Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dự Phòng

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn chó con có vẻ chịu cái tên này, Nguyên Gia Dật cười đến nỗi phải xoay mặt sang chỗ khác dụi ngón tay vào đuôi mắt.

Bạc Thận Ngôn liếc nhìn cậu một cái, tâm tình rất tốt, hắn ngồi xổm người xuống bế chó con lên "Nhóc con, thích cái tên này sao?"

Chó con gâu một tiếng.

"Tốt, nằm sấp xuống, mau tìm ba ba của nhóc đi ngủ đi"

Tuy chó con bị trụi lông, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài dễ thương của nó, Bạc Thận Ngôn hứng thú xoa bóp đệm thịt dưới chân nó rồi đặt nó xuống mặt đất, vỗ vỗ mông nó để nó chạy về phía Nguyên Gia Dật.

Chó con nắm sấp xuống ngửa đầu lên nhìn Bạc Thận Ngôn, đột nhiên nó nhảy dựng lên cắn vào góc áo choàng tắm dài của hắn, hai chân sau đặt ở trên mặt đất, liều mạng kéo Bạc Thận Ngôn đi về phía Nguyên Gia Dật.

Bạc Thận Ngôn "............"

"Mày đang làm gì đấy?"

Gạo Nếp đang lười biếng nằm trên ghế sopha, nhìn thấy chủ nhân của nó bị sủng vật của nó ức hϊếp, lập tức nổi giận nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên chân Nguyên Gia Dật, ngẩng cao đầu và cong đầu gối, đẩy Nguyên Gia Dật đi về phía trước.

Nguyên Gia Dật "............"

"Gạo Nếp......."

Chủ nhân của hai con chó và mèo lộ ra vẻ mặt khó xử, đứng tại chỗ giằng co với chúng hồi lâu.

Kim đồng hồ đã điểm đến 12 giờ, Bạc Thận Ngôn đã rất buồn ngủ rồi, hắn cúi người xách cổ Bánh Trứng lên ném thẳng vào trong l*иg ngực của Nguyên Gia Dật rồi bế con mèo Ragdoll đang quậy phá của mình, bước nhanh lên lầu.

Bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to, tiếng mưa lạnh lùng trút xuống mặt đất khiến cho Nguyên Gia Dật bất giác cuộn mình chặt vào bên trong chăn bông.

Bầu trời cực kỳ u ám, e rằng cả ngày trời cũng không sáng sủa được.

Không đợi đến khi chiếc đồng hồ báo thức reo lên thì Nguyên Gia Dật đã trằn trọc lăn lộn qua lại trên giường một hồi lâu.

Từ trước đến nay cậu luôn cảm thấy có được thời gian nhàn rỗi là một chuyện tội lỗi, dù sao cuộc sống là phải chạy đua với thời gian thì mới tồn tại được.

Nguyên Gia Dật lấy gel dinh dưỡng cho chó trộn chung với thức ăn cho chó rồi khuấy đều lên, thỏa mãn ngồi xổm một bên, nhìn Bánh Trứng nằm sấp xuống ăn, mặt toàn là vụn.

(Gel dinh dưỡng cho chó: một loại thực phẩm chức năng chứa nhiều vitamin, khoáng chất hỗ trợ ăn uống cho chó)

Giải quyết xong bữa ăn cho chó con, đã đến lúc giải quyết bữa ăn cho bản thân rồi.

Sau khi rửa mặt xong, cậu nhẹ nhàng chui vào nhà bếp, nhanh chóng hâm nóng thức ăn thừa tối hôm qua, cậu không dọn ra ngồi xuống ghế mà trực tiếp đứng ở chạn bếp để ăn luôn.

Nhớ hôm qua Bạc Thận Ngôn nói cậu gây ra tiếng động làm ồn đến hắn, thế nên hiện tại Nguyên Gia Dật ăn xong cũng không dám rửa chén, chỉ đặt chén trong bồn chờ chiều về sẽ rửa sau.

Hôm nay bệnh viện không xếp lịch mổ, buổi sáng chỉ cần đi theo bác sĩ Đoàn kiểm tra phòng bệnh nhân, thời gian còn lại ở yên trong văn phòng viết luận văn là được.

Hiếm khi có được một ngày bình yên như vậy, Nguyên Gia Dật yên lặng nắm chặt tay, trong giọng nói cũng toát lên niềm vui sướиɠ "Tan tầm mình sẽ đi mua đồ"

Cậu khoác cặp đi ra tới cửa, vừa mới đặt tay vào nắm cửa thì nghe thấy tiếng của Bạc Thận Ngôn.

"..........Cậu có thể khám răng giúp tôi được không?"

Vừa nghe thấy hắn lên tiếng, Nguyên Gia Dật trong nháy mắt gần như là chột dạ lập tức tháo mắt kính xuống, quay đầu lại.

Đây là..... con chó nhỏ màu vàng bị ong vò vẽ đốt mặt?

Cậu nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, thế nên vội vàng bỏ cặp xuống, đứng ở góc cầu thang, ngẩng đầu lên khó xử nhìn gương mặt sưng vù của Bạc Thận Ngôn.

"Bạc tiên sinh, đứng ở đây tôi nhìn không được rõ lắm"

"Đi lên"

Bạc Thận Ngôn vẫy tay ra hiệu cho cậu được phép đi lên lầu.

"Bạc tiên sinh, ngài mọc răng khôn rồi" Nguyên Gia Dật đặt tay sờ nhẹ lên trán hắn một cái, cảm giác có hơi nóng.

Cậu lại xuống dưới lầu lấy nhiệt kế từ trong cặp của mình ra, dùng bông tẩm cồn lau một lượt, sau đó đưa vào trong áo Bạc Thận Ngôn kẹp dưới nách hắn "Sẽ hơi lạnh, có điều đợi một lát là ổn"

Những hạt mưa vẫn còn đang nhỏ giọt trên mái hiên.

Hai người ở trong phòng ngủ đều không ai lên tiếng nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời gian đo nhiệt kế.

Nguyên Gia Dật ôm bả vai đứng bên cạnh chờ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin, cúi người che đôi mắt Bạc Thận Ngôn lại.

"Nào, A đi.......để tôi xem có bị viêm không?"

"..........." Đôi mắt bị che lại, Bạc Thận Ngôn không nhìn thấy gì cả, hắn có hơi xấu hổ với tư thế lúc này của hai người, thế nhưng người trước mặt lại không hề ngượng ngùng như hắn, ngược lại giống như đang đá sân nhà, cực kỳ ung dung bình tĩnh, coi như cùng đường rồi, hắn chỉ có thể nghe theo mà mở miệng ra.

"A............."

"Được rồi, ngậm lại đi"

Chưa bao giờ hắn cảm thấy mất mặt đến như vậy.

Mí mắt Bạc Thận Ngôn nóng ran lên, cổ họng khô khốc và vô cùng đau rát.

Hắn chưa từng phải chịu đựng bất kỳ khổ sở nào, lúc này lại bị một cái răng khôn tra tấn đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng không khỏi có chút cáu kỉnh bực bội.

"Nào, Bạc tiên sinh, anh uống nước đi" Nguyên Gia Dật nhặt cái gối ôm bị hắn vứt trên mặt đất, cầm ly nước đến ngồi xổm trước giường Bạc Thận Ngôn, giơ tay đưa tới bên miệng hắn "Uống ngụm nhỏ thôi, nước vừa mới đun nên sẽ hơi nóng"

Bạc Thận Ngôn hiện tại đang cực kỳ khát nước thế nên hắn chẳng nghe lọt được lời nào, lập tức đoạt lấy ly nước một hơi uống cạn sạch, bị nóng tới le lưỡi.

Chẳng những không nghĩ tới tại mình quá hấp tấp, ngược lại còn tức giận trừng mắt liếc nhìn Nguyên Gia Dật một cái.

Nguyên Gia Dật hiền lành không chấp, nhận lại ly nước rồi rút khăn giấy lau vết nước trên miệng hắn "Tôi đi lấy thuốc cho anh, bây giờ anh đang bị viêm lợi, đang bị viêm thì không thể nhổ răng được, nếu không sẽ bị nhiễm trùng"

Ba phút sau.

Bạc Thận Ngôn suy sụp gục ngã trước đống thuốc không được bọc trong viên con nhộng.

Hắn nhìn cậu với vẻ chờ đợi "Có thể không uống được không? Bây giờ tôi cũng không thấy đau nữa"

"Uống đi Bạc tiên sinh"

Nguyên Gia Dật nhíu mày nhìn đồng hồ trên điện thoại, dịu dàng nói.

Cách cậu nói chuyện luôn rất dịu dàng ôn hòa, nhưng vẫn mang theo cảm giác mệnh lệnh khiến người khác không thể nào từ chối.

Bạc Thận Ngôn đành cam chịu nhắm mắt lại, cầm mấy viên thuốc trong tay nuốt một phát, sau đó vội vàng uống hai ly nước lớn, dựa vào gối nhăn mặt thở dài khổ sở.

Nửa viên ô mai màu đen được đưa tới trước mặt hắn.

"Chua chua ngọt ngọt, miệng sẽ không bị đắng nữa"

Người thanh niên trước mặt có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, trên mặt có dán một cái băng cá nhân mới, tay áo hoodie trắng bị ướt đẫm nước, thời tiết cuối thu lạnh lẽo, cho dù trong nhà có máy sưởi, nhưng mặc đồ bị ướt dính vào người cũng không dễ chịu gì.

Bạc Thận Ngôn cầm lấy viên ô mai, ngập ngừng mở miệng "Cái này.... sẽ không làm tôi bị viêm nặng hơn đấy chứ?"

"Chỉ ăn một chút thôi nên không sao đâu"

Nguyên Gia Dật cắn môi dưới, giống như có chút ngại ngùng, lại hình như là.....đang luyến tiếc viên ô mai kia?

Mùi vị chua chua ngọt ngọt ở đầu lưỡi Bạc Thận Ngôn lan tràn ra, vị đắng nơi đầu lưỡi quả nhiên lập tức hoàn toàn biến mất.

Bạc Thận Ngôn kinh ngạc vui mừng nhìn lại Nguyên Gia Dật, mới phát hiện ra miệng cậu cũng đang trộm mấp máy.

Nửa viên.

Vậy nửa viên còn lại đang nằm trong miệng cậu ta?

Trong phòng ngủ không có bật đèn, nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn nhìn thấy vệt nước bóng loáng trên bờ môi căng mọng kia.

Nửa còn lại mà cậu đang ăn, có phải còn ngọt hơn nửa viên đang nằm trong miệng hắn hay không?

Thấy Bạc Thận Ngôn đang nhìn chằm chằm vào mình, Nguyên Gia Dật vội vàng xua tay "Không không không, không phải tôi cắn ra đâu, tôi lấy hột từ trong túi ra, đây là hột thôi"

Nói xong lại giơ tay chỉ vào miệng mình, ý bảo Bạc Thận Ngôn không cần lo lắng chuyện cậu dùng miệng cắn ra.

Nghe cậu giải thích xong, Bạc Thận Ngôn mới nhận ra viên ô mai trong miệng hắn không có hột, liền hiểu rõ mà gật đầu.

Nguyên Gia Dật nhìn thấy trạng thái của hắn tốt hơn nhiều rồi, lại liếc nhìn điện thoại, cậu viết một tờ giấy đặt trên tủ đầu giường cho Bạc Thận Ngôn, nhẹ giọng nói.

"Bạc tiên sinh, tôi phải đi làm rồi, nếu anh thấy khó chịu chỗ nào thì hãy làm theo hướng dẫn trên tờ giấy này nhé"

Lúc Nguyên Gia Dật lấy giấy ra, Bạc Thận Ngôn cũng định đưa tay ra đón lấy, nhưng phát hiện hình như cậu không định trực tiếp đưa cho mình, thế nên lại đặt tay sang một bên.

Trong lòng dấy lên một tia bất mãn nho nhỏ, hắn lãnh đạm "ừ" một tiếng.

Nguyên Gia Dật không có thời gian để quan tâm tới cảm xúc của hắn, lễ phép nói chào tạm biệt sau đó đóng cửa phòng ngủ lại cho hắn, lộc cộc chạy xuống dưới lầu.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa, lúc này Bạc Thận Ngôn mới cầm lấy tờ giấy kia tò mò nhìn xem thử.

Đúng là một vị bác sĩ có trách nhiệm.

Từ nguyên nhân gây sốt, đến cách dùng miếng dán y tế hạ sốt, rồi màu của thuốc hạ sốt, toàn bộ đều được Nguyên Gia Dật ghi chú đánh dấu một cách rõ ràng đơn giản trên tờ giấy.

Nét chữ nết người, đầu ngón tay Bạc Thận Ngôn dừng lại trên nét chữ viết thanh lãnh lại không mất đi sự dịu dàng kia, trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười mà hắn không nhận ra.

Nguyên Gia Dật theo lời trưởng phòng đi kiểm tra các phòng bệnh, cậu cầm theo cây bút đi đến từng phòng để xem xét.

Bệnh nhân giường số 7 ở phòng bệnh đối diện trạm y tá là một ông già đã ngoài 60 tuổi, trên đường đi mua thức ăn, lúc bước lên bậc thềm thì bị chiếc xe phía sau đυ.ng vào, gãy xương mác và xương chày, bây giờ đã bình phục, thứ ba tuần sau có thể xuất viện được rồi.

Lúc Nguyên Gia Dật đi vào phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy hai tay ông đang cầm một đồ hộp, nghiến răng nghiến lợi mở nó ra, dùng sức đến nỗi gân cổ cũng xuất hiện.

Cậu vội vàng bước nhanh đến, đưa tay ra "Bác Tống, để cháu làm cho"

Ông Tống nghe thấy tiếng của Nguyên Gia Dật, lập tức cười đến tít mắt, vô cùng tin tưởng mà đưa đồ hộp cho cậu.

"Ồ, là bác sĩ Tiểu Nguyên, làm phiền cậu quá, cậu xem tôi đấy, chẳng thích cái gì hết chỉ thích ăn mỗi đồ hộp này thôi, lần nào cũng phải nhờ đến cậu mở ra giúp cho tôi"

"Có gì phiền đâu ạ, có điều mấy thứ nước đường này bác nên ăn ít thôi"

Nguyên Gia Dật mỉm cười, cất bút vào túi áo trước ngực, cầm nắp đồ hộp, trên tay hơi dùng lực một chút, móng tay sạch sẽ mượt mà vừa chuyển sang màu trắng, giây tiếp theo thì đồ hộp liền "ba" một tiếng, nước đường màu hồng nhạt chảy tràn ra khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu.

"Cháu đổ vào trong chén nhé, để trong lon đồ hộp thì nặng quá rất khó cầm" Nguyên Gia Dật nhận lấy khăn giấy mà ông Tống đưa qua cho, cúi đầu nói lời cảm ơn rồi lau tay, trong miệng không yên tâm lại dặn dò thêm "Bác nên ăn thêm nhiều trái cây tươi nữa, còn phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, cháu đi sang phòng khác kiểm tra đây"

"À, được được" Ông Tống cắn một miếng đào đóng hộp, cầm muỗng chỉ vào bóng dáng Nguyên Gia Dật nói với ông bạn chung phòng bệnh "Nghe nói bác sĩ Tiểu Nguyên này chỉ mới 26 tuổi thôi nha, mà đã là tiến sĩ rồi, vừa đẹp trai lại tính cách tốt, con gái nhà ai mà gả được cho cậu ấy đúng là được tổ tiên tích đức cho."

"Ông Tống à, con gái nhà ông đã kết hôn chưa?" Mấy bệnh nhân cùng phòng đều sôi nổi phụ họa, có người còn sắp xếp cho con gái nhà mình "Con gái nhà tôi đang là nghiên cứu sinh, rất xứng đôi với bác sĩ Tiểu Nguyên đó nha"

"Vậy lần sau bác sĩ Tiểu Nguyên tới, tôi làm mai giúp cho ông"

"Ha ha, ông nói rồi đấy"

Nguyên Gia Dật không hề biết những người khác đang bàn tán về mình, bất giác đã đi một vòng ở hành lang, cậu vươn người một cái rồi quay trở lại văn phòng, ngồi xuống trước máy tính tiếp tục viết bản luận văn SCI gần đây, điện thoại di động trong tầm tay chợt rung lên.

"Về lại nhà cũ"
« Chương TrướcChương Tiếp »