Chương 23

Dường như Nguyên Gia Dật đang cố giãy ra chứ không phải ôm.

Bởi vì khoảng trống trong xe khá lớn, động tác của hai người lại rõ ràng, khiến người khác vô tình hiểu lầm.

Nghĩ đến đây, Bạc Thận Ngôn không thể chịu được nữa, sải bước về phía chiếc Maybach kia.

Còn chưa đi đến nơi thì cửa xe đột nhiên mở ra, Nguyên Gia Dật mặc áo blouse trắng thất tha thất thiểu nhào ra khỏi xe, cả người ngã trên nền đất, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu khó khăn ngẩng đầu lên, hai cánh môi đã trắng bệch, "Bạc tiên sinh.""

Nhưng rồi cậu nhớ ra đang ở bên ngoài, không được nói chuyện với Bạc Thận Ngôn, vội vàng im bặt, chật vật túm vào tay nắm trên cửa xe, kéo mạnh một cái đóng lại rồi bỏ chạy.

Sắc mặt của Nguyên Gia Dật rất kỳ lạ, tư thế chạy cũng mất hồn, còn chưa chạm tay vào cửa thoát hiểm đã ngã một lần nữa, gây ra tiếng động rất lớn.

Bạc Thận Ngôn lo lắng muốn đến gần cậu, nhưng bị ánh nhìn hoảng hốt của Nguyên Gia Dật làm dừng bước.

Cả khuôn mặt Nguyên Gia Dật đầy mồ hôi, đuôi mắt ửng hồng, nhíu mày cắn chặt môi dưới không dám kêu, giống như sợ Bạc Thận Ngôn tới gần cậu sẽ tạo ra lời đồn không hay, hai chân mềm nhũn cố gắng chống xuống mặt đất muốn đứng lên, nôn nóng đến mức khiến người khác đau lòng, cậu nhìn Bạc Thận Ngôn một cái như thể xin lỗi, rồi lảo đảo chạy vào lối thoát hiểm.

Bạc Thận Ngôn hiểu được ánh mắt của cậu, không đuổi theo, ngược lại bắt đầu để ý đến cái xe trước mặt.

Người ở trong không cam lòng mở cửa xe, vừa ngó đầu ra đã đυ.ng phải ánh mắt lạnh lùng của Bạc Thận Ngôn.

"Bạc tổng?""

Vẻ mặt Bạc Thận Ngôn không thay đổi, cũng không nói gì.

Lục Thành xuất thân là thiếu gia của gia tộc giàu có ở thành phố Bắc, gọi Bạc Thận Ngôn một tiếng Bạc tổng là do lịch sự, cộng thêm việc y vẫn kính sợ Bạc lão gia ở phía sau hắn, nhưng bây giờ thấy ánh mắt Bạc Thận Ngôn tràn ngập thù địch nhìn mình chằm chằm, cũng không thèm đáp lại lời chào, không tránh khỏi khó chịu trong lòng.

"Bạc Thận Ngôn, anh đứng đây chắn xe tôi làm gì? Mau tránh ra, tôi còn có việc.""

"Việc gì?""

Giọng của Bạc Thận Ngôn trầm hẳn xuống, mạnh mẽ giống hệt một vị tướng quân bất bại trên chiến trường, mang theo mùi máu nồng đậm, từ trên cao nhìn xuống Lục Thành.

Y định sẽ làm Nguyên Gia Dật ngay tại tầng hầm này, nhưng bị thuộc hạ nhìn thấy thì không được tự nhiên lắm, cho nên Lục Thành đã bảo hai vệ sĩ đi xa một chút, dặn bọn họ nửa tiếng sau quay lại, còn dùng cả một cái xe hàng khác chắn lại, khiến chiếc xe này rơi vào góc chết.

Ban nãy trong văn phòng của Phùng Hạc Minh, y cảm thấy mình hơn hẳn tất cả mọi người trong phòng, cho nên bây giờ đối diện với Bạc Thận Ngôn cũng tự cho rằng mình địch nổi hắn.

Bình thường Lục Thành cũng chẳng vừa mắt với vị Bạc thiếu gia này, ghen ghét tài năng, diện mạo, tài sản của hắn, những thứ hắn sở hữu khiến Lục Thành y cảm thấy xấu hổ, thậm chí không muốn đυ.ng mặt.

Mà giây phút này Bạc Thận Ngôn đang mặc một chiếc áo khoác rộng, nhã nhặn đứng đó, càng khiến cái áo vest cùng đôi giày da y mất công phối trở nên không ăn nhập.

Càng khiến y khó chịu.

"Việc gì kệ tôi, ai cần anh lo?""

Lục Thành nói xong thì đẩy cửa muốn xuống xe.

Bạc Thận Ngôn lùi về sau nửa bước, đút tay vào túi áo, chậm rãi dựa vào cái cột phía sau, tạo khoảng trống cho Lục Thành đi ra, thấy một bàn tay của y đang đặt ở thành cửa để tạo lực đóng cửa xe thì hắn mới từ từ nâng chân lên, không hề do dự mà đá vào cửa xe.

"A!!!!"

Trong bãi đỗ xe lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, lớn đến mức Thịnh Lan đứng cách đó không xa cũng sợ hãi lùi về sau hai bước.

Thịnh Lan đã biết Bạc Thận Ngôn hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của hắn bao giờ.

Thế mà hắn lại mất khống chế vì một tên hèn mọn như Nguyên Gia Dật.

"Bạc... Bạc Thận Ngôn! Mày giỏi lắm, mày...a...đau chết mất, tay của tao! Mày dám làm vậy với tao?""

Tay phải của Lục Thành run run gần như mất cảm giác, vẻ mặt đau đớn nằm ngả xuống ghế kêu gào, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Bạc Thận Ngôn, không chờ y nói xong thì Bạc Thận Ngôn đã nhanh hơn một bước, mở cửa xe rộng ra, chui vào túm cổ áo Lục Thành, kéo y ra ngoài ném xuống đất.

Bạc Thận Ngôn cúi đầu nhìn Lục Thành đang giãy dụa hệt một con côn trùng, hắn "rủ lòng thương" kéo lết y về phía đuôi xe, tránh đường xe đi lại, đấm cho cái tên đang kêu gào này hai đấm, còn khinh bỉ cọ mu bàn tay dính máu của mình vào áo sơ mi của Lục Thành, "Mẹ nó đúng là ghê tởm.""

"Bạc Thận Ngôn, mày...mày....còn có...luật pháp hay không?""

Cũng không biết hôm nay Lục Thành lấy dũng khí ở đây ra, thà chịu đau vẫn muốn chửi mắng Bạc Thận Ngôn.

Hai bên thái dương bị cái răng đau nhức hành hạ, Bạc Thận Ngôn đeo khẩu trang nên không thấy rõ biểu cảm của hắn, chậm rãi hít sâu một hơi, dáng vẻ không còn kiên nhẫn nữa.

"Mày chạm vào chỗ nào của cậu ấy rồi?""

"A, thứ rẻ tiền kia sao?""

Lục Thành nghĩ đến Nguyên Gia Dật lại tức giận, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, còn không biết tự lượng sức mình, đòi đắc tội với Diêm Vương sống như y.

Hay Bạc Thận Ngôn và tên tiện nhân kia có mối quan hệ không thể cho ai biết?""

Y thấy ánh mắt quan tâm của Bạc Thận Ngôn, ngả ngớn cười nói, "Chỗ nào cũng sờ qua rồi, mẹ nó, đúng là thích thật...ư!"

Bạc Thận Ngôn túm cổ tay phải của y, đặt lên thành ghế bên cạnh, khuỷu tay mạnh mẽ bổ vào những khớp xương yếu ớt kia, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cánh tay của Lục Thành đã gãy.

"A!!!!"

Lục Thành gào một tiếng đau đớn, Bạc Thận Ngôn nhanh chóng kéo cà vạt của y ra, mạnh mẽ nhét vào mồm y, dùng ngón tay chèn vào không cho nhả ra, khiến Lục Thành nghẹn đến mức nôn khan nhưng không thể phát ra bất cứ tiếng nào.

"Mẹ nó tôi không phải chính nhân quân tử gì cả, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, nếu Lục thiếu gia không muốn bị thương nhiều hơn..."" Bạc Thận Ngôn ghé sát tai Lục Thành nói thầm, ngón tay đang chặn cái cà vạt càng tăng thêm lực, "Thì tôi hỏi cái gì, cậu hãy trả lời cái đó.""

Kẻ ăn hại vẫn là kẻ ăn hại, Lục Thành không thể mạnh miệng được nữa, đau đến mức mồ hôi đầy đầu, run run gật đầu.

"Mày cho cậu ấy uống thuốc đúng không?""

Nhớ tới bước chân lảo đảo của Nguyên Gia Dật, đây là khả năng đầu tiên mà Bạc Thận Ngôn nghĩ đến.

Những năm qua kể từ khi hắn tiếp nhận Bạc thị, có rất nhiều công ty muốn hợp tác hay đối thủ ghen ghét đã bỏ thuốc hắn, muốn lợi dụng lúc hắn không tỉnh táo để đạt được mục đích, tuy hắn bị trúng chiêu vài lần nhưng bọn chúng chưa bao giờ thành công, nhẹ nhất là hắn sẽ đánh cho kẻ muốn bò lên giường mình một trận đến không dậy nổi.

Bạc Thận Ngôn luôn khinh thường cái thủ đoạn này, với lại tuy cuộc hôn nhân giữa hắn và Nguyên Gia Dật là không phải thật, nhưng chung quy vẫn có danh phận, lúc này hắn cảm thấy Lục Thành đang cả gan xâm phạm vào cấm địa của hắn.

"Uống...uống viên thuốc giúp tạo hứng thú..." Cà vạt trong miệng được rút ra, Lục Thành hít lấy hít để không khí, đau đến mức không thể nói liền mạch được, sợ Bạc Thận Ngôn lại nhét cà vạt vào miệng y, khóc lóc giải thích nói, "Nhưng cậu ta đã móc họng phun ra khá nhiều....A ưʍ...Anh yên tâm, nhổ ra gần hết....Không gây hại....không gây hại..."

Lúc Nguyên Gia Dật cuống cuồng chạy đã đánh rơi cái bút từ túi áo blouse.

Bạc Thận Ngôn buông cổ áo Lục Thành ra, cúi người xuống nhặt cái bút lên, dùng tay áo lau mấy vệt bẩn trên bút, cất lại vào túi áo.

Hắn đá vào bả vai của Lục Thành đang co quắp nằm ở sàn xe, "Là ai?""

Trước giờ hắn luôn tin tưởng những gì Thịnh Lan đã kể, nhưng từ giây phút này hắn cho rằng mọi chuyện không hoàn toàn giống vẻ bề ngoài.

Hắn vẫn cảm thấy Nguyên Gia Dật không phải người như vậy.

Nếu cậu thật sự muốn tiền thì Lục Thành cũng là một lựa chọn tốt, cần gì phải liều mạng chống trả như vậy?

Cho nên việc đưa tên này xuống nhà xe chắc chắn không phải chủ ý của Nguyên Gia Dật.

Vì vậy chỉ có một khả năng.

Đó là Nguyên Gia Dật không dám đắc tội ai đó.

"Phùng...Phùng Hạc Minh...Anh tha cho tôi đi.""

Một tay Lục Thành ôm chân Bạc Thận Ngôn khóc lóc cầu xin.

Bạc Thận Ngôn lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh sắc nét chính diện của Lục Thành.

----------------