Chương 15-2: Thành hôn 2

Diệp Cuồng Ca nắm chặt kiếm, nhớ lại kiếm pháp trước đây, ra sức đâm về phía Mục Tử Minh.

Đối phương lập tức né đòn, động tác của Mục Tử Minh quá nhanh, khiến y hầu như không thấy rõ.

Đột nhiên, bên tai Diệp Cuồng Ca tuyền đến nụ cười của đối phương: “Mọi chiêu thức của sư phụ đều bị con nhìn thấy.”

Quả nhiên, bất luận y ra chiêu ra sao, đối phương cũng dễ dàng nẻ tránh, y thì một mảnh áo của Mục Tử Minh cũng không thể đυ.ng tới.

Vốn nên là y phải chiếm thế thượng phong, nhưng mười chiêu đi qua, y không giành được ưu thế. Diệp Cuồng Ca dần nóng nảy, chỉ có thể tùy kiếm động tâm, tâm loạn thì kiếm loạn. Y ra chiêu không có phương pháp gì, chỉ biết đánh theo hướng Mục Tử Minh, bất tri bất giác càng bị đối phương kích động.

Mục Tử Minh căn bản không hề tấn công, chỉ đến khi Diệp Cuồng Ca hoàn toàn mất bình tĩnh, mới chuyển hướng về phía đối phương mà đánh tới.

Diệp Cuồng Ca cảm thấy tay cầm kiếm bị chặn lại, không thể nhúc nhích, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt của Mục Tử Minh.

“Sư phụ quá mức nôn nóng, chiêu thức rất dễ bị người ta nhìn thấu.”

“Dông dài!” Diệp Cuồng Ca tức giận, bàn tay không cầm kiếm siết lại thành nắm đấm, hướng thẳng về phía đối phương.

Mục Tử Minh dễ dàng chặn lại nắm đấm, cười nói: “Kiếm pháp thui chột, khí lực không có, cũng không liên quan, sau này con bảo vệ người!”

Rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt, qua tai Diệp Cuồng Ca, liền biến thành ngữ khí khoe khoang, y rêи ɾỉ một tiếng, rút tay về, căm giận rời đi.

Cuộc tỉ thí kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.

Đến buổi tối, Diệp Cuồng Ca một mình dùng bữa, vẫn còn giận dữ, nếu không phải y bị Thủy Vân Xuyên tính kế, Mục Tử Minh chắc chắn không có cơ hội thắng. Bất quá từ sau khi tỉ thí không thấy kẻ kia, hắn sẽ không phải thật sự làm vậy đi, y vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Cuồng Ca dự định đi xung quanh tản bộ, tiêu cơm. Đột nhiên, con mắt y bị một tấm vải che lại, thị lực đột nhiên bị tước đoạt khiến Diệp Cuồng Ca có phần khủng hoảng.

“Ai?”

“Sư phụ đừng sợ, là con.” Thanh âm quen thuộc vang lên như trấn an, là Mục Tử Minh, đối phương lại thấp giọng nói tiếp: “Sư phụ, con muốn mang người đi một nơi.”

Diệp CUồng Ca liền đưa tay, muốn tháo khăn ra, đi thì đi, che mắt y lại làm chi?

Một cánh tay ngăn cản động tác của y, Mục Tử Minh giả vờ thần bí nói: “Sư phụ đừng hối, con muốn tạo cho người niềm vui bất ngờ. Nếu người sợ ngã, cứ ôm con là được rồi.”

Mất đi thị lực, xung quanh chính là bóng tối vô tận, mỗi bước đi để phảng phất hoảng sợ, khiến lòng người khϊếp đảm.

Diệp Cuồng Ca rên lên một tiếng, không phải chỉ là không nhìn thấy sao, cái này có gì đáng sợ? Chỉ có điều cánh tay ôm thật chặt Mục Tử Minh lại bán đứng y.

Mục Tử Minh cười nhẹ một tiếng, cảm giác được sư phụ ỷ lại rất tuyệt vời, chỉ là muốn bước chậm một chút, hưởng thụ nhiều một chút; một mặt khác lại muốn chạy thật nhanh, không muốn người này sợ hãi quá lâu.

Chờ Diệp Cuồng Ca tháo khăn bịt mắt đi, thời điểm nhìn lại được lập tức đảo mắt bốn phía, không nhịn được với cảnh tượng kinh dị trước mắt.

Y đang ở ngọn núi phía sau Diệp gia, nơi đây lúc này đang được trang trí tỉ mỉ. Nơi này nguyên bản vốn tăm tối liền được ánh lửa đỏ thắp sáng, làm bật lên vẻ đẹp mông lung. Trên bàn có hai chén rượu lót thảm đỏ, tạo ra mùi hương thơm ngát. Tại mái che có phủ rèm đỏ, từng trận gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng tung bay, giống như thiếu nữ với kỹ thuật nhảy điêu luyện, trêu chọc hồn người.

Diệp Cuồng Ca hơi run, người này bỏ ra một buổi chiều chỉ để bài trí công phu thế này?

“Sư phụ thích không?” Mục Tử Minh ôm y từ phía sau, hiển nhiên hài lòng với phản ứng của Diệp Cuồng Ca.

Cảnh tượng có phần quen thuộc, dường như đã từng thấy ở nơi nào đó, Diệp Cuồng Ca không hiểu nổi: “Người này là có ý gì?”

“Sư phụ vẫn chưa rõ sao? Vậy người xem nơi kia xem.”

Diệp Cuồng Ca ngẩng đầu, theo hướng chỉ của Mục Tử Minh, chỉ thấy trên nơi ấy treo đèn l*иg đỏ, phía dưới có tua rua hồng, đèn l*иg dán hai chữ. Diệp Cuồng Ca định thần lại, rõ ràng đó là chữ “Hỷ”.

Nơi này ít người lui tới, lúc này trăng sáng treo cao, về yên tĩnh càng thấy rõ, Diệp Cuồng Ca gần như có thể nghe thấy tiếng mình đập. Đối phương có ý gì, y tất nhiên hiểu, chỉ là…

“Sư phụ, con yêu người.”

Mục Tử Minh nâng cằm y lên, hai mắt đối diện. Diệp Cuồng Ca chăm chú nhìn kỹ con mắt của hắn, bên trong con ngươi thăm thẳm là thâm tình vô hạn, để y không nhịn được hãm sâu, chìm vào trong đó.

Mục Tử Minh vốn định làm một bữa tiệc linh đình, thông báo cho thiên hạ biết quan hệ của hắn và Diệp Cuồng Ca. Chỉ tiếc đối phương da mặt mỏng, nếu hắn làm như thế, chỉ sợ y sẽ xấu hổ mà né tránh, người chịu thiệt là hắn chứ ai?

“Sư phụ không muốn rêu rao, vậy con coi như chim muôn làm chứng cho hôn sự của chúng ta được không?”

Diệp Cuồng Ca sững sờ, dỏng tai lắng nghe, đúng là tại đây yên tĩnh, nghe được một chút tiếng chim hót, phá vỡ dần bầu không khí tiêu điều.

Ánh mắt Mục Tử Minh tràn ngập tình ái, chỉ có thể chứa Diệp Cuồng Ca chứ không ai khác, Mục Tử Minh đột nhiên có chút tức giận, cáu giận nói; “Ta khi nào muốn cùng người thành hôn.”

“Sớm muộn cũng nên duyên phu thê, sư phụ cho phép con luôn được không?”

Hai má ửng hồng, Diệp Cuồng Ca né tránh đối phương, tiện tay cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, để che giấu vẻ khốn quẫn lúc này của bản thân.

“Đây là rượu giao bôi, phải là hai người cùng uống.” Mục Tử Minh có phần đáng tiếc nói, rượu này là hắn đã chuẩn bị hai chén.

Diệp Cuồng Ca nghe vậy, mặt càng thêm đỏ bừng.

“Thôi hình thức mà thôi, không còn rượu, nhưng con với sư phụ thời khắc này xem như là một.”

Nơi thanh lãnh bỗng ngập tràn tình ý, thanh âm Mục Tử Minh như có ma lực, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Diệp Cuồng Ca. Chung sống lâu như vậy, không muốn động tâm là điều không thể. Tâm ý của đối phương, y đã nhận ra từ lâu, dù người có tâm địa sắt đá đến mấy cũng không nhịn được mà rung động.

“Sư phụ sao lại thất thần?”

Lúc này, Diệp Cuồng Ca biết không còn đường thối lui, phải dựa vào cây cột. Mục Tử Minh chống tay bên tai hắn, đem hắn giam cầm trong phạm vi nho nhỏ.

“Sư phụ còn nhớ đặt cược sáng nay, hiện tại có thể thực hiện.” Thanh âm Mục Tử Minh mơn trớn bên tai y.

Diệp Cuồng Ca sững sờ, nguyện thua là thật, thế những hai chữ kia cứ quấn quanh lưỡi, chính là không nói ra được, thời gian trôi qua, y không thốt nổi thành lời, trán ướt đấm mồ hôi.

Mục Tử Minh thở dài, thật sự có chút dở khóc dở cười. Thật sự xấu hổ đến vậy sao? Đành vậy, vậy hắn sẽ nói.

“Tướng công.”

Hai từ nói ra, dĩ nhiên không phải là nhất thời, ngược lại có ý tứ lâu dài.

Diệp Cuồng Ca nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, liền đυ.ng phải đối mắt mong chờ của đối phương, khiến người ta không đành lòng từ chối. Thế nhưng Diệp Cuồng Ca vẫn thấy hai tiếng sắp nói vô cùng quái dị, thật sự khó để mở lời.

Qua nửa nén hương, vẫn là không nói gì, giữa lúc Mục Tử Minh không ôm hi vọng, chuẩn bị buông tha, một thanh âm nho nhỏ phát lên khiến hắn cười tít mắt.

“… Nương tử.”

Diệp Cuồng Ca ngượng ngùng, hầu như muốn đem mặt giấu vào trong ống tay áo. Đột nhiên, y bị một lực kéo xuống thảm đỏ trên đất, đầu gối lên tay đối phương. Y quay sang nhìn, Mục Tử Minh như con thú hoang hưng phấn, hô hấp dồn dập.

“Nếu là tướng công câu dẫn thϊếp trước, đừng mong thần thϊếp dừng lại.”

“Ngươi — a!”

Bàn tay tung bay, rèm treo buông xuống, một mảng hồng phủ kín hai người, mông lung nghe được vài tiếng thở khẽ.

Kiều diễm một mảnh, chọc người mơ màng.

_HOÀN_