sự tiến vào núi Tuyết.

Hắn hi sinh quên mình đổi dây noãn ngọc, không chút do dự đeo lên cổ Diệp Tố Huân làm Ngu Quân Diệp chấn động.

Diệp Tố Huân, cô có bí mật gì để Ngu Quân Duệ vì cô mà hi sinh?

Ngu Quân Diệp không tin Ngu Quân Duệ yêu Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân là thê

tử nghị định cho hắn, hàng năm hắn đều đến Diệp gia nhưng Ngu Quân Duệ

lại chưa từng tới, yêu sâu đậm một người ngốc chưa từng gặp, dù là ai

đều không tin tưởng.

Trên người Diệp Tố Huân nhất định có bí mật làm Ngu Quân Duệ chú ý. Dù cho không có bí mật, chỉ là Ngu Quân Duệ thật sự yêu mến thì hắn cũng không thể tặng Diệp Tố Huân cho Ngu Quân

Duệ, hắn muốn kết hôn Diệp Tố Huân, khống chế Diệp Tố Huân trong tay

mình, đã khống chế Diệp Tố Huân, sẽ nắm giữ được Ngu Quân Duệ.