Hai người cùng bị bắt cóc, bọn kia gọi video cho Bạc Thận Ngôn, miệng cười đắc ý:
"Bạc tổng, hai người mà ngài yêu thương đều ở đây cả, hãy chọn đi!"
Bọn kia cười cợt, họng súng chĩa vào ngay hõm vai của cả hai.
Thịnh Lan nước mắt giàn giụa, nhìn phía màn hình, than khóc: "Thận Ngôn, cứu em!"
Bạc Thận Ngôn không chút chần chừ hô to: "Thả Thịnh Lan ra!"
"Vậy còn người này thì sao?" Bọn bắt cóc vỗ vỗ nòng súng lên mặt Nguyên Gia Dật "Còn khuôn mặt nhỏ bé này, ngài nhẫn tâm sao? Bỏ đi, ông đây phế một cánh tay của cậu ta là được rồi"
Bạc Thận Ngôn lộ vẻ mặt khó xử.
"Nguyên Gia Dật, xin lỗi, Lan Lan không thể xảy ra chuyện được, tay của em ấy còn phải đàn dương cầm....Sau khi thoát ra khỏi đấy, tôi sẽ đối xử tốt với em"
Nguyên Gia Dật xoa xoa đốt ngón tay lạnh lẽo của chính mình, nhấp môi gật đầu.
Trước màn hình giám sát.
Khuôn mặt Nguyên Gia Dật dính đầy vết máu
Bàn tay bị viên đạn xuyên thủng run rẩy sờ lên màn hình.