Chương 13: Điên cuồng

Diệp Cuồng Ca có thể cảm nhận được Mục Tử Minh đã mất kiểm soát, vẻ âm hiểm của đối phương để lại trong lòng y một hồi chuông mãnh liệt, Diệp Cuồng Ca nhất thời đẩy Mục Tử Minh ra, tìm cách trốn thoát

Mục Tử Minh dĩ nhiên không cho y dễ đạt được ý nguyện như thế, hắn lấy ra dải lụa, trói hai tay Diệp Cuồng Ca để lên đầu giường, triệt tiêu tất cả cơ hội phản kháng của y.

Diệp Cuồng Ca thầm mắng hai tiếng, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, bị đối phương hoàn toàn áp chế, không thể động đậy. Y nhìn Mục Tử Minh gỡ ra ngọc quán, mái tóc dài rủ xuống như thác đổ, lướt trên áo ngủ bằng gấm. Đối phương vùi đầu vào vai y, phát ra tiếng hít thở thật sâu rồi thở dài một cái thỏa mãn.

Diệp Cuồng Ca tức giận, lớn tiếng nói: “Mục Tử Minh ngươi dừng tay lại cho ta!”

Mục Tử Minh ngoảnh mặt làm ngơ, chạm nhẹ lên gò má của y một cái, triền miên nói: “Sư phụ, con yêu người.”

Trái ngược với lời nói ôn nhu, động tác của Mục Tử Minh lại vô cùng thô bạo. Đai lưng của Diệp Cuồng Ca bị gỡ bỏ, quần áo bị Mục Tử Minh mạnh mẽ lột ra, thoáng chốc, Diệp Cuồng Ca đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới thân Mục Tử Minh.

“Ngươi bình tĩnh …”

A!”

Một tay Mục Tử Minh chống bên tai Diệp Cuồng Ca, một tây nâng cằm, môi hắn bá đạo chiếm lấy môi y. Đầu lưỡi không ngừng thâm nhập, cưỡng đoạt chiếm lấy nước bọt của Diệp Cuồng Ca, rốt cuộc cũng được tận hưởng mùi vị ngọt ngào này, Mục Tử Minh không nguyện dừng lại.

Hơi thở dồn dập cùng tiếng nước ám muội, Diệp Cuồng Ca cảm giác toàn bộ khoang miệng đều bị đối phương điên cuồng chiếm đoạt, tàn phá, nước bọt tiết ra đều bị hắn nuốt trọn, đôi mắt không khống chế được mà ầng ậc nước. Diệp Cuồng Ca bị hôn đến hai mắt tối sầm lại, Mục Tử Minh mới chịu buông tha.

Miệng mở thật lớn để hô hấp, l*иg ngực Diệp Cuồng Ca kịch liệt phập phồng, y suýt chút nữa nghẹt thở vì thiếu dưỡng khí. Còn đối phương ngoại trừ hơi thở gấp gáp cũng không xảy ra bất kỳ dị thường gì.

Diệp Cuồng Ca còn chưa kịp hô hấp đủ, Mục Tử Minh lại cúi đầu mạnh mẽ hôn, còn phát ra tiếng cười trầm thấp, ẩn chứa trong đó còn có tìиɧ ɖu͙© điên cuồng.

Diệp Cuồng Ca sợ hãi, quay đầu né tránh, Mục Tử Minh liền đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng y.

“Sư phụ, đừng sợ, con sẽ không làm đau người.” Mục Tử Minh bị né tránh cũng không tức giận, trái lại còn nâng cằm Diệp Cuồng Ca lên, nói lời yêu thương.

Diệp Cuồng Ca có thể cảm nhận được tầm mắt hừng hực của Mục Tử Minh lưu luyến trên người y, y giận dữ và xấu hổ muốn giãy dụa, nhưng đã cạn kiệt sức lực.

Mục Tử Minh trút bỏ quần áo, cơ thể bao trùm lấy Diệp Cuồng Ca, sự nóng rực bao trùm lấy hai cơ thể. Xương quai xanh của Diệp Cuồng Ca bị đối phương cắn mạnh, môi mỏng tại da thịt trắng nõn lưu lại dấu hôn xanh tím.

Mục Tử Minh không đình chỉ động tác. Hai đầu nhũ hoa của Diệp Cuồng Ca bị đối phương dùng tay xoa nắn. Lần trước bị Thủy Xuyên Vân khai phá nơi này, đầu v* của y trở nên đặc biệt mẫn cảm, vừa chạm vào liền nổi lên từng trận tê dại. Vậy mà Mục Tử Minh lại dùng cả hai tay cưỡng bức nó.

“A… không, rất ngứa…”

Tiếng rêи ɾỉ của Mục Tử Minh khiến Diệp Cuồng Ca càng hưng phấn, hạ thể lớn ngẩng cao lên, thậm chí còn trướng hơn. Thế nhưng, Mục Tử Minh biết nguyên nhân vì sao Diệp Cuồng Ca lại trở nên mẫn cảm như vậy, lòng đố kị lập tức dâng lên. Mục Tử Minh đang xoa nắn đầu v* lập tức buông tay, thấp giọng dụ dỗ:

“Ngứa? Sự phụ nói cho con biết nơi nào ngứa, con biết mới có thể giúp người.”

Kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt bị rút đi, Diệp Cuồng Ca khó chịu khóc nấc lên, nhưng lý trí còn sót lại khiến y ngượng ngùng không nói nổi thành lời.

Mục Tử Minh không vội vã, lướt nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo, hà hơi thật nhẹ lên hạt đậu hồng, lòng bàn tay mơn man ngực trái, tay phải vuốt ve vòng eo của y.

Diệp Cuồng Ca bị Mục Tử Minh trêu chọc hết trên lại dưới, rõ ràng đối phương muốn đùa bỡn y, đầu ngực vốn đã ngứa không những không thấy thỏa mãn còn thêm khó chịu. Diệp Cuồng Ca không nhịn được mà nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi ra từ viền mắt của y.

Mục Tử Minh đau lòng lau đi khóe mắt đối phương, hắn yêu thương y đến mức ngậm trong miệng sợ tan, thế nhưng Diệp Cuồng Ca khi trên giường thực sự đáng yêu, khiến hắn không nhịn được mà muốn bắt nạt. Thất Diệp Cuồng Ca sắp không chịu được nữa, Mục Tử Minh tiếp tục dụ dỗ như ác ma mà nói nhỏ.

“Nói cho ta biết ngứa nơi nào, ân?

“Ha… ngực.” Diệp Cuồng Ca khó chịu lên tiếng.

Mục Tử Minh bất mãn, đây không phải câu trả lời hắn muốn nghe, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ quanh đầu v*, lại nâng cằm Diệp Cuồng Ca, tiếp tục hỏi: “Nơi nào ở ngực?”

Mãi vẫn không đạt được kɧoáı ©ảʍ, Diệp Cuồng Ca rốt cuộc không chịu nổi, lý trí gần như bị phá tan, mặc kệ nỗi xấu hổ, y thấp giọng khóc lên thành tiếng

“đầu v*! Minh…”

Rốt cuộc cũng nghe được điều muốn nghe, Mục Tử Minh thôi không còn dằn vặt Diệp Cuồng Ca nữa. Đối phương cúi đầu xuống, nuốt trọn đầu v* của trong miệng, tàn nhẫn mà mυ"ŧ hút, hoặc dùng đầu răng nhẹ nhàng nghiền nát. Đầu lưỡi liếʍ quanh quầng vυ" phấn hồng, lưu lại thủy quang da^ʍ mị.

“Không muốn, a… dừng lại…”

Hai bên đều được cẩn thận yêu thương, luân phiên thương yêu, mãi cho đến khi đầu v* đã sưng đỏ không thể tả, Mục Tử Minh mới theo lời cầu xin của Diệp Cuồng Ca mà thả ra.

Đầu lưỡi đỏ thẳm của Mục Tử Minh theo đường nhân ngư tuyến hướng xuống phía dưới. Diệp Cuồng Ca có thể cảm giác đối phương đột nhiên nhấc chân y lên, khoác lên vai hắn. Địa phương bí ẩn hoàn toàn bại lộ trong mắt đối phương. Diệp Cuồng Ca ngượng ngùng nghiêng đầu đi, thân thể không ngừng run rẩy.

Mục Tử Minh liếʍ láp bắt đùi mềm mại của Diệp Cuồng Ca, tay phải lặng lẽ chạm lên tính khí cương cứng, chậm rãi tuốt động.

Đột nhiên, Diệp Cuồng Ca cảm giác Mục Tử Minh cắn nhẹ lên bắp đùi y một cái, Diệp Cuồng Ca không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng: “A… đau”

Mục Tử Minh nghe vậy cười nhẹ, xấu xa vạch trần lời nói dối của đối phương: “Đau? Sư phụ rõ ràng rất thoải mái, người xem, nơi này ra nhiều nước đến như vậy?” Lòng bàn tay Mục Tử Minh lau nhẹ một cái trên tính khí Diệp Cuồng Ca, nơi ấy đang không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Diệp Cuồng Ca nghe vậy, gương mặt lập tức ửng hồng, Mục Tử Minh cắn nhẹ, y không thấy đau, chỉ là trầm luân giữa ranh giới của đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.

Diệp Cuồng Ca lắc lắc thân thể, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Mục Tử Minh, thế nhưng hắn đã vội cầm hạ thể y đưa vào miệng, đầu lưỡi thô ráp mạnh mẽ liếʍ láp qυყ đầυ yếu ớt, kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt phá tan lí trí của y. Toàn thân Diệp Cuồng Ca mềm nhũn, chỉ có thể trong miệng đối phương trầm luân, phát sinh ra tiếng nức nở.

“Không… Ha… thật sâu.”

Mục Tử Minh liếʍ láp không ngừng, tay kia lặng lẽ đưa về phía sau, hai ngón tay mở rộng hậu huyệt. Bị dị vật xâm nhập, trán hắn ứa mồ hôi lạnh, thế nhưng hắn không muốn làm đau người này, không thể làm gì khác hơn là từ từ mở rộng, trong khi đó miệng ra sức liếʍ láp không ngừng.

Diệp Cuồng Ca bị kỹ thuật “khẩu da^ʍ” của đối phương làm suýt chút nữa tiết ra, người này giống như đã trải qua bao lần hoan lạc, nếu không tại sao thủ pháp lại thành thục như vậy?

“Bởi vì trong đầu con đã tự tập luyện vô số lần, chỉ chờ sư phụ để được thực hành.” Mục Tử Minh dĩ nhiên biết Diệp Cuồng Ca đang nghi ngờ cái gì. Hắn dứt lời, lập tức ngồi lên háng Diệp Cuồng Ca, từ từ đem hạ thể cương cứng của đối phương cà vào lỗ huyệt ướt mềm của hắn.

Mục Tử Minh tà mị nở nụ cười, nhìn hai mắt ửng hồng của Diệp Cuồng Ca mà nói rằng: “Sư phụ sau này sẽ là người của con.”

Dứt lời, y mạnh mẽ ngồi xuống, cây thịt của Diệp Cuồng Ca bị Mục Tử Minh mạnh mẽ nuốt vào, địa phương căng mịn như tập hợp vô số cái miệng nhỏ đang đua nhau cắи ʍút̼ cái ấy của y. Mục Tử Minh giờ mông lên, được một lúc lại hạ xuống, cứ thế trên người y nhấp nhô. Kɧoáı ©ảʍ trí mạng một lần nữa bao phủ lý trí Diệp Cuồng Ca.

“A! Chặt quá… Ha… Đừng… Quá nhanh.”

Mục Tử Minh cũng dần dần nếm trải ngon ngọt, cơ quan sinh dục của đổi phương thỉnh thoảng chạm vào điểm cực khoái của hắn, trong nháy mắt lập tức tê dại, sút chút nữa khiến hai chân hắn mềm nhũn mà ngồi xuống.

“Sư phụ, ha… Tuyệt quá!”

Tiếng rên kɧoáı ©ảʍ khiến Diệp Cuồng Ca ngượng ngùng lúng túng, Mục Tử Minh mỗi một tiếng rên, gọi tên “sư phụ” đều như một lần nhắc nhở y – y đang cùng con trai nuôi lên giường.

“Hỗn… hỗn trướng… Không được gọi ta là sư phụ..”

“Được, không kêu là sư phụ, gọi người là cha nuôi có được không, ân?” Mục Tử Minh không theo ý nguyện, còn cố tình trêu y.

Diệp Cuồng Ca giận dữ và xấu hổ, muốn dùng tay che mặt, thế nhưng hai tay bị trói, y chỉ có thể nhắm mắt tự thôi miên chính mình, nhưng mất đi thị giác, kɧoáı ©ảʍ tại hạ thể càng trở nên rõ ràng, tiếng rêи ɾỉ trong miệng y cất lên nhiều hơn.

Mục Tử Minh thấy y nhắm mắt muốn trốn tránh, liền trực tiếp cúi người xuống, mang theo tâm địa xấu xa, ghé sát vào lỗ tai y, nói ra từng lời: “Ha… là cha nuôi đang cắm trong thân thể con, hoàn toàn lấp kín con!”

Cả một buổi tối, Diệp Cuồng Ca không biết bao nhiêu lần bị đối phương khát cầu ham muốn. Mục Tử Minh như một con thú độc dục ở trên người y liên tục nhấp nhô, mãi đến tận khi Diệp Cuồng Ca không còn gì để bắn ra, khóc lóc nức nở cầu xin thì đối phương mới buông tha cho y. Lúc này hậu huyệt của Mục Tử Minh mới buông tha cho bộ phận nam tính sắp bị mài hỏng của y. Chỉ là không gì ngăn lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hậu huyệt của Mục Tử Minh toàn bộ đều chảy ra.

Diệp Cuồng Ca liếc mắt nhìn, biết tất cả đều là kiệt tác của y, liền ngượng ngùng quay đầu đi, thật sự là một đêm hoang đường.

Động tác của y thành công chọc cười Mục Tử Minh, sư phụ của hắn thật sự đơn thuần khả ái quá đi, Mục Tử Minh không nhịn được, cúi đầu hôn sâu Diệp Cuồng Ca một phen.

Trên người hắn người đều dinh dính mồ hôi cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, một mảng tàn tạ trên giường. Bên ngoài nước nóng đã chuẩn bị xong, Mục Tử Minh đối với Diệp Cuồng Ca nói: “Con ôm sư phụ đi tắm.”

“Không cần, chính ta có thể.” Diệp Cuồng Ca thẳng thừng từ chối.

Mục Tử Minh nhíu mày, trực tiếp vạch trần y:

“Có thật không? Sư phụ xem chính mình có thể đứng vững không?

Diệp Cuồng Ca hiện tại đến một ngón tay cũng không nhấc nổi, còn có thể đi đâu. Y không nói gì, chỉ có thể để cho Mục Tử Minh ôm lấy bế ra đằng sau tấm bình phong trong phòng tắm.

Giữa sương mù phủ kín, nước nóng không quá vai, thân thể mệt mỏi được cọ rửa, Diệp Cuồng Ca thoải mái đến từng ngón chân, không nhịn được mà co người lại. Bể rất lớn, Mục Tử Minh ỷ cao hơn y một cái đầu, ép buộc chính y phải dựa vào lòng hắn.

Hoàn cảnh quá mức an nhàn khiến Diệp Cuồng Ca buồn ngủ, đột nhiên, một bàn tay lặng lẽ đặt lên đầu v* bị giày xéo cả đêm của y, nơi ấy lúc này đã sưng đỏ, bị chạm nhẹ một lúc đã thấy đau râm ran. Thế nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn không tự chủ được mà tràn vào đầu. Diệp Cuồng Ca cảm nhận sự cương cứng của đối phương ở sau lưng. Y sợ hãi cực điểm, sẽ không chịu nổi nếu Mục Tử Minh lần thứ hai yêu cầu, chỉ cỏ thể mang theo tiếng nức nở xin tha, bởi vì đã rêи ɾỉ suốt ca đêm, tiếng nói của y trở nên khàn đυ.c.

“Ân… không muốn, ta thật sự không xong rồi.”

Mục Tử Minh đau lòng hôn lên khóe mắt ngập nước của người kia, thu hồi bàn tay lại, yêu thương nói rằng: “Ngoan, đừng khóc, con sẽ không làm.”

Thấy Diệp Cuồng Ca bình tĩnh trở lại, Mục Tử Minh nâng bàn tay y lên, nhẹ nhàng hôn lên vết trói đỏ trên cổ tay – tàn dư của đêm điên cuồng ban nãy rồi thấp giọng nói.

“Sư phụ ngủ đi, lát nữa con ôm người trở lại.”

_Chương 13_