Chương 25: Cành gãy hoa rơi

“Nhị thiếu gia, đây?”

Ngu Quân Duệ gặp được Xán Nhi ở cửa, nhìn vẻ mặt nghi vấn của Xán Nhi, lại

nghe một ít tiếng nỉ non thút thít trong nội viện mơ hồ truyền đến, Ngu

Quân Duệ cắn răng hung ác, nhẫn tâm lạnh lùng nói: “Mau đi mời phu nhân

tới.”

”Mời phu nhân tới?” Xán Nhi nhìn lướt qua sân, nàng ta cũng nghe thấy tiếng Lưu Uyển Ngọc kêu đau, đây là Ngu Diệu Sùng đang quở

trách Lưu Uyển Ngọc vì tự tiện xông vào Cúc Viên sao? Đi mời Lưu Thị, có thể khiến Ngu Diệu Sùng tức giận hay không?

”Đi nhanh, chuyện này không thể chậm trễ.” Ngu Quân Duệ vắt ngang chân đá, mấy bồn hoa cúc bên cạnh lập tức vỡ tan tành.

Sức lực này thật kinh người! Thân thể Xán Nhi run lên, nhanh chóng nói: “Nô tì đi.”

Xán Nhi chạy trối chết, Ngu Quân Duệ nhìn xung quanh, đi nơi nào mới tốt?

Lê Viên của Diệp Tố Huân? Thính Đào Các của mình? Ngu Quân Duệ lắc đầu,

tai mắt trong phủ rất đông. Xuất phủ? Cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ suy nghĩ một chút, đi ra sau Viên.

Ném Diệp Tố Vân đang hôn mê tới hòn non bộ, Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân nhảy vào đầm nước dưới chân hòn non bộ.

Vách đầm toàn rêu non, sắc xanh trải rộng mát mắt, đầm nước vô cùng mát

lạnh, chìm trong nước, thân thể kho nóng có hơi lạnh, không cần ép, ý

thức cũng hơi tỉnh táo lại.

Ôm người, trong cơ thể là ngọn lửa tà ác không giảm xuống, đầm nước không sâu, Ngu Quân Duệ thả Diệp Tố Huân

xuống, kéo khăn tay ướt đẫm lau mặt Diệp Tố Huân, thấp giọng hỏi: “Tố

Tố, sao rồi? Nhịn được không?”

Diệp Tố Huân chậm rãi mở mắt ra,

bốn mắt nhìn nhau, mặt vốn lạnh nhạt lúc này chỉ độc một màu đỏ, lông mi như cánh bướm rũ xuống, càng thêm vài phần kiều diễm thanh tao, Ngu

Quân Duệ nhìn càng thêm nóng, không nhịn được ôm người, cúi người khẽ

hôn lên lông mi mềm mại, thấp giọng hỏi: “Tố Tố, muốn sao?”

Chữ

muốn Ngu Quân Duệ nói khinh mạn, răng môi gắn bó, đầu lưỡi dây dưa,

giống như sóng vi-ba mềm mại đánh lên đầu quả tim Diệp Tố Huân, không

đúng, sóng vi-ba cũng bị hắn biến thành sóng nhiệt.

Diệp Tố Huân

một hồi hoảng hốt, bởi trong đầu nàng phát ra một ý niệm hoang đường ——

mình và Ngu Quân Duệ đã như vậy không coi là trong sạch nữa, sao không

cùng hắn hợp thành một thể, trải nghiệm muôn vàn thỏa mãn trong kiếp

trước, tư vị vạn chủng khoái hoạt.

” Tố Tố...” Vuốt ve cằm mượt mà của Diệp Tố Huân, một chân Ngu Quân Duệ tách hai chân Diệp Tố Huân ra, nhẹ nhàng mà cọ động.

Xiêm y mùa hè đơn bạc, nước ướt lại dính trên người, hắn cọ như vậy không

khác cọ đến da thịt, Diệp Tố Huân trúng ảo ảnh vốn đã động tình, hắn làm vậy khiến đầu óc nàng hồ đồ, lấy tay xoa mặt Ngu Quân Duệ, muốn nói gì

đó nhưng hàm răng đυ.ng phải đầu lưỡi, cà lăm hồi lâu, nhỏ giọng nói:“Sao gầy như vậy rồi hả?”

”Mỗi đêm đều nghĩ lấy muội, sao có thể

không gầy?” Ngu Quân Duệ nói với giọng khàn khàn, kéo tay Diệp Tố Huân

qua, ngậm lấy ngón tay tinh xảo, trắng muốt như ngọc, tinh tế mυ"ŧ - hút, triền miên thương tiếc.

Chọc tới chọc lui làm thân thể Diệp Tố

Huân mềm nhũn, Ngu Quân Duệ buông tay nàng ra, lại cởi bỏ đai lưng, nới

lỏng cẩm bào, giật quần xuống, kéo tay nàng đến vật đang run rẩy nhúc

nhích: “Tố Tố, muội sờ xem, nhìn nó thật gầy, đúng là nhỏ hơn đúng

không?”

Tay chạm vào vật cứng rắn, vừa thô vừa to, Diệp Tố Huân

một hồi mê loạn, tay buông lỏng bám bả vai Ngu Quân Duệ không thể nhúc

nhích.

”Tố Tố, nó muốn muội, muốn đến lợi hại, muội có muốn nó không?”

Sao lại không muốn?

” Tố Tố, khi chúng ta cùng một chỗ, mỗi lần nó đi vào muội đều rất sung sướиɠ, muội nhớ rõ cái tư vị kia sao?”

Cái tư vị kia ám ảnh nàng lúc sống lại, ba tháng không gặp Ngu Quân Duệ,

mỗi lúc đêm khuya lại dây dưa với nàng trong mơ, để cho người ta muốn

cũng không quên được.

Chỉ là nghĩ đến thời khắc đó, tư vị sảng

khoái đến tận xương tủy lại ào đến, tứ chi bách hài lại ngứa ngáy, Diệp

Tố Huân vong tình, đưa tay ôm cổ Ngu Quân Duệ, dán vào thân thể hắn vặn

vẹo, trầm thấp rêи ɾỉ nói: “Quân Duệ ca ca, muội muốn.”

Ngu Quân Duệ cũng muốn, không muốn nhịn.

Đầm nước thanh tịnh nhộn nhạo, sóng lăn tăn, hai người động tình mất thần

trí dây dưa càng chặt hơn, Ngu Quân Duệ nhớ tới lần đầu ở kiếp trước,

bản thân ngây ngốc làm Diệp Tố Huân khóc hồi lâu, phía dưới sưng đỏ ngày mới biến mất, đành miễn cưỡng khắc chế giới hạn du͙© vọиɠ sôi trào, xé

mở khố đang tiết khố Diệp Tố Huân, chạm vào cỏ thơm che dấu cửa vào địa

phương thần bí, dùng ngón tay nghiền áp vuốt phẳng.

” Quân Duệ ca ca, để nó tiến vào, muội khó chịu.”

Khoái ý mơ hồ bắt đầu, Diệp Tố Huân từ từ nhắm hai mắt thấp giọng rêи ɾỉ,

chẳng thèm quan tâm tới hậu quả, bắt đồ vật tới chỗ mình.

” Tố Tố nghe lời.” Ngu Quân Duệ gỡ tay Diệp Tố Huân ra. Hôn môi một chút, ôn

nhu nói, “Tố Tố nghe lời, đừng nóng vội, giờ mà đi vào, muội sẽ rất đau

nhức.”

Diệp Tố Huân nghe lời nói ôn nhu săn sóc của hắn, nhất

thời thân thể tê dại, phía dưới càng thêm ngứa, thân thể càng dán chặt

Ngu Quân Duệ, mè nheo nói: “Quân Duệ ca ca, đau cũng muốn, muội không

nhịn được.”

Mềm giọng dịu dàng cầu hoan như thế, Ngu Quân Duệ

không nín được, do dự một chút, tay mò vào trong tìm kiếm, Diệp Tố Huân

đã động tình, đang ở trong nước không rõ ràng nhưng giờ lại dính trơn

ướt.

Đảo lộng nơi mình muốn đã lâu, chỗ kia nhanh chóng nóng ướt, cả người Ngu Quân Duệ mê muội...

Một ngón tay hữu lực quấy rối, mang theo lửa cháy bừng bừng thiêu đốt Diệp

Tố Huân, cảm nhận được du͙© vọиɠ càng chân thật hơn trong mộng, Diệp Tố

Huân chỉ cảm thấy phía dưới chảy ra nước ngày càng nhiều...

”Tố

Tố, huynh tiến vào, nhé?” Áp lực du͙© vọиɠ sắp bộc phát, Ngu Quân Duệ đặt Diệp Tố Huân lên vách đá, tách hai chân nàng ra, nắm đồ vật vừa thô vừa to tới gần.

***

Xán Nhi tới Văn Hương Lâu, nhưng nghe nói Lưu Thị có chuyện cần xử lí, nha hoàn đi bẩm lại chậm rì rì.

Lưu Thị ngồi ở ghế xem sổ sách, thấy Xán Nhi đến, mỉm cười nói: “Có chuyện gì?”

” Phu nhân, biểu tiểu thư tự tiện xông vào Cúc Viên, lúc nô tì đến, nghe

thấy biểu tiểu thư thút thít nỉ non, giống như đang bị lão gia quở

trách...” Trong sảnh nhiều người như vậy, Xán Nhi tiến đến trước mặt Lưu Thị, giảm giọng thấp xuống lặng lẽ bẩm báo.

Lưu Uyển Ngọc bị Ngu Diệu Sùng quở trách? Mày Lưu Thị nhăn lại, hỏi: “Lão gia mắng cái gì?”

”Việc này nô tì không nghe rõ, nhị thiếu gia bảo nô tì đến chỗ phu nhân bẩm báo.”

Sao nhi tử lại ở Cúc Viên? Diệp Tố Vân đâu? Lòng Lưu Thị trầm xuống.

” Ngoại trừ Nhị thiếu gia, còn có người khác tới Cúc Viên hay không?

” Còn có hai vị tiểu thư Diệp gia, lúc nô tì đến, thấy nhị thiếu gia muốn mang hai vị tiểu thư Diệp gia rời đi.”

Không rảnh suy nghĩ tại sao Diệp Tố Huân xuất hiện ở Cúc Viên, Lưu Thị đã chạy như điên về phía đó.

Đập vào mắt là một đống bừa bộn, trâm (cài tóc) tinh mỹ và đồ trang sức lả

tả, xiêm y làm từ gấm Tô Châu thêu hoa ngọc lan xanh nhạt trở thành từng mảnh vải, yếm đỏ rơi trên đất, có dấu chân đen chà đạp lên.

Máu

tươi có ở khắp nơi trên đất, khơi gợi một loại thê lương diêm dúa. Lưu

Uyển Ngọc nằm trên đất trong sân, như hoa và cây cảnh bị cuồng phong bẻ

gãy, ưu nhã và tinh xảo đều bị tổn hại, chỉ còn cành lá héo úa.

Đảo mắt liếc qua, máu trên người Lưu Thị như bị rút sạch, cả khuôn mặt

trắng như tờ giấy, hồi lâu, Lưu Thị lấy tay che miệng, áp lực thống khổ

làm tiếng Uyển Ngọc quanh quẩn trong cổ.

Lưu Uyển Ngọc đang nhắm

mắt như người chết bỗng nhiên mở ra nhìn Lưu Thị, trong con người đỏ

hồng là cừu hận thấu xương, Lưu Thị sợ hãi lui về sau mấy bước mới dừng

lại.

”Cô mụ, người đã đến rồi.” Lưu Uyển Ngọc khẽ gọi, vô lực xê

dịch một tay. Hận ý khiến Lưu Thị sợ hãi sâu lập tức biến mất, Lưu Thị

sợ run một hồi, đến gần, ngồi xổm xuống, cầm chặt tay Lưu Uyển Ngọc,

buồn rầu mà hỏi thăm: “Sao lại thành như vậy?”

”Cô mụ tìm xiêm y

giúp cháu mặc đi, hai tay cháu không nhúc nhích được, bị gãy rồi.” Lưu

Uyển Ngọc không có trả lời vấn đề của Lưu Thị.

”Dướng cháu đâu

rồi? Sao không thấy đâu?” Lưu Thị nhìn nhìn phòng chính, muốn đi vào tìm xiêm y, lại có chút sợ hãi nộ khí Ngu Diệu Sùng.

” Ra sân nhỏ bên ngoài đi.” Khóe miệng Lưu Uyển Ngọc khẽ nhúc nhích, nhìn Lưu Thị, nói: “Cô mụ, phiền bác giúp cháu mặc xiêm y.”

Vết thương đầy người Lưu Uyển Ngọc, máu đỏ và dịch trắng giao nhau giữa hai chân, dơ bẩn chật vật, nhìn thấy mà giật mình. Lưu Thị cắn răng lau lau vài cái, tìm quần áo ngắn lung tung thay Lưu Uyển Ngọc mặc vào.

Nhìn nhìn sân nhỏ, rồi nhìn chất nữ, Lưu Thị nhắm mắt lại hít một hơi thật

sâu, hồi lâu mở mắt ra, hỏi: “Dấu vết này phải xử lí thế nào?”

Xử lý sạch, tỏ vẻ chuyện phát sinh hôm nay không xảy ra.

Không xử lý, chính là muốn Ngu Diệu Sùng nhận trách nhiệm.

Lưu Uyển Ngọc như bị kim châm, thân thể hung hăng run một phát, lập tức lại xoẹt một tiếng nở nụ cười: “Cô mụ, người cứ nói đi?”

Xử lý thế nào, Lưu Thị cũng không có chủ ý, thân nữ nhi của chất nữ bị

trượng phu làm nhục rồi, tuy bà không muốn cùng chất nữ tranh thủ tình

cảm, nhưng...

” Không cần xử lý.” Lưu Uyển Ngọc đạm mà nói.

Đây là muốn gả cho trượng phu, bác cháu cùng chung một phu! Trong lòng Lưu

Thị dâng lên tuyệt vọng khó có thể chịu được, rêи ɾỉ một tiêng, đột

nhiên xuất hiện phong bạo (gió mãnh liệt mà đột ngột) úp về phía bà, tất cả tâm kế đều khó đánh lại một lực này.