Nghe thấy Bạc Thận Ngôn nói, Nguyên Gia Dật giật mình trợn tròn mắt.
Ông chủ mà cũng nghe lén người khác sao?
Bạc Thận Ngôn thản nhiên mở miệng, "Tôi không nghe lén, tôi chỉ không ngủ thôi.""
Vẻ hoảng sợ trên mặt Nguyên Gia Dật càng rõ.
Hắn có thể thấy được suy nghĩ trong đầu của mình sao?
"Cậu vừa nói ra ngoài miệng.""
"..." Nguyên Gia Dật xấu hổ chỉnh lại khẩu trang, "Bạc tiên sinh, tôi chỉ lo đồng nghiệp của mình làm phiền anh.""
Nghe lời giải thích của cậu, Bạc Thận Ngôn cũng nhớ tới điều khoản lúc trước, hơi xấu hổ liếc mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyên Gia Dật cũng mệt như sắp chết, nhưng nếu cả hai người truyền dịch cùng ngủ thì có thể xảy ra chuyện nguy hiểm, bác sĩ cấp cứu đều bận, không có dư thời gian đến chăm sóc hai người chỉ sốt này, mọi thứ đành tự mình làm.
Cậu mệt mỏi dựa vào tay ghế, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch của hai người, nhìn chất lỏng tách tách nhỏ xuống để xua tan cơn buồn ngủ.
Mũi Bạc Thận Ngôn rất cao, lông mi cũng dài, lúc nhắm mắt ngủ lông mi như sắp chạm đến khẩu trang, ánh đèn trắng của bệnh viện chiếu vào càng khiến khuôn mặt toát lên vẻ cao quý, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào của bệnh viện này.
Bởi vì đi ngay trong đêm nên Bạc Thận Ngôn không kịp chỉnh lại kiểu tóc, mái tóc hơi rối, mềm mại rũ trên trán, mang theo dáng vẻ của một thiếu niên trẻ.
Nguyên Gia Dật ngưỡng mộ nhìn hắn.
Nguyên Gia Dật nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bàn tay mò vào trong túi áo lục nửa ngày, lấy ra một viên kẹo, tay truyền dịch đè vào thân kẹo, tay kia linh hoạt xé mở, lén lút nhấc khẩu trang ra đút vào miệng.
Động tác của cậu vô cùng khẽ khàng nhưng vẫn bị Bạc Thận Ngôn phát hiện, mở mắt tò mò nhìn cậu, "Ăn cái gì đấy?""
Nguyên Gia Dật đang lén lút nhai kẹo thì dừng lại, mím miệng quay sang trả lời, bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo nên nói không được rõ lắm.
"...Đang ngậm kẹo.""
Bạc Thận Ngôn nhìn vỏ kẹo ở trong tay cậu, không nói gì.
"Anh không được ăn đâu, răng sẽ đau hơn đấy.""
Thấy hắn không nói gì, Nguyên Gia Dật tưởng hắn khó chịu vì mình không đưa hắn kẹo, vội vàng giải thích.
"Tôi cũng đâu muốn ăn.""
Ha, là người trưởng thành rồi mà còn thích ăn kẹo.
"Vậy, Bạc tiên sinh nghỉ ngơi đi, để tôi trông anh.""
Nguyên Gia Dật hơi mím môi, đuôi mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Từ nhỏ đến lớn thể trạng của Bạc Thận Ngôn rất tốt, gần như không phải đυ.ng qua các loại thuốc, bây giờ lại phải ngồi yên ở chỗ này vài tiếng, chậm chạp đợi nước truyền dịch, khó tránh khỏi sự khó chịu trong lòng.
Hắn bực bội duỗi thẳng chân, thấy vướng dòng người qua lại nên đành thu chân về, thu mình trên ghế.
Nguyên Gia Dật nhìn hành động trẻ con của hắn, muốn bật cười thành tiếng, nhỏ nhẹ nói, "Anh thấy không thoải mái sao? Nếu không thì để tôi điều chỉnh tốc độ bình truyền, có thể về nhà sớm hơn một chút.""
"Ừ.""
Bạc Thận Ngôn ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn.
"Vâng.""
Nguyên Gia Dật đứng lên, lấy điện thoại ra bấm đồng hồ, sau đó đối chiếu với tốc độ chảy của dung dịch trong bình, ngón tay điều chỉnh tốc độ truyền của Bạc Thận Ngôn.
Dáng vẻ khi làm việc của cậu rất nghiêm túc, con ngươi sáng trong chăm chú nhìn chất lỏng đang chảy xuống, những vết xước đỏ ửng trên mu bàn tay trái ngược hoàn toàn với làn da trắng nõn của cậu, nhìn có chút...đáng thương.
Mấy vết thương đó, mỗi lần rửa tay chắc phải đau lắm.
Bạc Thận Ngôn ngước mắt quan sát Nguyên Gia Dật, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới một lượt, hắn nhanh chóng cau mày.
"Đừng làm nữa, máu của cậu đang chảy ngược kìa."
Nguyên Gia Dật không quay lại nhìn hắn, đôi mắt vẫn nhìn bình truyền, tùy tiện nói, "Không sao đâu.""
Trước giờ Nguyên Gia Dật luôn đối xử dịu dàng với Bạc Thận Ngôn, đột nhiên thái độ lạnh nhạt khiến hắn không kịp thích ứng, cộng thêm cơn đau đầu kéo đến, hắn khó chịu trừng mắt liếc cậu một cái.
Cũng đâu phải máu của hắn, hắn lắm lời làm gì không biết?
Người con trai thở hổn hển ngồi xuống ghế, cúi đầu điều chỉnh lại dây truyền của mình, nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
Ban nãy cậu mải chỉnh bình truyền dịch của Bạc Thận Ngôn, không để ý đến vết tiêm của mình khiến máu bị chảy ngược, ngồi xuống khoảng hai phút mà trên dây truyền vẫn còn vạch máu.
Nguyên Gia Dật thường giải quyết những chuyện của bản thân theo kiểu có lệ, thấy máu không chảy về lại cũng không sốt ruột, chỉ khó chịu nhắm mắt, thỉnh thoảng mở ra nhìn xem Bạc Thận Ngôn thế nào rồi.
Không ngờ vừa mở mắt ra thì thấy Bạc Thận Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.
"Bạc tiên sinh khó chịu sao?"" Nguyên Gia Dật lập tức suy nghĩ, xem mình có vừa làm chuyện gì sai không, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Không.""
Bạc Thận Ngôn kiệm lời.
Nghe hắn nói không có chuyện gì, Nguyên Gia Dật cũng không nói nhiều, thuận theo gật gật đầu, ""Anh nghỉ ngơi đi, khoảng bốn mươi phút nữa có thể rút kim rồi.""
Nói xong cậu lại giơ tay chỉnh tốc độ truyền của mình.
Vóc dáng của Nguyên Gia Dật không thấp, vai rộng chân dài, cộng thêm việc mặc một chiếc áo lông vũ to rộng, đứng ở đó một lúc khiến nhiều người khác chú ý tới.
Có một y tá tranh thủ thời gian chạy tới chỗ hai người, khuỵu một chân xuống ngồi bên cạnh Nguyên Gia Dật, nở nụ cười ngọt ngào, "Bác sĩ Nguyên, để tôi giúp anh được không? Nếu không lát nữa phải châm lại kim.""
Cô nhìn máu trong dây truyền nói.
Không đợi Nguyên Gia Dật gật đầu, cô lấy chiếc bút từ trong túi áo, thao tác nhanh nhẹn quấn dây truyền xung quanh cái bút, ngón tay mảnh mai búng búng mấy cái, máu nhanh chóng chảy lại về tay, dây truyền quay lại màu trong suốt.
"Cảm ơn.""
Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, gương mặt y tá ửng đỏ, liên tục nói đừng khách khí, giống hệt một chú nai vui vẻ chạy về chỗ trực của y tá.
"Cậu cũng đào hoa đấy nhỉ.""
Bạc Thận Ngôn xỏ xiên nói, vừa nói xong cũng cảm thấy ngạc nhiên.